Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Mục diện chân thật Huyền Nhai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Mục diện chân thật Huyền Nhai


Dù không ai lên tiếng, nhưng trong ánh mắt của họ dường như đã có sự yên tâm hơn. Lời nói ngắn gọn nhưng dứt khoát của tổ sư gia đã giúp xua tan phần nào nỗi lo lắng trong lòng họ. Ai nấy cũng hiểu rằng, nếu tổ sư gia đã nói vậy, thì không còn gì phải lo ngại thêm nữa.

Khi bóng dáng tông chủ khuất sau màn sương, tổ sư gia ung dung phất tay một lần nữa. Ngay lập tức, một trận pháp phức tạp hiện ra bao trùm toàn bộ khu vực. Ánh sáng trận pháp lóe lên, tạo ra một lớp kết giới kín đáo ngăn cách mọi âm thanh và hình ảnh lọt ra ngoài.

Huyền Nhai khẽ lắc đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Ngươi không cần phải khách sáo như thế. Từ nay về sau, chúng ta đã là người một nhà."

Không khí như chùng xuống trong phút chốc. Linh cơ cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong luồng khí quanh Huyền Nhai, dù hắn vẫn quay lưng về phía mình, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Sự im lặng này khiến linh cơ thêm phần lo lắng, không dám tiếp tục nói thêm một lời nào.

Khuôn mặt của hắn tựa như được chạm khắc từ ngọc, sắc nét đến hoàn hảo. Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng như băng tuyết, ánh lên vẻ cao thâm khó lường, dường như không để lộ chút cảm xúc nào. Sóng mũi cao, thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ mím lại, mang theo một sự nghiêm nghị và quyền uy. Mái tóc đen dài buông xõa, gió nhẹ thổi qua làm từng sợi tóc bay lượn, tạo nên một dáng vẻ tự do nhưng không kém phần quý phái.

“Chủ nhân... tàng kinh cát đã chọn người thừa kế mới,” giọng hắn nhỏ nhẹ nhưng đủ để vọng lại trong không gian tĩnh mịch của động. “Là một đệ tử mới gia nhập.”

Ngôn Vu cảm nhận thấy áp lực, nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi đầu tạ ơn rồi lui về trang viên bản thân.

Ngôn Vu tiến đến gần, nhẹ nhàng chắp tay, cúi người chào hỏi: "Xin hỏi vị sư huynh là?"

Bộ y phục trắng tinh khiết của Huyền Nhai tung bay theo gió, bao quanh hắn là lớp linh khí dày đặc, hòa quyện với làn sương mù của trang viên. Dưới ánh nắng nhạt, hắn như hòa vào cảnh sắc, tựa một trích tiên bước ra từ truyền thuyết, thần bí và không thể chạm tới. Sự xuất hiện của hắn đẹp đến mức không trân thực, tựa như một ảo ảnh.

Những lời này, dường như nói hộ tâm tư của mọi người. Các cao tầng khác cũng gật đầu, nhưng vẫn không dám nói quá nhiều. Họ đã giữ nỗi lo này trong lòng từ lâu, và nay chỉ hy vọng rằng tổ sư gia sẽ có giải pháp.

Tông chủ đứng yên lặng bên cạnh, đôi mắt sắc bén quan sát toàn bộ sự việc. Không ai nói ra, nhưng sự lo ngại về Huyền Nhai hiện rõ trong lòng mỗi người. Vị tông chủ già vẫn giữ vẻ uy nghiêm, chỉ gật đầu nhẹ khi Ngôn Vu đến gần, như một sự chấp nhận không cần lời nói.

Với giọng trầm tĩnh nhưng đầy uy lực, tổ sư gia lên tiếng: "Nào, các ngươi có điều gì muốn nói với ta? Hay các ngươi định mãi giữ im lặng?"

Huyền Nhai không cần thể hiện quyền uy của mình bằng lời nói, bởi sự hiện diện của hắn đã là đủ. Gương mặt không hề biểu lộ một chút dao động, chỉ có sự tĩnh lặng như nước. Linh cơ nhìn chủ nhân mà trong lòng thầm dậy lên sự kính sợ, biết rằng chỉ một cử chỉ nhỏ từ Huyền Nhai cũng có thể quyết định sống c·hết của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một giọng nói trầm ổn vang vọng khắp không gian bên ngoài Tàng Kinh Các: "Miễn lễ."

