Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: thú triều

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: thú triều


“Làm sao bây giờ?” Thạch Anh kêu lên, nhìn thấy đàn yêu thú đông đúc đang lao về phía này. “Lại thêm một đám nữa!”

Trong khi họ tiếp tục tìm kiếm, con thỏ tuyết vẫn vui vẻ nhảy nhót quanh họ, đôi khi dừng lại để lăn lộn trong tuyết, hoàn toàn không hay biết về khó khăn mà Ngôn Vu và Thạch Anh đang mắc phải. Thạch Anh thậm chí còn cười khi thấy con thỏ dùng chân trước để vẫy vẫy với mình, như thể nó đang chào hỏi một người bạn.

Ngôn Vu bật cười: “Thạch Anh a ngươi nên dùng linh khí hoặc linh lực để cảm nhận, không phải là dùng mũi để ngửi.”

Ngôn Vu cười nhẹ: “Có lẽ. Theo như ta suy đoán có thể việc này không liên quan đến nó.”

Khi Ngôn Vu và Thạch Anh quan sát con thỏ tuyết, họ nhận ra rằng nó hoàn toàn không biết gì về tình hình xung quanh. Con thỏ tiếp tục nhảy nhót trong tuyết, thỉnh thoảng dừng lại để ngẩng đầu lên nhìn họ bằng đôi mắt tròn xoe và đầy ngây thơ.

Con thỏ tuyết ngẩng đầu lên, nhìn họ bằng đôi mắt to tròn, lông trắng muốt, hoàn toàn không có vẻ gì là một yêu thú đáng sợ. Nó thậm chí còn xoay vòng một cách vui vẻ, giống như chỉ đang chơi đùa.

Chương 6: thú triều

“sẽ” Ngôn Vu nói, mắt vẫn chăm chú quan sát.

Thạch Anh cúi đầu nhìn xuống, lầm bầm: “Ta không hiểu sao lại có nhiều yêu thú như vậy. Chẳng lẽ chúng ta phải chạy cùng với chúng?”

Thạch Anh lắc đầu, mắt mở to: “Ta cũng không tin nổi. Con thỏ tuyết trông như một con thú cưng hơn là một yêu thú!”

“Làm sao bây giờ?” Thạch Anh lo lắng, “Chúng ta không thể đối phó với tất cả bọn chúng. Chắc chắn là có con yêu thú cao giai nào đó phía sau điều khiển chúng.”

“Chào đạo hữu thỏ nhỏ,” Thạch Anh nói một cách nghiêm túc, “đạo hữu có biết tại sao lại có nhiều yêu thú chạy loạn như vậy không?”

Cả hai người cùng nhau chiến đấu với đàn yêu thú mới, phải đối mặt với sức mạnh và sự quyết liệt của chúng. Thạch Anh bối rối tạo ra những hàng rào đá không đều, trong khi Ngôn Vu dùng sức mạnh băng của mình để làm chậm và tiêu diệt yêu thú.

Thạch Anh nhíu mày: “Có phải vì nó ngốc quá nên không nhận ra mình đang tạo ra vấn đề lớn không?”

Thạch Anh ngẩn người, vẻ mặt bối rối: “Nhưng ta đã hỏi nó rồi mà? Chắc chắn nó sẽ biết điều gì đó!”

Khi Ngôn Vu và Thạch Anh tiếp tục bước đi trong bí cảnh mùa đông, cơn bão tuyết càng lúc càng dữ dội. Ngôn Vu chăm chú quan sát xung quanh, còn Thạch Anh thì vừa bước đi vừa lầm bầm một mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngôn Vu thở dài, cảm thấy tình hình càng lúc càng tồi tệ hơn: “Ân. Chống lại tất cả những đàn yêu thú này là điều không thể.”

Ngôn Vu không khỏi bật cười: “ ngươi thật sự là một người thú vị nha. Thôi tập trung nào, có vẻ như có thứ gì đó đang đến.”

“Xem, ta thật là lợi hại a?” Thạch Anh tự mãn nói.

Thạch Anh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vậy thì làm sao chúng ta biết được con yêu thú đó ở đâu?”

“Ta chỉ muốn ngăn bọn yêu thú lại, mà giờ nó thành một cái cục đá lớn luôn rồi!”

Ngôn Vu nhanh chóng nảy ra một ý tưởng: “Chúng ta cần phải quan sát từ trên cao. Ta sẽ tạo một cột băng để đưa chúng ta lên.”

“Có vẻ như càng chiến đấu càng thấy có vấn đề,” Thạch Anh vừa loay hoay vừa nói. “tụi nó không dừng lại!”

Thạch Anh quay sang Ngôn Vu, vẻ mặt bối rối: “Chúng ta làm gì bây giờ? Ta chưa bao giờ thấy tình huống như thế này. Có phải chúng ta bị để ý đến rồi không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng, Ngôn Vu và Thạch Anh đã tìm ra con yêu thú đầu sỏ gây tội, và trước mắt họ là một con thỏ tuyết nhỏ xíu. Con thỏ chỉ đang nhảy nhót vui chơi trên tuyết, không có vẻ gì là một mối đe dọa lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngôn Vu cố gắng kìm nén cười.

