Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: bản mệnh kiếm – chiến trường nuôi cổ
Tiểu tiểu không rõ nên thế nào, đành thu liễm sát ý.
Nháy mắt nơi này chỉ còn lại Ngôn Vu.
Nguyên liệu mà hắn cần để rèn đúc chính là tinh huyết của bản thân. Khi bắt đầu, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, rồi chuyển thành sự đau đớn. Hắn có thể cảm nhận từng giọt máu mình rời khỏi cơ thể, như thể nó đang bị kéo ra khỏi tâm can, khiến hắn cảm thấy không khác gì một v·ết t·hương sâu hoắm.
Tổ sư gia cười, vẻ mặt thoáng vui: “ngươi hãy đi lấy linh thạch từ kho tông môn. Tùy ý ngươi, nhưng hãy nhớ, mỗi lần rèn đúc sẽ cần phải trả giá. Cố gắng không để bản thân mình kiệt sức.”
Ngôn Vu trầm ngâm giây lát nói: "Chúng ta nên tìm hai vị sư huynh để hội hợp, nơi này cứ cho ta cảm giác rất kỳ quái.”
Khi hắn còn đang lặng lẽ quan sát xung quanh, một giọng nói trẻ con đột ngột vang lên từ trên cao: "Sư huynh?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngôn Vu bước đi, đôi mắt sắc bén vẫn chăm chú quan sát từng ngóc ngách của thành trấn hoang tàn. Dường như hắn đã quên mất điều gì đó rất quan trọng. Mỗi lần cố nhớ lại, thứ cảm giác mơ hồ ấy lại thoáng qua rồi biến mất, khiến hắn không thể nào chạm tới được.
Những ngôi nhà gỗ mái ngói đã mục nát, nghiêng ngả, tạo thành những ngôi nhà ma lờ mờ trong ánh sáng yếu ớt. Đường phố phủ đầy cỏ dại, và không khí ngập tràn một sự tĩnh lặng đáng sợ. Từng tiếng bước chân của Ngôn Vu và Phượng Uyên vang lên giữa không gian im ắng, làm tăng thêm sự u ám của nơi này.
Bên trong bí cảnh, Ngôn Vu vẫn chưa hay biết gì về việc đồng môn của mình đã bị kéo ra ngoài. Hắn vẫn âm thầm lo lắng cho hai vị sư huynh.
Giữa những tàn tích ấy, Ngôn Vu cảm nhận được một linh khí yếu ớt, như thể nơi này từng là một cái thành rất phồng hoa.
Ngôn Vu ra khỏi phòng, tràn đầy vui mừng, chút nào cũng không lộ ra bộ dáng ủy khuất nữa quên mất là tổ sư gia đang hố hắn.
"Chúng ta phải tìm Trái Táo," Phượng Uyên nói "Có thể hắn đã bị bí cảnh tách ra."
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, Ngôn Vu gọi lớn: "Trái Táo! Trái Táo!"
“Đừng bỏ cuộc...” Hắn tự nhủ, nhưng những từ ấy nhanh chóng bị nuốt chửng bởi cơn đau như xé nát từng lớp da. Ngôn Vu nín thở, đôi mắt khép chặt, tâm tư hắn tập trung hoàn toàn vào việc hình dung hình hài thanh kiếm. Từng mảnh hình ảnh lóe lên, từ vỏ kiếm đến lưỡi kiếm. Hắn cần phải để nó hiện lên rõ ràng trong tâm trí mình.
“tạ ơn tổ sư gia.” Hắn cúi đầu tạ lễ.
Tổ sư gia thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử này thật sự là dễ dàng hóng.
Thì đột nhiên Phượng Uyên lại đạp vào một cái truyền tống trận ẩn, nên lập tức bị truyền tống đi nơi khác.
Ngôn Vu sư huynh cũng có thể là địch nhưng hiện giờ không phải.
Bên trong bí cảnh là một thành trấn hoang tàn, không một bóng người.