Linh cơ, một người hầu nam trung thành, đang quỳ dưới chân hắn, thầm lo lắng khi truyền tin. Trong ánh sáng nhợt nhạt của động, ánh mắt của linh cơ hướng lên, quan sát từng cử động của chủ nhân. Hắn không thể nào nhìn thấu được cảm xúc của Huyền Nhai. Lưng của người hầu căng cứng, dù chỉ là đứng trước bóng lưng của Huyền Nhai cũng khiến hắn cảm nhận được sức ép vô hình.

Các trưởng lão và phong chủ liếc nhìn nhau một lúc, như thể chờ đợi ai đó mở lời trước. Cuối cùng, trưởng lão Vương Hàn, người có tuổi đời cao nhất trong đám người lên tiếng: "Tổ sư gia, chúng ta lo lắng về Huyền Nhai... Đệ tử này dù tài năng xuất chúng nhưng tính cách tham quyền lực quá mạnh mẽ. Nay tông chủ kế nhiệm đã được chọn, chúng ta e rằng Huyền Nhai sẽ có hành động bất ngờ gây bất ổn cho tông môn."

Ngôn Vu vừa bước chân về đến trang viên, từ xa đã nhìn thấy một nam tử đang đứng đợi hắn. Người này tỏa ra một khí chất soái khí mười phần, khiến bất cứ ai cũng phải ngoái nhìn. Huyền Nhai sở hữu một vẻ ngoài hoàn mỹ đến không ngờ.

Trong không gian tĩnh lặng của hang động, tiếng nước chảy róc rách từ dòng suối vang vọng, nhẹ nhàng bao bọc lấy Huyền Nhai. Hắn ngâm mình dưới dòng nước mát, đôi mắt nhắm hờ, không biểu lộ chút cảm xúc nào dù đã nghe toàn bộ báo cáo. Không hỷ, không nộ, chỉ là một sự bình lặng đến lạ thường.

Lúc này, trong lòng mỗi người đều rối bời. Họ muốn khéo léo nhắc đến việc Huyền Nhai, đại đệ tử tông chủ. Tuy nhiên, sự hiện diện của tông chủ khiến không ai dám mở lời. Không khí trở nên căng thẳng, mọi người đều im lặng, không biết phải đối mặt với tổ sư gia như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tổ sư gia từ tốn nhìn lại các trưởng lão, phong chủ đang cúi đầu, đôi mắt sắc lạnh của người dường như có thể xuyên thấu tâm can họ. Không khí lúc này càng trở nên ngột ngạt. Vẻ điềm tĩnh của tổ sư gia chỉ làm cho sự lo lắng của những người đứng đó gia tăng.

Để giữ không khí hòa nhã, một vài trưởng lão lên tiếng, giọng nói mang vẻ thân thiện nhưng không giấu nổi chút căng thẳng: "Ngôn Vu, ngươi vừa bước ra từ Tàng Kinh Các, chắc hẳn đã gặp được cơ duyên lớn. Đây là chút quà gặp mặt của bọn ta." Một vị trưởng lão cười nhẹ, rồi lấy ra một món pháp khí quý giá trao cho hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngôn Vu nghe vậy, vội vàng chắp tay cung kính hành lễ: "Bái kiến đại sư huynh."

Ngôn Vu không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Huyền Nhai. Người này, chỉ đứng yên lặng mà đã khiến không gian xung quanh trở nên mờ ảo, linh khí như bị hắn điều khiển, cuốn lấy từng bước chân. Trong khoảnh khắc ấy, Ngôn Vu nhận ra, kẻ đang đứng trước mặt mình không phải là người bình thường.

Từ giữa không trung, một ảo ảnh nam nhân chừng hai mươi tuổi hiện ra. Dung mạo của người thanh niên ấy đẹp đến mức khó tả, thần thái điềm tĩnh và uy nghiêm. Đây chính là tổ sư gia đã sáng lập Bất Quy Kiếm Môn.

