Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: con thỏ là đầu sỏ ?
Ngôn Vu chậm rãi trả lời: “Chúng ta nên xử lý con thỏ này để đảm bảo nó không gây thêm rắc rối nữa.”
“Có vẻ như chúng ta đã tìm ra nguyên nhân,” Ngôn Vu nói, nhìn quanh. “Nguồn năng lượng bất thường này mới là nguyên nhân chính dẫn đến thú triều.”
"Thạch Anh, ta biết nó không hại, nhưng chúng ta cần phải tiếp tục. Chúng ta không thể để mất thời gian ở đây."
Thạch Anh, với bản tính đần độn của mình, không thể kiềm chế sự tò mò. Hắn tiến lại gần một con yêu thú lớn, lông mềm mại, đang nhấm nháp cỏ non. Không màng đến sự cảnh báo của Ngôn Vu, Thạch Anh thò tay sờ vào con yêu thú.
Ngôn Vu lắc đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở:
Ngôn Vu mỉm cười: “Dĩ nhiên là có, nhưng chúng ta phải cẩn trọng hơn. Mùa xuân thường là nơi sinh trưởng của nhiều loại thực vật lạ, nhưng cũng có thể là sẽ không gặp phải mà còn thu được linh dược.”
Rừng mùa xuân tràn đầy sức sống, và không hổ là mùa sinh sôi, nơi đây có rất nhiều loại yêu thú. Đa phần trong số chúng đều là những yêu thú ăn cỏ, hiền lành và thân thiện. Chúng đi lại bình thản, không sợ hãi khi thấy hai người lạ.
Yêu thú nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn, không có vẻ gì là sợ hãi. Thậm chí, nó còn thò cái lưỡi dài ra liếm tay Thạch Anh, như thể đang đùa giỡn.
"Thật kỳ diệu, Ngôn Vu, ngươi hiểu tiếng thỏ sao?” Thạch Anh thốt lên, vừa đi vừa suy nghĩ một cách ngây ngô.
Thạch Anh nhìn con thỏ tuyết đang đứng im một chỗ ở đó, vẻ mặt ngây ngô: “Vậy là con thỏ này không phải là thủ phạm, chỉ là n·ạn n·hân thôi sao?”
Ngôn Vu, đã đi cách đó không xa, quay lại thấy Thạch Anh vẫn đang chơi đùa với yêu thú. Hắn thở dài và gọi:
…
Thạch Anh ngẩng lên, vừa cười vừa nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 7: con thỏ là đầu sỏ ?
"Thạch Anh, đừng quên chúng ta còn có việc phải làm! Đừng để bị mất thời gian ở đây."
Ngôn Vu bật cười: "Không phải, là khế ước, ta và nó có thể hiểu được tâm ý của nhau trong một thời gian ngắn."
Ngôn Vu lắc đầu cười nhẹ, rồi cả hai cùng bước qua vách ngăn, tiến vào mùa xuân.
Con thỏ tuyết gật đầu, lòng tràn đầy yên tâm khi hiểu rằng mình không còn cần phải lo lắng nữa. Sau khi dặn dò kỹ lưỡng, Ngôn Vu nhẹ nhàng giải trừ khế ước tạm thời, để con thỏ tuyết tự do.
Con thỏ tuyết lo lắng hỏi: "Nhưng... nếu nguồn năng lượng mãi không bình ổn lại thì sao, chủ nhân?"
"Đi thôi” Ngôn Vu nói, quay sang Thạch Anh. Cả hai tiếp tục đi, rời khỏi khu vực này. Thạch Anh ngoái đầu nhìn con thỏ tuyết một lần nữa, vừa ngạc nhiên vừa thích thú vì những gì vừa diễn ra.
Ngôn Vu gật gật đầu: “Đúng. Có lẽ bây giờ nguồn năng lượng đã bình ổn lại, cho nên con thỏ mới thảnh thơi như vậy.”
"Có thể bình tĩnh trước thú triều đã là đáng khen, lại còn có thể dẫn dắt một đồng môn đần độn như Thạch Anh vượt qua thử thách. Điều này chứng tỏ đệ tử này không chỉ có thực lực, mà còn có trách nhiệm, không bỏ rơi đồng môn trong tình huống nguy hiểm," một trưởng lão khác tán thưởng, ánh mắt đầy sự mong đợi.
Ngôn Vu và Thạch Anh tiếp tục tìm kiếm xung quanh, cảm nhận được sự bất thường trong không khí. Ngôn Vu dần nhận ra một nguồn năng lượng kỳ lạ, mạnh mẽ nhưng không ổn định, đang ảnh hưởng đến khu vực này.
Ngôn Vu không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đi tiếp, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Bí cảnh này càng lúc càng trở nên khó lường, nguồn năng lượng bí ẩn kia có thể là dấu hiệu cho thấy có điềm bất ổn.
