Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hạnh Phúc Đơn Độc
Unknown
Chương 50.
Chương 50.
Lễ hội Aoi Matsuri là một trong những lễ hội lớn lâu đời ở Nhật Bản được tổ chức ngày mười lăm tháng năm hàng năm. Hay còn được gọi là lễ Thục Quỳ vì từ thời Edo, những người diễu hành và kiệu rước được trang trí bởi những chiếc lái Aoi (thục quỳ) đặc biệt. Lễ hội được tổ chức tại đền Kamigamo, đoàn diễu hành bao gồm sáu trăm người và xe kiệu, họ mặc trên mình những trang phục hoàng tộc thời xưa rất tao nhã và lộng lẫy. Họ sẽ rời khỏi Cấm Thành và đi bộ diễu hành tới một đền thờ cách đó hàng kilomet, khán giả có thể đứng ở hai bên đường xếp hàng để chiêm ngưỡng.
"Mấy đứa đứng im thì mới mặc được kimono chứ!" Makino đang gồng hết sức mặc kimono cho Akyo và Reiji, bọn nhóc bị quấn vải lâu nên cứ cử động chân tay khiến việc kimono mặc không xong. Anaeko thì đã được Shima giúp mặc xong từ lâu, bộ kimono màu đỏ hồng rất hợp với con bé, trên tóc còn cài một cây trâm có lá thục quỳ và rất nhiều loại đá ngọc. Trên tầng hai, Chiako thì đã biết tự mặc kimono, con bé hí hửng soi gương chỉnh đi chỉnh lại mọi thứ. Mái tóc được búi cao cùng chiếc trâm cài hình bông hoa anh đào to làm từ kim cương hồng. Azuka và vợ Tomoka cũng đã sửa soạn xong, bé cưng Akihiko cũng được bố mẹ mặc cho bộ kimono màu xanh lá vô cùng đáng yêu. Akabane đi đôi dép gỗ vào chân, Akito cũng loạng choạng chạy ra đi thử suýt thì ngã ngữa may là được Akai đỡ lấy kịp. Subaru đi từ tầng hai xuống, anh chú mặc bộ kimono màu xanh xám, đi sau là Akali. Mọi người ngước lên nhìn cô trong bộ kimono tím đen có hoạ tiết hoa văn trắng, tóc cô được tết đằng sau trông giống một con rết sống động, trên tóc cô cũng cài chiếc kẹp tóc hình hoa hồng trắng làm từ đá Moonstone (đá Mặt trăng) "Nee – chan, chị xinh quá!" Reiji chạy tới chỗ cô nắm tay, "Thật sao? Bộ kimono này là Tazami làm cho chị." Akali dắt tay thằng bé xuống bậc thang. Makino nở mũi vì được khen, Chiako và Anaeko đều ghen tị và đều hỏi vì sao Makino không làm cho hai đứa nó mà chỉ làm cho cô. Akai tới đỡ tay cô, tất cả mọi người đi xe tới lễ hội tại đền Kamigamo. Ở đó cũng đã khá đông người, trước cổng đền cũng có nhiều quầy hàng trò chơi và quầy hàng ăn uống. Người đi hội ai ai cũng mặc kimono, trẻ con cũng rất đông, những chiếc đèn lồng đỏ được treo dây lủng lẳng, khung cảnh ồn ào, tấp nập mùa lễ hội hiện rõ, "May mắn là chúng ta đi đúng dịp lễ hội đó." Azuka ôm bé Akihiko, Tomoka thì khoác tay Azuka. Bọn nhóc hôm nay đột nhiên ngoan ngoãn, không chạy nhảy vì sợ bị lạc chốn đông người. Được một lúc, Akabane cứ ngó ngang xung quanh thi thoảng lại nhìn điện thoại của mình, tất nhiên Akali đã để ý và Akai cũng vậy. Một lát sau, đoàn diễu hành từ Cấm Thành đi ra, những chiếc kiệu được trang trí lộng lẫy, những người đi ngựa trong trang phục hoàng gia, "Naeko – chan, là ngựa kìa!" Reiji và Akyo phấn khích hét lên với Anaeko. Trong lúc mọi người đang xem diễu hành thì Akabane kéo tay cô đi ra khỏi đám đông, Subaru vội đi theo. Akai hiểu ý Akabane, ở lại trông bọn trẻ cùng vợ chồng Azuka.