Các phong chủ khác cũng lần lượt tiến lên, tặng cho Ngôn Vu bùa chú, đan dược, mỗi món đồ đều ẩn chứa sức mạnh không nhỏ: "Là lễ gặp mặt thôi, đừng khách sáo." Một phong chủ khác lên tiếng, nụ cười có phần gượng gạo.

Đôi mắt sắc bén khẽ mở ra, nhưng vẫn hướng về mặt nước tĩnh lặng, không vội vã, không một chút tức giận. Cảm giác như mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, ngay cả những biến cố bất ngờ nhất.

Ngôn Vu nhận từng món quà với sự kính trọng, chắp tay cảm ơn từng người. Hắn có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này, nhưng chưa hiểu hết nguyên nhân. Những món pháp khí và đan dược quý giá như thế này không phải thường xuyên được trao cho đệ tử mới nhập môn.

Dáng người cao lớn, vạm vỡ của hắn càng làm nổi bật vẻ đẹp hoàn mỹ, đầy nam tính. Mỗi đường nét trên cơ thể Huyền Nhai đều cân đối, mạnh mẽ nhưng không thô kệch, toát lên một khí chất như thần tiên, vừa gần gũi lại vừa xa vời. Không ai có thể phớt lờ được hắn, bởi dù chỉ đứng yên, Huyền Nhai vẫn như một trung tâm vũ trụ, hút mọi ánh nhìn về phía mình.

Tất cả các cao tầng trong tông môn đều biết rõ rằng, nếu có một tông chủ được Tàng Kinh Các công nhận, họ sẽ có cơ hội được chiêm ngưỡng tổ sư gia. Tuy nhiên, đã qua nhiều đời tông chủ, tổ sư gia chưa từng xuất hiện, ngay cả tông chủ hiện tại cũng chưa từng được diện kiến dung nhan người.

Tổ sư gia vẫn với vẻ trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người một, như đang chờ đợi câu trả lời từ các trưởng lão và phong chủ.

Huyền Nhai vẻ mặt điềm tĩnh, mỉm cười ấm áp: "Ta là đại đệ tử của sư tôn, Huyền Nhai. Vừa mới bế quan xong, ta liền đến đây bái phỏng ngươi."

Linh cơ biết rằng chủ nhân của mình đã dày công rèn luyện, với kỳ vọng sẽ trở thành tông chủ kế nhiệm, và bây giờ một kẻ mới bước vào đã đoạt mất vị trí đó. Điều này chắc chắn sẽ khiến Huyền Nhai không thể hài lòng, nhưng linh cơ cũng hiểu rằng chủ nhân của hắn không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, càng không phải là kẻ bồng bột trong cơn thịnh nộ.

Ảo ảnh khẽ nhíu mày, giọng trầm nhưng ôn hòa hỏi: "Các ngươi tìm ta có việc gì?"


Không hề giải thích thêm hay đưa ra bất kỳ lời cảnh báo nào, tổ sư gia nhẹ nhàng biến mất cùng với kết giới, như chưa từng xuất hiện. Không gian yên ắng trở lại, chỉ còn các cao tầng của Bất Quy Kiếm Môn đứng đó, đối mặt với nhau trong sự im lặng.


Gương mặt của Huyền Nhai không thể nào không khiến người ta ngỡ ngàng. Đôi mắt sâu thẳm, ánh lên một tia sắc lạnh nhưng cũng đầy mê hoặc, như một cơn gió lạnh lướt qua giữa đêm tối, khiến bất kỳ ai nhìn vào đều cảm nhận được sự uy nghiêm và quyền lực. Sống mũi cao thẳng, hàm răng trắng đều, và làn da trắng nhợt nhưng không yếu đuối, mà ngược lại, tỏa ra sự mạnh mẽ tiềm ẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tổ sư gia khẽ hừ nhẹ, như đã thấu hiểu được những gì các cao tầng đang lo lắng. Người phất tay áo, giọng nói điềm tĩnh nhưng không kém phần uy quyền: "Tông chủ, ngươi hãy về lo chính sự trước. Việc ở đây không cần ngươi bận tâm."

