Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Xuất phát đi bí cảnh
Ông ngừng lại, nhìn xa xăm như thể nhớ về quá khứ: "Nhưng chính sự thống khổ đó mới tạo nên sự liên kết đặc biệt giữa ngươi và thanh kiếm. Một khi bản mệnh kiếm hoàn thành, nó không chỉ là vũ khí, mà còn là một phần của ngươi, gắn liền với sinh mạng và con đường tu tiên của ngươi."
Họ nhìn hiểu ý không lên tiếng quấy rầy Ngôn Vu, để hắn có thể hoàn thành quá trình đút kiếm. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, cả hai người cũng không dám gọi.
Ngừng một chút, tổ sư gia tiếp tục: "Tuy nhiên, nếu trước khi c·h·ế·t, tu sĩ không muốn bản mệnh kiếm toái cùng mình, họ sẽ tự cắt đứt liên hệ với nó. Kiếm đó sẽ trở thành vô chủ, và những thanh kiếm từ chiến trường hoặc kiếm linh ở nơi nào đó có thể được ngươi thu nhận mà không cần trải qua giai đoạn 'dưỡng kiếm' để tự tạo ra cho mình một thanh. Nhưng nếu làm vậy, thanh kiếm đó có ký ức và linh trí của chủ nhân đời trước, sẽ rất khó thu phục và kiểm soát."
Ngôn Vu vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, rồi hội hợp với hai vị sư huynh. Đồng thời cũng đang nghe ý kiến của Tổ sư gia trên vai mình.
Ngôn Vu gật đầu hiểu ra, hắn cảm nhận rằng tự dưỡng một thanh bản mệnh kiếm từ chính mình có thể là con đường tốt hơn, lại hỏi:” Vậy dưỡng ra một thanh bản mệnh kiếm có bao nhiêu thống khổ ?”
Ngôn Vu chỉ mỉm cười đáp lại, lòng dần trở nên thoải mái hơn khi cảm nhận được sự hỗ trợ từ hai vị sư huynh. Sau đó, họ cùng trao đổi thêm vài lời rồi tạm biệt, chuẩn bị cho ngày mai khởi hành đến bí cảnh.
Tổ sư gia chậm rãi vuốt chồm râu không khí, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Để tự thân ngưng tụ ra một thanh bản mệnh kiếm, trước tiên ngươi cần phải hiểu kiếm ý.”
Trái Táo lại nở một nụ cười đầy tinh nghịch, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần tự tin: "Chúng ta đi cùng nhau, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện thú vị. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi, sư đệ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Lung nhanh chóng liếc nhìn hai vị sư huynh gần đó, rồi không chần chừ, lấy từ không gian trâm ngọc trên tóc ra một cái trận bùa chú cao giai. Một kết giới vô hình lập tức được bày ra, đảm bảo rằng không ai có thể nghe được cuộc đối thoại của họ. Chỉ khi cảm thấy an toàn, nàng mới nhẹ giọng nói:
Sau một hồi suy nghĩ rất lâu, Ngôn Vu mới cẩn thận hỏi: "Tổ sư gia, làm sao mới có thể tự thân ngưng tụ ra thân kiếm để bắt đầu dưỡng kiếm?"
Ngôn Vu sau khi xuống sơn môn đã thuận lợi làm quen được hai vị sư huynh đồng môn. Họ đều là những thân truyền đệ tử của các phong chủ trong tông môn, một người thuộc Kiếm Phong, một người thuộc Bùa Tu Phong. Nghe tin đồn về tiên linh căn trong truyền thuyết, cùng việc Ngôn Vu chỉ trong thời gian ngắn đã đạt Kim Đan, lại còn được Tàng Kinh Các công nhận, cả hai liền cảm thấy hứng thú.
