Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Linh Lung a Linh Lung nàng có độc
Ba người cùng nhau tiến bước vào vùng đất đầy dung nham, không khí nóng rực như thiêu đốt khiến họ cảm thấy khó chịu ngay lập tức.
Đã vào khu vực mùa hạ.
Cảm nhận được cơn đau do c·hất đ·ộc gây ra giảm đi từ từ hồi phục lại.
Trưởng lão Mạc Lâm, sau khi xem xét tình hình nói: “Tình huống này cho thấy khả năng ứng biến của đệ tử này. Mặc dù Linh Lung đã tạo ra một rắc rối lớn, nhưng Ngôn Vu cũng chứng minh được khả năng của mình trong việc giải quyết vấn đề.”
Trên đường, Linh Lung kể về nguyên nhân khiến nàng phải hóa kén để tự bảo vệ mình. Nàng kể về thú triều bất ngờ kéo đến, khiến nàng không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng dây mây và linh lực của mình để tạo ra cái kén, tạm thời ẩn náu bên trong. Linh Lung cũng bày tỏ lòng thành, chân thành xin lỗi Thạch Anh vì đã gây ra nguy hiểm cho hắn.
Linh Lung ngập ngừng, suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Dây mây với những gai nhọn, không chỉ có độc mà còn là một chướng ngại vật khó công.
Thạch Anh cười khì khì, có vẻ hơi ngốc: "Đừng lo, có ta ở đây. Dù hơi ngốc nhưng ta sẽ bảo vệ hai người. Dù sao thì ở đây, hệ thổ của ta lại phát huy tác dụng."
Trưởng lão Vương Hàn giải thích: “Có vẻ như chúng ta đang chứng kiến một điều kỳ diệu. Dây mây vừa hấp thu tất cả xác c·hết sau đó biến xác c·hết thành linh dược. Đây là một cách rất khôn ngoan tránh sinh ra tà ma, mà còn có thể tạo ra một vườn linh dược.”
Mặc dù đau đớn, Thạch Anh vẫn không ngừng lẩm bẩm và tìm cách tự an ủi mình.
Khi Thạch Anh gần như sắp c·hết đến nơi, trong cái kén dây mây, Linh Lung đang ngồi im lặng bên trong, nhận ra tình hình bên ngoài không ổn.
Thạch Anh, nhìn thấy Linh Lung và Ngôn Vu có vẻ mệt mỏi, gãi đầu nói: "Hai người có ổn không? Nơi này nóng thật đấy!"
…
Linh Lung chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc đó, Ngôn Vu cất tiếng bình thản nói: “Ta gọi Ngôn Vu, còn vị sư huynh này gọi là Thạch Anh. Linh Lung muội, có thể cùng chúng ta đi chung không? Cũng tốt hơn là đi một mình ở nơi nguy hiểm như thế này.”
Linh Lung mỉm cười: " Đa tạ hai người.”
Thạch Anh trong khi đó không ngừng gào thét và làm những động tác kì quái, khiến Ngôn Vu vừa lo lắng vừa phải nhịn cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngôn Vu ít nói, hắn biết tên Thạch Anh bởi vì trong lúc vị ngoại môn đệ tử kia hỏi tên, ai cũng sẽ trả lời, với khả năng ghi nhớ xuất sắc của mình do là người sở hữu tiên linh căn, Ngôn Vu dễ dàng nhớ được tên của các đệ tử khác. Còn Thạch Anh thì biết Ngôn Vu là do trong lúc vào cổng đá, hắn vô tình đứng ngay sau Ngôn Vu chỉ một giây. Khoảng cách gần như vậy khiến hắn nghe được tên Ngôn Vu khi người quản lý gọi tên.
Dù có phần tuyệt vọng, Ngôn Vu không từ bỏ và vẫn tiếp tục tìm kiếm phương pháp giải quyết.
Một trưởng lão có tên là Cao Hùng, với giọng nói trầm nói: “Chúng ta đã chứng kiến qua nhiều loại sức mạnh khác nhau, nhưng sự sáng tạo của Linh Lung trong việc tạo ra dây mây này là điều chưa từng thấy qua. Dây mây không chỉ là một công cụ phòng thủ mà còn chứa đựng độc tính nguy hiểm, hoàn toàn không có trong bí tịch của chúng ta.”
Nhưng Linh Lung thì khác nàng đo kiểm trắc linh căn chỉ sau Tiểu Tiểu cho nên Ngôn Vu mới phải tự giới thiệu một phen.