Cuối cùng, vào ngày thứ bảy, khi mà Ngôn Vu đã gần như kiệt sức, một cảm giác nhẹ nhõm bất ngờ ập đến. Hắn cảm nhận được một chuyển động nhẹ trong nội tâm, như thể một thanh kiếm đã hình thành. Một dòng năng lượng ấm áp từ từ lan tỏa, xua tan đi cơn đau đớn từng dày vò hắn. Ngôn Vu mở mắt, và trước mặt hắn, một hình ảnh mờ ảo hiện lên—thanh kiếm mà hắn đã dày công rèn đúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong suốt những ngày này, hắn không còn khái niệm về thời gian. Hơi thở trở nên nặng nề, đôi khi, cơn đau dữ dội khiến hắn muốn bật khóc. Mồ hôi đổ ướt đẫm cả người, mồ hôi hòa cùng với máu, tạo thành một hỗn hợp chua chát. Nhưng bên trong hắn lại có một luồng nhiệt huyết mãnh liệt đang bùng cháy, như một ngọn lửa không thể dập tắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trái Táo đâu?" Ngôn Vu lo lắng nhìn quanh, nhưng chỉ thấy Phượng Uyên bên cạnh.
Tiểu Tiểu vẫn bước đi bên cạnh, khuôn mặt tỏ ra bình thường, nhưng trong mắt cậu bé ánh lên một cổ sát ý. Kỳ thật, nơi này không phải chỉ là một bí cảnh thông thường. Đây là chiến trường thượng cổ – một nơi bị lãng quên qua nhiều thiên niên kỷ, nơi những trận chiến đẫm máu giữa các đại cường giả từng xảy ra. Chính vì sự mạnh mẽ của chiến trường này mà Tiểu Tiểu bị cưỡng chế kéo vào.
Hai người bắt đầu di chuyển, khám phá từng ngóc ngách của thành trấn hoang tàn. Những con phố đầy bụi bặm dẫn họ qua những ngôi nhà bỏ hoang, nơi mà những bức tường có thể kể lại những câu chuyện bi thảm về một thời kỳ huy hoàng nay đã qua. Những hình ảnh về cuộc sống trước đây dường như vẫn còn in hằn trên những bức tường, nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự tàn phá và sự trống vắng.
Ngôn Vu trầm tĩnh bước qua những tàn tích của thành trấn hoang vu, đôi mắt thâm trầm. Trái Táo và Phượng Uyên đều đã bị truyền tống đi nơi nào đó. Hắn tìm cách giải quyết tình huống.
Không có hồi âm, chỉ có tiếng vọng lại từ những bức tường thành trống rỗng. Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể. Hắn quay sang Phượng Uyên, thấy sắc mặt sư huynh cũng không tốt.
Nhưng ngay sau đó tổ sư gia lại tạp cho hắn một chậu nước lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chúng ta cần phải tìm cách liên lạc với Trái Táo sư huynh” Ngôn Vu nói "Có thể chúng ta sẽ tìm thấy dấu vết gì đó."
Đó là một quá trình gian khổ Ngôn Vu thở dài, trên gương mặt hiện rõ nụ cười mãn nguyện.
Khi họ tiến vào khu rừng, cảnh vật xung quanh dần trở nên huyền ảo.
Bên ngoài, Phượng Uyên và Trái Táo cũng không khá hơn. Vừa mới bước chân vào bí cảnh, họ đã bị truyền tống ra ngoài ngay tức thì. Điều kỳ lạ là, khi cả hai bị kéo ra ngoài, cánh cổng của bí cảnh liền lập tức biến mất. Dù muốn quay lại để tìm Ngôn Vu, nhưng cũng không có cách nào. Phượng Uyên và Trái Táo chỉ có thể đứng trước không gian trống rỗng mà không biết phải làm sao.
Nó hiện lên dưới hình dạng một thanh kiếm mỏng manh, nhưng lại toát lên vẻ sắc bén. Hắn cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối giữa bản thân và thanh kiếm.
Quá trình rèn đúc thân kiếm của Ngôn Vu kéo dài suốt một tuần, mỗi khoảnh khắc đều ngập tràn thống khổ mà không thể diễn tả hết bằng lời. Khi hắn khoanh chân ngồi thiền, môi mấp máy, ý chí kiên định nhưng thân thể lại như bị thiêu đốt. Mỗi lần hắn cố gắng hình dung ra hình dáng thanh kiếm trong tâm trí, như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt bên trong, châm chích từng tế bào trong cơ thể.
Bên ngoài, Phượng Uyên và Trái Táo thỉnh thoảng kiểm tra tình hình của Ngôn Vu. Họ cảm nhận được sự biến đổi trong không gian bên trong phòng của Ngôn Vu, khí tức dày đặc, cho thấy Ngôn Vu đang trải qua quá trình đút kiếm.
Hai người tiếp tục tiến sâu vào thành hoang.
"Được thôi, ta đi cùng Ngôn Vu sư huynh” Tiểu Tiểu vui vẻ đáp, rồi nhanh chóng bước theo Ngôn Vu.