Thạch Anh cúi xuống, thăm dò con thỏ: “Nếu đây là con yêu thú đầu sỏ, thì chắc chắn chúng ta đã hiểu sai điều gì đó. Nhưng tại sao lại có hàng ngàn yêu thú xông ra như vậy?”

Trong khi Ngôn Vu chiến đấu với con yêu thú đang t·ấn c·ông hắn, Thạch Anh loay hoay dùng tay đẩy những cục đá của mình vào vị trí, nhưng lại tạo ra một cục đá khổng lồ lăn ra ngoài, khiến nó đụng phải một con yêu thú khác và làm nó lăn lộn trên mặt đất.

Ngôn Vu thở dài: “Thạch Anh, ngươi đừng đứng đó a. Hãy thử cảm nhận khí tức của bọn yêu thú. Đôi khi, con yêu thú kia sẽ có khí tức đặc biệt hơn.”

Con thỏ tuyết chỉ ngẩng đầu lên nhìn Thạch Anh, đôi mắt to tròn không hề có vẻ gì là hiểu tiếng người. Nó chỉ tiếp tục nhảy nhót trong tuyết, đôi tai vẫy vẫy như thể đang chơi đùa.

Thạch Anh bối rối: “Ta nghĩ con thỏ này thực sự làm ta cảm thấy mình đang trở thành thằng đần a.”

Ngôn Vu nhịn cười: “Thạch Anh, ta nghĩ con thỏ này không hiểu tiếng người đâu.”

Thạch Anh nhíu mày: “Ta đã thấy nhiều loại yêu thú, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một con thỏ tuyết. Có lẽ nó bị lạc đường? Hoặc có thể nó không biết mình đang gây ra rắc rối?”

Thạch Anh gãi đầu, cười ngượng ngùng: “Đủ chưa? Chặn nhiều đá như vậy là được sao ? Cũng nhiều yêu thú xông qua đây quá rồi.”

“Coi chừng!” Ngôn Vu hét lên.

Ngôn Vu bật cười: “Có lẽ con thỏ này không phải là nguyên nhân chính.”

Ngôn Vu, mặc dù mệt mỏi, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Cứ tiếp tục."

Tiếp tục cầm cự g·iết yêu thú, Thạch Anh ngày càng phối hợp ăn ý hơn với Ngôn Vu.

Thạch Anh gật đầu, nhưng trước khi rời đi, anh ta lại quay lại và nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu con thỏ tuyết: “Chúc may mắn nhé. Hy vọng là đạo hữu thỏ sẽ tìm ra lý do cho tất cả sự náo loạn này!”

Những con yêu thú này có bộ lông đen và đôi mắt phát sáng, trông khá đáng sợ. Chúng chạy ào tới, tỏ ra hung dữ hơn hẳn nhóm yêu thú trước.

Ngôn Vu nhìn thấy tình huống này, nở một nụ cười bất đắc dĩ: “ Ân, lợi hại.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả hai tiếp tục chiến đấu, bất chấp yêu thú càng ngày càng nhiều và hung hãn.

“a, như thế nào gió tuyết này sao lại nhiều thế,” Thạch Anh than thở, vừa dùng tay quét tuyết ra khỏi mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“À, đúng rồi!” Thạch Anh nói với vẻ mặt sáng ngời, rồi lại quay sang nhìn xuống: “Chỉ là ta không thấy gì khác biệt ở dưới cả.”

Ngôn Vu nhìn quanh, cố gắng tìm ra nguyên nhân: “Có thể. Đàn yêu thú này có vẻ không chỉ đơn thuần ngẫu nhiên chạy qua.”

“Không sao, cứ làm như thế đi,” Ngôn Vu nói, “Cố gắng giữ bình tĩnh.”

Ngôn Vu nhìn xung quanh: “Có thể là có nguyên nhân khác.”

Sau khi đẩy lùi được nhóm yêu thú đầu tiên, Ngôn Vu và Thạch Anh tiếp tục tiến về phía trước. Tuy nhiên, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một đàn yêu thú khác, với kích thước và hình dạng hoàn toàn khác, bất ngờ xuất hiện.

Chưa dứt lời, một nhóm yêu thú bất ngờ lao ra từ cơn bão tuyết. Ngôn Vu nhanh chóng tạo ra một lớp băng phòng ngự, trong khi Thạch Anh vẫn còn đứng ngơ ngác.

“Đúng vậy, ta chưa bao giờ thấy tuyết nhiều như thế này,” Thạch Anh đáp, vẫn lúng túng. “Ta nghĩ mình đang ở trong một cái hồ băng giá.”

Thạch Anh vội vàng chỉnh sửa hàng rào đá của mình, nhưng lại làm cho nó đổ nghiêng sang một bên.

Ngôn Vu quan sát con thỏ với vẻ mặt nghi ngờ: “Đây là con yêu thú đằng sau sao? Trông nó không mạnh mẽ như trong tưởng tượng.”