Hôm sau, khi ba người đang chuẩn bị xuất phát và trò chuyện ở cổng đá của tông môn, một đạo thân ảnh mềm mại bay nhanh qua. Ngôn Vu nhận ra đó là một người quen, liền tách ra khỏi hai sư huynh và bước lên hỏi:
"Ngôn Vu sư huynh, Tiểu Tiểu mất tích rồi. Điều kỳ lạ là ngoài ta ra, không ai biết việc này. Cứ như có một đạo tắc nào đó đang cố ý che giấu tung tích của sư đệ. Ta lo lắng nên đến đây báo cho huynh. Khi huynh ra ngoài, hãy để ý đến tung tích của sư đệ."
Tổ sư gia lập tức giải thích: "Cái gọi là bản mệnh kiếm, tức là 'người còn thì kiếm còn, người mất thì kiếm toái.' Trong trái tim hoặc xương cốt của mỗi kiếm tu đều tự sinh ra một hảo kiếm. Đôi khi, bên trong thức hải của ngươi cũng có thể chính là kiếm. Vạn vật đều là kiếm, ngươi hiểu không? Bản mệnh kiếm không chỉ là vũ khí, mà còn là sinh mệnh của ngươi, cùng ngươi song hành với tu vi. Khi tu vi tăng lên, bản mệnh kiếm cũng sẽ trưởng thành và sinh ra linh trí, trở thành linh kiếm."
Tổ sư gia dừng một chút, ánh mắt xa xăm như hồi tưởng: "Tuy nhiên, kiếm linh tự sinh ra linh trí là cực kỳ hiếm. Thường thì phải trải qua vô vàn thử thách, thăng trầm mới có thể kích phát được linh trí trong kiếm. Đó là lý do vì sao những thanh kiếm có linh trí thực sự vô cùng quý giá." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngôn Vu chấp tay kính cẩn, cúi đầu tạ lễ: "Hảo, đa tạ hai vị sư huynh đã đồng ý."
Ngôn Vu tuy rất tò mò, nhưng hiểu ý liền không hỏi thêm.
"Linh Lung sư muội, sao lại phi ra đây? Có chuyện gì sao?"
Hai người hiểu rõ kiếm tu khi bắt đầu đút kiếm một khi thất bại, Ngôn Vu sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, sẽ lại lần nữa chịu đựng lại thống khổ thêm một lần.
Người thứ hai lại có phần hóm hỉnh, với nụ cười híp mắt đầy tinh nghịch, tự giới thiệu: "Còn ta là Trái Táo, thân truyền đệ tử của Bùa Tu Phong." Vừa nói, hắn vừa không ngừng tò mò quan sát Ngôn Vu từ đầu đến chân, ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ.
Ngôn Vu truyền âm đáp lại: "Vậy tổ sư, làm sao để có được một thanh bản mệnh kiếm?"
Sau khi ba người đến trấn nghỉ ngơi qua đêm ở tửu quán, Ngôn Vu trở về phòng mình và bắt đầu khoanh chân ngồi lại, nhập tọa. Nhớ đến lời dạy bảo của Tổ sư gia, hắn quyết tâm bắt đầu quá trình ngưng tụ thân kiếm, tự mình dưỡng kiếm. Tuy nhiên, ngay khi bắt đầu, hắn cảm nhận được sự đau đớn khôn cùng. Từng giọt tinh huyết bị tiêu hao để tạo nên hình hài của thanh kiếm trong tâm thức, mỗi giây trôi qua đều là sự giằng xé cả về thể chất lẫn tinh thần.
Chương 28: Xuất phát đi bí cảnh
Ngôn Vu vội vàng chấp tay kính cẩn: "Ngôn Vu kính chào Phượng Uyên sư huynh."
Nàng hạ giọng hơn: "Ta nhớ đến huynh là Tiên linh căn, lại đang có việc ra ngoài, nên mới bạo gan báo cho huynh."
Cả Phượng Uyên và Trái Táo đều lo lắng cho sư đệ mới nhập môn vào tông môn.
Tổ sư gia ánh mắt lóe lên chút như suy tư gì, nhẹ giọng nói: "Tìm ra liền tốt."
Nghe câu hỏi của Ngôn Vu, tổ sư gia không khỏi cười nhẹ, ánh mắt thâm trầm nhưng có chút dịu dàng hiếm thấy. Ông chỉ đáp ngắn gọn:
Tổ sư gia dừng lại một lát, rồi hỏi: "Giờ thì, sư điệt, ngươi sẽ chọn cách nào? Tự mình dưỡng ra một thanh bản mệnh kiếm, hay thu nhận một thanh kiếm linh đã có chủ trước?"
