——"À,thật chẳng thú vị chút nào cả !".
Tatsuya chán nản nhìn lên chiếc trần nhà mà than thở.
Tôi là Tatsuya,một học viên bình thường,một con người bình thường như các bạn.Có những ước mơ bay bổng,luôn hoang tưởng bản thân một ngày nào đó có thể bay trên trời.
Cuộc sống khắc nghiệt,năm tôi lên bảy tuổi,cha mẹ tôi li thân,bỏ lại tôi một cái đứa bé chẳng hề có chút do dự.
Suốt từ khi sinh ra đến thời điểm đó,thứ mà tôi nhìn thấy trước đó ngày ngày, thường xuyên chỉ là những màn đ·ánh đ·ập của ông bố và bỏ nhà ra đi của mẹ tôi.
——"Mẹ,mẹ đừng bỏ con mà !".
"Mày câm mồm đi,vì mày nên tao mới phải thảm hại như này đấy.Cút đi !".
Bà ấy vẫn rời đi mặc cho tôi có khóc thảm đến mức nào đi chăng nữa,cho đến cuối cùng,căn nhà tôi thường ở đã bị bán đi,cuộc sống của tôi khả năng sẽ kết thúc ở đó.
Mà —— Thực ra tôi cũng chẳng có cái cảm xúc gì khi bị đuổi ra khỏi căn nhà của mình.
Chẳng có một tình cảm gì lưu luyến ở đó.
Khi trở thành một thằng ăn xin khoảng ba năm,song,chú của tôi đã tìm thấy tôi.
Chú nhận nuôi tôi,đây là chuyện mà tôi khắc cốt ghi tâm suốt đời,một ân tình mà có phải trả bằng sinh mạng cũng không thể hết.
Ngày tôi đến căn nhà của ông ấy,tôi biết rằng chú tôi rất giàu có, có vợ con yên ấm,có những nụ cười tràn đầy của sự hạnh phúc.Khi nhìn thấy được bình yên như này,tôi đã rất ghen tị.
Tuy nhiên cảm xúc đó dần không còn,theo thời gian tôi lại thấy biết ơn đến tận tâm can khi dần trưởng thành.
Được đi học, được ăn no, được ngủ ấm,có quần áo mặc, được quan tâm bằng tình thương và hoà thuận của cô chú,thật tuyệt vời làm sao.
Dù cho khi đi học có bị đám bạn cười nhạo chỉ là cái bóng của Shimizu Hamari,con gái của chú thì tôi cũng không có vấn đề gì.
Tôi đã có một cuộc sống tôi khao khát.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến,
Năm 18 tuổi, người chú quý giá hơn cả cha ruột của tôi q·ua đ·ời vì cơn bạo bệnh quái ác bẩm sinh,đến nay là 40 năm rồi.
Chìm trong không khí t·ang l·ễ buồn,Tôi chẳng thể hiểu nổi bản thân đã trả ơn được hay chưa dù chỉ một chút.Nước mắt lăn dài trên má,sự đau khổ đó là thứ tôi sợ mỗi khi nhắm mắt lại.
Sau chuyện đó,Dì vẫn đối xử với tôi như vậy.
Nhưng đứa em họ của tôi đã trở nên lạnh nhạt với tôi dần,thậm chí là quát mắng thường xuyên.Thiết nghĩ chắc là cô ấy nghĩ tôi là sao chổi xui xẻo đã khiến chú c·hết sớm,chắc là vậy.
Cứ như vậy đến hiện tại đã là nửa năm rồi.
Tatsuya bước chân xuống khỏi chiếc giường êm ấm của mình mà đi ra khỏi phòng.
"A — Chào buổi sáng,Shimizu !".Tatsuya hơi bất ngờ khi thấy Shimizu đi qua cậu mà thốt lên.
Đáp lại lời chào của cậu là một sự lạnh nhạt bước đi chẳng nói một lời.
Cậu gãi đầu cười khổ,thật nó đã ghét cậu rồi.
Tatsuya sau khi vệ sinh cá nhân xong,cậu bước đến gian phòng lớn,một gian mà lớn đến mức tựa như đang ở bên trong một lâu đài.Cũng quen rồi,dù sao gia sản của chú để lại là quá lớn mà.
Ở trên bàn sớm đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, dưới một đĩa bít tết được nấu hoàn hảo là một tờ giấy có ghi gì đó.
Tờ giấy : Dì đã nấu xong hết rồi,hai đứa ăn xong thì đi học ngoan ngoãn nhé.
Chỉ một chút nội dung nhỏ cũng đủ để cho cậu cảm nhận được an bình bên trong.