Bí cảnh phong toả thần thức vô pháp bao phủ lấy khu vực xunh quanh tìm người.
Bên ngoài Phượng Uyên và Trái Táo đã đợi sẵn ở ngoài. Hai người thở phào khi thấy sư đệ không có việc gì. Không có thời gian để lề mề, cả ba lập tức chuẩn bị lên đường tới vị trí sẽ xuất hiện bí cảnh mật danh.
Tiểu Tiểu cười nhẹ, rồi nghiêng đầu nhìn Ngôn Vu. "Vậy sư huynh định làm gì tiếp theo?"
Nói bí cảnh kì thực như là một cái động nuôi cổ, không ngừng g·iết hại lẫn nhau bên trong sau đó chọn ra người mạnh nhất rồi thả ra bên ngoài.
Đến gần vị trí bí cảnh, ba người nhận thấy không gian trở nên khác biệt. Một khoảng trống lớn hiện ra giữa rừng, nơi mà cây cối thưa thớt hơn, tạo thành một bãi đất bằng phẳng. Chính giữa là một viên đá lớn, phát ra ánh sáng kỳ lạ, như một chiếc gương phản chiếu hình ảnh của những ngôi sao. Khi ánh sáng chạm vào đá, những hình ảnh lung linh và huyền ảo bắt đầu xuất hiện, như thể bí cảnh đang chờ đón họ.
"Đúng vậy” Ngôn Vu gật đầu.
Tiểu Tiểu nhìn quanh, vẻ tò mò. "Huynh còn bạn đồng hành ư ? Là các sư huynh sư tỷ trong tông môn sao ?”
Cả hai tiếp tục tiến sâu hơn vào bên trong thành.
Cả hai tiếp tục tiến sâu vào thành trấn hoang tàn, mỗi bước đi đều cẩn trọng.
:” đây mới chỉ là khởi đầu nó còn yếu ớt hơn cả hạ phẩm pháp bảo.”
Theo đặc tính tàn khốc của bí cảnh này thì sẽ là như vậy cho nên người quá yếu sẽ bị truyền tống ra bên ngoài.
Chương 29: bản mệnh kiếm – chiến trường nuôi cổ
Ngôn Vu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Tiểu đang ngồi trên mái nhà gần đó. Với gương mặt ngây thơ và nụ cười vô tư, Tiểu Tiểu trông thật khác biệt giữa cảnh hoang tàn.
“Người đang nói gì vậy?” Ngôn Vu nhìn tổ sư gia với ánh mắt đầy ủy khuất.
“Ngươi chỉ mới là kim đan kỳ,” tổ sư gia tiếp tục, “bình thường thì phải đến nguyên anh mới có thể đúc kiếm. Nhưng ngươi lại có thể đút ra nó, điều này cho thấy tiềm năng và sức mạnh của ngươi.” Tổ sư gia gật gù, vẻ mặt không giấu nổi tự hào.
“Ngươi xứng đáng” Tổ sư gia nói, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Ngôn Vu.
“Đừng lo” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi cả ba bước qua cánh cổng ánh sáng, bí cảnh lập tức biến mất không thấy.
Cả ba không nói gì bước vào bí cảnh.
"Ngôn Vu sư huynh đang tìm gì vậy ?" Tiểu Tiểu hỏi, nhảy xuống từ mái nhà và tiến về phía hắn.
Bí cảnh hiện ra như một cánh cổng mở ra giữa không trung, ánh sáng từ viên đá như kéo họ vào một tiểu thế giới. Trong khoảnh khắc ấy, họ đều cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ từ bên trong, khiến trái tim họ đập mạnh.
Lão đã hố Ngôn Vu không ít lần.
Trước đây điều là bí cảnh một người chiến đấu, nhưng giờ lại có Ngôn Vu ở đây.
Tiểu Tiểu dù biết rõ về bí cảnh nhưng không thể nói, Cậu bé im lặng theo sát phía sau Ngôn Vu.
Ngôn Vu mỉm cười nhẹ, gương mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa điềm tĩnh như thường ngày. "Ta đang tìm vài người bạn đồng hành.”
Hơn nữa bí cảnh kì thực là một tiểu thế giới nhưng cực kỳ rộng lớn, này đó trong thành chỉ có Ngôn Vu cùng Tiểu Tiểu. Nếu có người lạ ở thì hiện tại không phải là tình huống tìm người mà là chiến đấu dư ba.
Cho nên khu vực này kì thực chỉ có hai người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.