Họ đến nhà hàng truyền thống gần đó, một người đàn ông cao to đang chờ ở bên trong, bàn số sáu. Akabane nhìn thấy liền lại gần, Akali chưa hiểu chuyện gì cùng Subaru đi theo. Khi ba người tới ngồi, người đàn ông kia mở lời: "Tôi là Yakuza Asami, chúng ta có thể nói chuyện trong nhà hàng này không Ijuin - san?" Cô nghe cái tên này rất quen, rõ ràng là đã nghe ở đâu rồi nhưng nhất thời không thể nhớ ra. Asami đề nghị tất cả chuyển vào phòng VIP riêng. Sau khi lên món xong xuôi, Akabane ngồi cạnh Asami đẩy đẩy vai ý là mau nói với Akali đi, Asami gật đầu quay sang cô: "Ijuin – san, chắc hẳn cô từng nghe tới Gangstans." Dừng khoảng chừng hai phút, cô đã nhớ ra, đó là tên của băng đảng xã hội đen lớn thứ hai của Nhật, địa bàn của Gangstans là ở Tokyo, họ chuyên buôn bán v·ũ k·hí và kinh doanh các khách sạn, quán bar lớn, nhờ đó họ có thể kiếm về số tiền lên tới hàng tỷ yên mỗi năm. Akali nhìn Asami, gương mặt gã lạnh như tiền, đôi mắt với cái nhìn khó chịu chắc hẳn là vì tính chất công việc, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng gã cực kì nam tính và có khí chất đàn ông, một người đàn ông từng trải trên chiến trường đẫm máu: "Vậy, ngài Yakuza đây chính là ông trùm của Gangstan? Nếu như tôi nhớ không nhầm?" Asami gật đầu với cô, nhưng rốt cuộc người đàn ông này là muốn nói gì quan trọng với Akali? Akabane nhìn sang Asami rồi chậm rãi nói: "Hãy tha thứ cho em! Em đã là người của Asami – san." Subaru ngồi nghe nãy giờ liền kinh ngạc hết mức, anh chú quay phát sang nhìn mặt cô đang nhíu lại. Chiếc li uống nước rớt từ tay cô xuống, từng giọt nước rơi ra ướt sàn gỗ lạnh lẽo. Một khoảng im lặng đến mức đáng sợ, cô cố kiềm chế nắm chặt tay: "Ngài Yakuza, Akabane, xin hãy giải thích rõ ràng!" Asami nói thay Akabane: "Ijuin – san, là do tôi không kìm chế được bản thân nên đã tạo ra mối quan hệ này với Akabane. Đừng trách hay tức giận cậu ấy, là lỗi của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu ấy." Sự dịu dàng của người đàn ông này khiến Akabane cảm thấy ấm áp nhưng sự u ám từ Akali là thứ duy nhất ngăn cản chuyện này, "Akali, em hãy nói gì đi." Subaru đặt tay lên vai cô, "Nói gì đây chú Subaru? Rằng Akabane thật ngu ngốc khi đi lên vết xe đổ của cụ Omori năm xưa? Hay là tôi nên chấp thuận mối quan hệ của họ và thanh danh của gia tộc sẽ sụp đổ? Ông cố tôi đã từng nói, ông không muốn thấy gia tộc này có thêm một người nào bị trục xuất nữa!" Lời nói của cô chứa nhiều sự mâu thuẩn, một là vì gia tộc hai là vì hạnh phúc của người thân trong nhà. Akabane rời ghế đi sang chỗ cô, ngồi xuống: "Nee – san, em không mong chị tha thứ hay chấp nhận em và Asami – san, em chỉ mong chị có thể xem xét lại, có thể hướng em đi đúng đường để không ngã vào vết xe đổ của tổ tiên. Có được không?" Lúc này Akabane đã cúi đầu cầu xin cô, cả Asami cũng vậy. Subaru thấy họ đang làm Akali thêm phần khó xử liền mau chóng kêu họ ngẩng lên: "Akabane dừng lại đi, cậu chủ tịch tập đoàn Ijuin đó, cậu muốn đi vào vết xe đổ của cụ Ijuin Omori sao? Những gì cậu gây dựng sẽ đổ sống đổ biển hết." Cả tập đoàn Ijuin nuôi sống hàng trăm con người trong gia tộc từ thời cụ thế tổ Ijuin Saka. Akabane bây giờ bị đứng giữa hai ranh giới khó xử, "Ijuin – san, tôi tôn trọng cô nhưng xin đừng làm cậu ấy tổn thương." Lời nói của Asami xen lẫn lời đe doạ cô, "Azuka đã khiến tôi mệt mỏi vì chuyện của Tomoka, đến lượt cậu rồi." Cô không còn lựa chọn nào khác: "Ngài Yakuza, tôi mong ngài hãy đối xử tốt với Akabane nhưng Gangstans, đừng để cậu ấy bị liên luỵ hay gặp nguy hiểm, hai người hãy sống hạnh phúc."