Khi Ngôn Vu vừa khuất bóng, các trưởng lão, phong chủ và cả tông chủ cùng nhìn nhau đầy lo lắng, rồi đồng loạt cúi đầu, đồng thanh hô vang: "Bái kiến tổ sư gia." (đọc tại Qidian-VP.com)

Không có biểu cảm trên gương mặt hoàn mỹ kia, vẻ đẹp lạnh lùng của Huyền Nhai càng thêm bí ẩn. Mái tóc dài đen nhánh trải xuống vai, nước lấp lánh như những viên ngọc đọng trên da, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của hang động. Huyền Nhai ngồi im lặng hồi lâu, để tâm trí mình chìm vào dòng nước.

Tổ sư gia nhắm hờ đôi mắt, trông như đang chìm vào suy nghĩ sâu xa, nhưng thực chất là đang quan sát lại dòng thời gian, dõi theo từng biến động trong cuộc đời Huyền Nhai. Một thoáng sau, người chỉ khẽ gật đầu, giọng điệu bình thản: "Đứa trẻ này, các ngươi không cần lo lắng."

Dù bề ngoài các trưởng lão và phong chủ đều giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng họ không khỏi lo lắng về phản ứng của Huyền Nhai, đệ tử thứ nhất của tông chủ, người vốn dĩ được kỳ vọng trở thành tông chủ kế nhiệm. Họ thầm hiểu rằng việc này chắc chắn sẽ khiến Huyền Nhai không vui, nhưng có tông chủ ở đây, chẳng ai dám lên tiếng nói rõ mối lo ngại của mình.

Tông chủ tuy trong lòng có chút khó hiểu, nhưng trước uy nghiêm của tổ sư gia, không dám cãi lời. Ông cung kính cúi đầu: "Vâng, tổ sư gia." Nói xong, tông chủ lặng lẽ rời đi, trong đầu vẫn tràn đầy sự mơ hồ về ý nghĩa thực sự đằng sau mệnh lệnh này.

Huyền Nhai phất tay nhẹ, một cử chỉ đơn giản nhưng rõ ràng. Linh cơ hiểu ý, nhanh chóng cúi đầu lui ra ngoài. Tiếng bước chân nhẹ nhàng rút lui trong im lặng, rồi cánh cửa đá khép lại, cách biệt Huyền Nhai với thế giới bên ngoài. Bên trong chỉ còn lại hắn, một mình với dòng suối lạnh lẽo.

Ngôn Vu bước ra khỏi Tàng Kinh Các, ánh mắt của hắn dần thích nghi với ánh sáng bên ngoài. Trước mặt hắn là một hàng dài các trưởng lão, phong chủ và ngay cả tông chủ cũng đã có mặt. Tất cả đều đứng chờ, không khí xung quanh trầm lặng và có chút căng thẳng. Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Ngôn Vu, một sự ngưỡng mộ pha lẫn lo âu hiện rõ trong từng ánh nhìn.

Một lúc sau, trong không gian tĩnh mịch ấy, giọng hắn thì thầm, như chỉ nói với chính mình: "Thật tò mò vị sư đệ này..."

Linh cơ quỳ gối trước Huyền Nhai, đôi mắt cúi gằm xuống đất, không dám ngước nhìn thẳng vào chủ nhân. Hơi thở của hắn nhẹ như sương, nhưng vẫn không giấu nổi sự căng thẳng trong lời nói.

Trong động nước tĩnh lặng, ánh sáng yếu ớt từ những khe đá chỉ đủ để soi rõ một phần thân hình rắn chắc của Huyền Nhai. Hắn ngâm mình dưới dòng suối trong vắt, làn nước lướt qua da thịt trắng mịn, tỏa ra một luồng khí lạnh lùng nhưng không kém phần quyến rũ. Từng giọt nước lấp lánh rơi từ mái tóc dài đen nhánh xuống vai hắn, tạo nên một vẻ đẹp hoàn mỹ, tựa như một bức tranh thủy mặc.

Chương 26: Mục diện chân thật Huyền Nhai

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Mục diện chân thật Huyền Nhai