Ngôn Vu chỉ mỉm cười đáp lại, không cảm thấy có gì lạ lùng từ thái độ của Trái Táo. Sau đó, hắn nhanh chóng đi thẳng vào mục đích của mình, chia sẻ về việc muốn cùng họ tiến vào bí cảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Lung thở phào nhẹ nhõm, sau đó thu hồi kết giới trận pháp và nhanh chóng quay về.
Ngôn Vu nghe xong lời tổ sư gia, lặng lẽ suy nghĩ trong khi vẫn giữ tốc độ phi hành ổn định cùng với Phượng Uyên và Trái Táo.
Ngôn Vu khẽ giật mình trước câu trả lời của tổ sư gia. Hắn không ngờ việc dưỡng ra một thanh bản mệnh kiếm lại có thể so sánh với sự đau đớn của việc sinh ra một hài tử.
Ánh mắt hắn lướt qua thanh kiếm của mình, Phượng Uyên trầm tư: "May mà cha đã tặng cho ta thanh kiếm này... Nếu không, ta e rằng cũng chẳng chịu nổi quá trình dưỡng kiếm đầy đau đớn kia." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tổ sư gia cười nhẹ: "Tất nhiên, vẫn chỉ khi ngươi tự mình 'dưỡng kiếm' thì mới có thể được xem là bản mệnh kiếm. Khác biệt lớn nhất chính là tài liệu tạo ra kiếm từ bên ngoài khác với xương cốt, thức hải hoặc trái tim của chính ngươi. Tuy nhiên, dù sử dụng tài liệu từ bên ngoài, những thanh kiếm đó vẫn phải trải qua quá trình tự hình thành linh tính, nên cũng có thể coi như bỏ qua một phần giai đoạn 'dưỡng kiếm'."
Ngôn Vu lắng nghe kỹ lời tổ sư gia giảng giải, trong lòng dấy lên nhiều suy nghĩ. Hắn bèn hỏi tiếp:
"Đây chỉ là một thanh kiếm bình thường, ngươi có muốn một thanh bản mệnh kiếm hay không? Đã là Kim Đan kỳ, ngươi nên có một thanh rồi."
Tổ sư gia dừng lại một chút, như để nhấn mạnh tầm quan trọng của những lời mình vừa nói: "Ngươi sẽ dùng chính tinh huyết của mình để nuôi dưỡng thanh kiếm từ lúc mới sinh ra. Điều này đồng nghĩa với việc ngươi phải chịu đựng thống khổ từ sự tiêu hao sinh mệnh, từ việc để kiếm thấm nhuần tinh hoa của ngươi. Nhưng một khi đã hình thành, đó sẽ là thanh kiếm không gì có thể thay thế."
Tổ sư gia tiếp tục: "Cái thống khổ này không chỉ là về thể xác, mà còn cả về tinh thần. Khi ngươi quyết định tự dưỡng bản mệnh kiếm, ngươi phải sẵn sàng chịu đựng sự gắn bó tuyệt đối giữa ngươi và thanh kiếm. Mỗi một nhát rèn, mỗi một lần ngưng tụ linh lực đều như rút cạn tinh hoa sinh mệnh của ngươi để truyền vào kiếm."
Trong lúc phi hành, tổ sư gia nhìn thanh kiếm mà Ngôn Vu đang sử dụng, liền hỏi:
Linh Lung lắc đầu, ánh mắt đầy lo lắng: "Ta đã nói qua với họ, nhưng ngay giây sau, họ lại không nhớ gì. Chỉ có ta, ta nghi ngờ thể chất của mình có thể đặc thù, không bị đạo tắc này ảnh hưởng, nhưng mọi người khác đều bị."
"Tổ sư gia, vậy còn những thanh kiếm do các khí tu tạo ra thì sao? Chúng có được xem là bản mệnh kiếm không?"