Thạch Anh, với vẻ mặt nhăn nhó, cố gắng tìm kiếm con yêu thú đang điều khiển đàn thú triều ở phía sau trong đám yêu thú.

Cả hai cẩn thận tiếp cận con thỏ tuyết.

Ngôn Vu châm chọc một chút: “Có thể chúng ta chỉ cần tiếp tục chiến đấu rồi nó tất nhiên sẽ lộ diện.”

“Á!” Thạch Anh kêu lên, nhìn thấy một con yêu thú lớn đang lao về phía mình. Hắn vội vàng dựng lên một hàng rào đá, nhưng không may, hàng rào đá chỉ cao đến đầu gối của hắn.

Thạch Anh quay sang Ngôn Vu, ánh mắt nghi ngờ: “Có phải chúng ta đang giải quyết một lỗi chính tả? Thay vì ‘yêu thú’ chúng ta nên gọi nó là ‘yêu thỏ’?”

Con thỏ tuyết chỉ nhìn Thạch Anh với vẻ mặt ngơ ngác, và tiếp tục nhảy nhót trong tuyết như không có gì xảy ra.

Ngôn Vu nhịn cười.

“Có hàng trăm, hàng ngàn đàn yêu thú đang di chuyển. Đây không chỉ là hai đàn yêu thú mà chúng ta thấy trước đó, là thú triều a.”

“Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm cách ứng phó,” Ngôn Vu nói vừa phóng ra một đợt băng để giữ khoảng cách. “Có thể có một yêu thú cao giai nào đó đang điều khiển chúng.”

Ngôn Vu cười khẩy: “Chạy cùng với chúng? Đừng đùa. Chúng ta cần là tìm ra con yêu thú đang điều khiển ở phía sau kia.”

Khi Ngôn Vu và Thạch Anh tiếp tục điều tra, Thạch Anh lại cúi xuống và thử trò chuyện với con thỏ tuyết.

Ngôn Vu cười: “Đó có thể là vì chưa quen với việc cảm nhận linh khí.”

Thạch Anh gãi gãi đầu, cố gắng cảm nhận linh khí xung quanh: “Ta có cảm giác như… như có một đám mây đang đè nặng lên người. Có phải đó là khí tức không?”

“Làm ơn, cái hàng rào của ngươi, cũng quá bé chút.” Ngôn Vu hỏi, mỉm cười.

Thạch Anh lúng túng: “Khí tức đặc biệt? Ta… ta có thể cảm nhận được khí tức không?” Hắn nhìn quanh, như thể đang cố gắng ngửi được không khí.

Hai người tiếp tục đứng trên cột băng, trong khi Thạch Anh vẫn tiếp tục cảm nhận khí tức với vẻ mặt hài không thể tả.

Ngôn Vu cười nhẹ: “Chắc đây là lần đầu nên ngươi không quen với cái lạnh này nhỉ?”

Khi nhìn từ trên cao, cả hai đều sững sờ: “ ngao không! Nhìn kìa!” Thạch Anh kêu lên, mắt mở to.

“Gần đủ” Ngôn Vu trả lời, “Chỉ cần như vậy thôi, có lẽ là có thể vượt qua thú triều.”

“Ngôn Vu, sao ta cảm thấy tất cả bọn yêu thú này cứ chạy vòng quanh mãi?” Thạch Anh hỏi, vẻ mặt đầy bối rối.

Ngôn Vu tập trung, sử dụng linh lực để hình thành một cột băng cao v·út. Cột băng này không chỉ cao mà còn rất vững chắc. Khi hoàn tất, Ngôn Vu và Thạch Anh leo lên cột băng, hướng ánh mắt nhìn ra xa.

Thạch Anh gãi đầu, vẻ mặt bối rối: “Nhưng làm thế nào bây giờ g·iết con thỏ sao? Ta chỉ thấy nó đang nhảy múa.”

“Ân, chúng ta đang bị vây quanh ” Ngôn Vu trả lời, không ngừng quan sát. “Đừng lo.”

Ngôn Vu nhìn vào con thỏ với vẻ nghi hoặc.

Thạch Anh gật đầu, cảm thấy đỡ bối rối hơn: “Vậy sao mấy con yêu thú này lại xông ra a.”

“À, ta hiểu rồi,” Thạch Anh đáp, với vẻ mặt đầy quyết tâm nhưng vẫn không hết bối rối. “Ngôn Vu, nếu ta bị cuốn vào bên trong đám yêu thú, ngươi sẽ kéo ta ra sao?”

Thạch Anh gật đầu, dù hơi nghi ngờ: “Nhanh lên a! Tình hình này không ổn chút nào.”

Con thỏ tuyết lắc lư cái đầu và ngáp một cái, tiếp tục nhảy nhót. Nó thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai người với vẻ mặt đầy tò mò.

Ngôn Vu suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể nó không mạnh mẽ về mặt sức mạnh, nhưng có thể nó có khả năng đặc biệt nào đó.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: thú triều