Ngôn Vu giải thích: “ Ta chỉ là đọc được trên bảng nơi đó có ghi, bốn cánh cổng sẽ nối thông với nhau, cho nên chúng ta chỉ cần bước qua vách ngăn này là sẽ vào khu vực mùa khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Các trưởng lão cùng gật đầu đồng thuận. Họ nhận thấy Ngôn Vu không chỉ là một đệ tử tiềm năng, mà còn là một người đáng tin cậy, có khả năng lãnh đạo và đối mặt với nghịch cảnh một cách khôn ngoan. Điều này khiến họ không thể không cảm thấy ngạc nhiên và ấn tượng.
" A nga, Ngôn Vu! Con yêu thú này thật dễ thương. Hẳn là nó không hại chúng ta đâu."
"Đúng là một hạt giống tốt," một trưởng lão kết luận, "Chúng ta nên theo dõi thêm vị đệ tử này. Có thể đệ tử này sẽ là tương lai của tông môn."
Ngôn Vu và Thạch Anh đứng trước vách ngăn, cảm nhận rõ sự chuyển đổi của khí hậu. Một bên là tuyết trắng bao phủ, gió lạnh thổi rít từng cơn, trong khi bên kia lại là cỏ xanh mướt mát, hoa lá đâm chồi, không khí trong lành, dễ chịu.
Thạch Anh gật gù, nhưng vẻ mặt vẫn hơi bối rối: "Ngươi thật giỏi, ta thì chỉ biết đi theo ngươi thôi, chẳng biết gì cả." (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi xác định vấn đề không nằm ở con thỏ tuyết mà là do nguồn năng lượng bí ẩn kia, Ngôn Vu quyết định lập một khế ước tạm thời với con thỏ tuyết để đảm bảo rằng nó sẽ không gây ra rắc rối cho những người đến sau.
Thạch Anh cười ngây ngô: “Như vậy sao.”
"Chưa kể, đứa trẻ này còn rất thông minh, có thể tự mình xử lý được rắc rối lớn như vậy. Không biết sau này đứa trẻ này còn có thể tiến xa đến đâu."
Thạch Anh gật gù, vẫn hơi ngơ ngác: “Thì ra là vậy... Nhưng mà ngươi nghĩ, mùa xuân bên kia có... có yêu thú không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khu rừng rộng lớn với không khí trong lành và mát mẻ hiện ra trước mắt. Cây cối xanh tươi, hoa lá đua nở, và ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất.
Ngôn Vu đoán không sai, quả thực có vấn đề. Bên ngoài bí cảnh, các trưởng lão đang bàn về những biến cố xảy ra bên trong. Cả trăm năm qua, chưa từng có tiền lệ sảy ra những chuyện như vậy trong bí cảnh đây là lần đầu tiên.
Thạch Anh ngơ ngác nhìn vách ngăn, vẫn chưa hiểu hết: “ ngươi, tại sao lại biết có vách ngăn? Không phải mỗi mùa đều có một cánh cổng riêng sao?”
Ngôn Vu dặn dò: "Nếu sau này có chuyện tương tự xảy ra, ngươi không cần phải hoảng sợ. Chỉ cần bình tĩnh, nguồn năng lượng bất ổn sẽ tự ổn định lại."
Ngôn Vu nhẹ nhàng đặt tay lên đầu con thỏ, lập khế ước tạm thời với nó. Khi khế ước được hình thành, con thỏ tuyết cảm nhận được sự thay đổi, tâm linh của nó bắt đầu tương thông với Ngôn Vu. Con thỏ gật đầu, ánh mắt sáng lên sự nhân tính hóa, khác hẳn với vẻ ngây ngốc lúc trước. Nó nhận ra rằng chính nó là nguyên nhân khiến các đàn thú hoảng sợ.
Thạch Anh miễn cưỡng rời xa yêu thú, đi theo Ngôn Vu. Hắn vẫn không quên thỉnh thoảng ngoái lại nhìn con yêu thú với vẻ tiếc nuối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thạch Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy chúng ta cần làm gì tiếp theo?”
Ngôn Vu nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của con thỏ, an ủi: "Sẽ không. Nhưng nếu có tình huống như vậy, ngươi chỉ cần hướng lên trời kêu to, các trưởng lão trong tông môn sẽ nhận ra sự khác thường và đến giúp ngươi."
Ngôn Vu nhẹ nhàng nói: “Đây chính là ranh giới của các mùa. Vượt qua nó, chúng ta sẽ tiến vào mùa xuân.”
Một vị trưởng lão gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ánh mắt đăm chiêu, "Ngôn Vu… Đứa trẻ này quả thật không đơn giản."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.