Người đầu tiên lên tiếng giới thiệu, với giọng nói kiêu hãnh nhưng không kém phần thân thiện: "Ta là Phượng Uyên, đại đệ tử của Kiếm Phong."
Ông tiếp tục giải thích: "Thông thường, các thế gia tu tiên hoặc những tu sĩ thương yêu con em mình, không muốn chúng phải chịu đựng sự thống khổ của việc tự tạo hình hài thân kiếm từ cơ thể, sẽ chọn cách mua kiếm từ các khí tu. Họ tin rằng tài liệu cao cấp, quý hiếm sẽ giúp con em họ có được một bản mệnh kiếm mạnh mẽ hơn."
Phượng Uyên và Ngôn Vu nhanh chóng rút kiếm, thân hình như một vệt sáng lao đi trên không trung. Cả hai kiếm tu, tốc độ phi hành mau nhưng lại vô cùng linh hoạt và uyển chuyển. Trong khi đó, Trái Táo là bùa tu nên sử dụng một lá bùa dán lên một chiếc lá cây gần đó. Chiếc lá lập tức biến lớn, trôi nổi phiêu phù trên không trung, rồi Trái Táo nhẹ nhàng đạp lên và bay theo sau. Tuy tốc độ không thể nhanh bằng kiếm tu, nhưng di chuyển ổn định và không chậm quá.
Ở cách vách, Phượng Uyên, đại sư huynh của Kiếm Phong, cũng cảm nhận được sự biến đổi từ phòng của Ngôn Vu. Lo lắng cho sư đệ, hắn thả ra một đạo thần thức dò xét. Khi thấy Ngôn Vu đang cố gắng chịu đựng sự thống khổ, Phượng Uyên khẽ thở dài, thu hồi lại thần thức: "Không hổ là tiên linh căn. Mới Kim Đan kỳ mà đã dám tái tạo bản mệnh kiếm. Đúng là kẻ có đại nghị lực."
Ông tiếp tục giải thích: "Quá trình ngưng tụ thân kiếm không chỉ phụ thuộc vào linh lực của ngươi, mà còn dựa vào tâm cảnh. Ngươi phải đạt tới một trạng thái tâm linh đặc biệt, nơi mà ngươi cảm nhận được sự hòa quyện giữa ngươi và kiếm. Chỉ khi đó, linh lực của ngươi mới có thể được điều động để tạo nên hình hài của thanh kiếm."
Ngôn Vu gật đầu.
Suy nghĩ một lúc, Phượng Uyên quyết định sang phòng của Trái Táo để bàn bạc. Khi gặp Trái Táo, người đang thảnh thơi điều chỉnh trận pháp trong phòng, Phượng Uyên nói nhỏ về tình trạng của Ngôn Vu. Trái Táo nghe xong liền cau mày, lập tức bố trí một trận pháp giúp bảo vệ Ngôn Vu khỏi các yếu tố bên ngoài, giúp hắn tập trung vào việc dưỡng kiếm mà không bị phân tâm bởi ngoại cảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Giống như ngươi sinh ra một hài tử, thống khổ như thế đó."
Ngôn Vu chợt trầm mặc.
Ngôn Vu trầm ngâm, hiểu rõ rằng nếu vượt qua được thống khổ này, hắn sẽ có một thanh kiếm không ai có thể lay chuyển.
Ngôn Vu nhíu mày, hỏi thêm: "Vậy còn Thạch Anh và những người khác thì sao?"
Phượng Uyên gật đầu, nét mặt vẫn trầm tĩnh và cương nghị: "Không cần khách sáo, chúng ta là đồng môn, hỗ trợ lẫn nhau là chuyện đương nhiên."
Nghe lời đề nghị, cả Phượng Uyên và Trái Táo đều gật đầu đồng ý. Họ hẹn nhau sáng mai sẽ lên đường, cùng đến vị trí mà bí cảnh sẽ xuất hiện. Trước khi chia tay, Trái Táo vẫn không quên tặng cho Ngôn Vu một nụ cười tinh quái: "Ta rất mong chờ chuyến đi này, Ngôn Vu sư đệ."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.