"Vâng,thưa dì !".Tatsuya mỉm cười nói với tờ giấy.
Cậu ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng.
Từ phía trước,Shimizu sau khi rửa mặt xong đã đi ra và ngồi đối diện với cậu.
Cả hai không ai nói gì cả.
Chuyện này diễn ra đã được một thời gian khá lâu rồi.
"À,Shimizu này !".
"..."
"Sắp tới em sắp tranh cử hội trưởng hội học sinh đúng không,chúc em thành công nhé !".
"..."
"Anh đang khịa tôi đó ư ?".
"Hả ? Không,anh không có ý như vậy đâu !".
"Tự lo cho cái thân của mình đi,đồ khốn !".
Shimizu khẽ quát thẳng vào Tatsuya.
Cô thấy khó chịu với cái câu Chúc may mắn đó,ý là cô sẽ không thể tranh cử được đó ư.
Mặc dù đúng là trong vài trường hợp ý của nó là như vậy nhưng trong cái không khí này thì nhất định nó nằm trong vài cái trường hợp đã nêu.
"Hừ,ăn mất cả ngon !".
"Em,em không ăn nữa sao ?".
"Tự ăn một mình đi !".
Nói rồi, Shimizu bực bội rời đi,khoác lên đồng phục để chuẩn bị đến trường.
Tatsuya thở dài,cậu không nghĩ bản thân lại chọc tức nó một cách tự nhiên như vậy.Tự nhủ sau này cậu tốt nhất vẫn nên bớt cái mồm lại.
Ring !
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
Một tin nhắn đến từ Rin Saito,bạn gái của cậu.Hai người đã quen nhau từ gần nửa năm trước,lúc mà chú q·ua đ·ời không lâu sau đó.
Tuy nhiên,cả hai đã chia tay từ hôm qua rồi.
Một câu chia tay chỉ vì cậu quá tẻ nhạt,không hiểu tâm lý của phụ nữ nên khiến Saito không hề thích một chút nào.Để rồi càng lúc cô càng thiếu đi cảm xúc yêu một ai đó, những lãng mạn hằng mong muốn thì cậu không thể đáp ứng.
Do đó,chia tay là điều dễ hiểu.
Dòng tin nhắn : Xin lỗi cậu nhé,cảm ơn cậu trong suốt thời gian vừa qua.Nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn được đúng chứ.
Tatsuya đáp lại bằng dòng tin nhắn : Tớ cũng phải cảm ơn cậu rồi,xin lỗi vì đã khiến cậu thất vọng.Tớ không muốn vì chuyện này mà cả hai không thể làm bạn được nữa.
Dòng tin nhắn hiển thị cô ấy đã đọc và thả một trái tim cho cậu.
Cuối cùng vẫn chỉ có thể làm bạn thôi.
Cuối cùng,Tatsuya ăn xong và đến trường.
Cậu được đưa đón bằng chiếc xe đắt đỏ và sang trọng,điều này đã làm đám bạn học của cậu cười cho vào mặt bởi Tatsuya vốn chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi mà thôi.
Đến cổng trường, bước xuống xe của mình.
Tatsuya mặc kệ những ánh mắt có ái mộ,có ghen tị vì cậu may mắn xung quanh mà bước đi thật phiền lòng.
——"Yo,Tatsuya ! Mày sao rồi vẫn ổn chứ !".
Đằng trước Tatsuya là hai thằng bạn cùng lớp không mấy thân quen,cái đám này phiền phức rất rõ là đằng khác.
Bọn nó hôm nay chắc đã biết tin cậu và Saito chia tay nên đến cười vào mặt đây mà.
"Tao thì có việc gì chứ ?".Tatsuya phản bác.
Hai đứa nó đi tới khoác vai của cậu như thể rất thân mật chiến hữu,vẻ cười khẩy vẫn lộ rõ như vừa nãy.
"Tatsuya à,mày không cần cần phải buồn như vậy đâu,bọn tao hiểu cảm giác của mày mà.Trước đây tao cũng từng theo đuổi một cô gái để rồi bị đá một cách thảm hại,mày với hai đứa bọn tao là đồng chí đấy !".
"Đúng vậy !".
Nhìn hai cái đứa sụt sịt vì bị đá này khiến Tatsuya không thể nào ngán ngẩm hơn.
Một đám nhà giàu ăn chơi lêu lổng,cá cược tiền bạc nổi tiếng khắp cái trường học thì bị ghét là đúng rồi.Tính ra hai cái đứa này so với cậu còn bị mọi người ghét bỏ đến thảm hại hơn nhiều lần.
"Buông tao ra đi !".Tatsuya khó chịu lên tiếng.
Sau khi nói xong thì ở phía trước xuất hiện một đám học viên với một đàn chị dẫn đầu của hội học sinh.
Mấy nam học viên đi tới lôi cổ hai thằng tên Kato Ren và Abe Shota này khỏi người Tatsuya rồi lôi đi sườn sượt dưới nền đất.Không biết có chuyện gì nhưng cậu cứ cầu phúc cho hai thằng khứa này vậy.
"Em có giao du với cái đám này không đấy,Tatsuya ?".
"Không hề,bọn nó bám theo gọi em là đồng chí vì em bị bạn gái đá một cách thảm hại thôi.Em không liên quan !".
Trước mắt của cậu là phó hội trưởng hội học sinh,Yuko Hayashi,một cô gái xinh đẹp đến bí ẩn.Cô ấy đang có ánh mắt nghiêm khắc nhìn qua chiếc kính đeo trên mắt với vẻ nghiêm khắc.
Cảm giác bị đôi mắt đó nhìn tựa như mọi thứ ẩn giấu trong nội tâm đều bị nhìn ra hết vậy.
"Trường học danh giá nhất quốc gia này không phải là nơi yêu đương cậu hiểu chưa,lo mà học tập đi,còn nữa,cái tóc của cậu đi cắt đi,quy định của trường là không được để kiểu tóc kiểu như vậy nghe chưa,bù xù quá mức !".Hayashi Yuko quay đầu bước đi không quên dặn dò tới cậu học sinh phía sau.
Tatsuya gật đầu cũng rời đi.
Cái cuộc sống học đường chán c·hết này,rốt cuộc bao giờ mới kết thúc đây chứ.
Reng — !
Tiếng chuông vào học vang lên.
Vẫn như thường ngày,ngồi nghe giảng,làm những bài tập có độ khó kinh khủng,một cuộc sống học đường bình thường trong ngôi trường danh giá chỉ dành cho con cái của những gia đình có rất nhiều tiền của.
Theo Tatsuya,nó không khác gì học đường bình thường,chỉ khác là các bài tập có độ khó quá mức mà thôi.
Cậu sờ lên mái tóc của mình,quả thật nó đã không cắt khá lâu rồi và trước nay cậu vẫn luôn để nó như vậy.Chắc là chiều nay nên đi sửa sang một chút chứ để bù xù như này cũng nóng thật.
Sau giờ học buổi sáng hoàn thành.
Lúc này,Tatsuya liếc nhìn qua cô gái bàn bên cạnh là Rin Saito,bạn gái cũ của cậu.
Một cô gái có mái tóc màu vàng cắt ngắn,rất xinh đẹp trong bộ đồng phục nữ sinh với chiếc váy ngắn tuyệt đẹp.
Có vẻ cô có mang theo hộp Bento rất ngon.
Tatsuya cũng có và đã đem theo,của cậu nhìn cũng ngon quá đi chứ,toàn là những nguyên liệu đắt đỏ được nấu hoàn hảo bởi đầu bếp chuyên nghiệp.
——"Tatsuya—kun,cậu đừng giận tớ nhé.Tớ thực sự không muốn làm tổn thương cậu đâu !".
Rin Saito lên tiếng bối rối khi thấy cậu nhìn mình,chuyện cô chia tay cậu từ hôm qua đã lan truyền khắp trường học,ảnh hưởng khá lớn khi cô nhận được rất nhiều câu hỏi.
"À không sao mà.Saito—san không phải để tâm đến chuyện như vậy đâu.Tớ là người có lỗi mà !".
"Biết là thế nhưng...Tớ vẫn sợ cậu bị tổn thương thôi !".
"Cảm ơn cậu, nhưng tớ thật không sao đâu !".
"Vậy... Vậy ư,vậy thì tớ cũng an tâm rồi !".
Rin Saito thở phào nhẹ nhõm.
"Mới đó đã nửa năm rồi,trong thời gian đó tớ rất biết ơn cậu đấy !".
"Tatsuya—kun cũng giúp tớ rất nhiều,sau này vẫn là bạn nhé !".
"Ừ ! Tất nhiên !".
Cả hai nhìn nhau mà cười vui vẻ.
Dẫu sao có khoảng thời gian đó cũng vui rất vui,sẽ là những khoảnh khắc mà Tatsuya khó mà quên được.
Ngắm pháo hoa,đi lễ hội, tham quan bảo tàng,cùng nắm tay của nhau,cùng làm những gì bản thân cảm thấy thoải mái, được thấy những công viên tuyệt đẹp.
Từng khoảnh khắc đều là một sự quý giá đối với cậu,chia tay như này cũng tiếc chứ.
0