Ngôn Vu đáp, giọng có chút trầm : "Ta ổn, nhưng linh lực của ta ở đây bị ảnh hưởng không nhỏ. Hệ băng trong môi trường này trở thành hệ thủy, khó mà thi triển được như ý muốn."
Một trưởng lão khác nghi ngờ về chất lượng của linh dược.
Chương 9: Linh Lung a Linh Lung nàng có độc
Linh lung lập tức thu hồi dây mây, nhanh chóng chạy lại chỗ Thạch Anh từ kẹp tóc trữ vật lấy ra một bông hoa.
Khi mọi thứ tiếp tục diễn ra, các trưởng lão tiếp tục theo dõi, thảo luận.
Ngôn Vu đứng cạnh, chỉ lặng lẽ quan sát khi Linh Lung rút lại dây mây và cứu chữa cho Thạch Anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngôn Vu dùng hết khả năng của mình để kiểm tra từng loại đan dược, cố gắng giúp đỡ Thạch Anh.
Linh Lung cũng gật đầu, nói thêm: "Ta cũng vậy. Hệ mộc của ta ở đây gần như vô dụng."
Nàng nhận ra rằng đi cùng hai người này sẽ an toàn hơn nhiều so với việc một mình.
Vương Hàn trưởng lão thì chắc chắn rằng những thảo dược là không có vấn đề gì: " Lão phu đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì." Nói xong còn đưa một cây nhân sâm ra, đây là vị này trưởng lão lấy ra từ trong bí cảnh ra ngoài lúc nãy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi các trưởng lão quan sát qua tấm gương lớn, họ không khỏi ngạc nhiên trước sức mạnh của Linh Lung.
Đối với Ngôn Vu, việc tìm kiếm giải pháp giải độc trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất.
Mùi hương của nó là một hỗn hợp của hương hoa dại và một chút ngọt ngào của mật ong, vô cùng dễ chịu và thanh mát.
Thạch Anh, hiểu ra vấn đề là do Linh Lung chỉ biết gãi gãi đầu ngây ngốc, không trách móc gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khi đó, trưởng lão Mạc Lâm một người dày dạn kinh nghiệm, quan sát Ngôn Vu và Thạch Anh cảm thán. Ông nói: “Ngôn Vu có vẻ như đang nỗ lực hết sức để cứu Thạch Anh. Thật sự là một đứa trẻ có trách nhiệm cao. Đây chính là phẩm chất mà chúng ta cần có ở các đệ tử.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bông hoa mà Linh Lung lấy ra là một bông hoa bốn cánh, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng. Những cánh hoa mềm mại như lụa, có màu sắc nhạt dần từ tím đậm ở trung tâm ra ngoài rìa là màu tím nhạt hơn, ánh lên màu tím nhạt.
Thạch Anh cúi người xuống, hai tay chấp lại, thành khẩn thi lễ với Linh Lung, cảm tạ: “tạ ơn, nếu không có ngươi, ta chắc đã vong rồi. Ngươi đã cứu ta một mạng, ân đức này ta không biết phải làm sao để đền đáp.”
Tuy nhiên, Thạch Anh chỉ cười, khoát tay một cách thoải mái, nói : “không sao cả” Bản tính của Thạch Anh vốn ngốc nghếch, không phải loại người sẽ giữ trong lòng thù hận. Hắn dễ dàng bỏ qua chuyện vừa rồi, khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng và thân thiện hơn.
Với một nụ cười, Linh Lung gia nhập vào nhóm, thế là cả ba cùng nhau đi.
Ngôn Vu nhìn Thạch Anh, khẽ cười: "Thế thì phải nhờ ngươi rồi. Ta sẽ phụ trách cận chiến, còn ngươi hãy chú ý đến Linh Lung."
Gương phản chiếu rõ ràng hình ảnh cái kén to lớn giữa đồng cỏ, dây mây bao bọc xung quanh tạo thành một quả cầu khổng lồ, không dễ gì xâm nhập vào bên trong.
Khi các trưởng lão chứng kiến cảnh tượng này cũng phải nhịn cười. Trưởng lão Cao Hùng: “Thực sự là một tình huống thú vị. Dù có chút ….. Ờm, nhưng hành động của Ngôn Vu rất đáng khen ngợi. Đệ tử này không chỉ phải đối mặt với rắc rối do Linh Lung tạo ra mà còn phải tìm thuốc giải cho sư huynh đồng môn trong tình trạng như vậy.”
Tấm gương hiện lên hình ảnh Ngôn Vu đang lật đi lật lại những đan dược của mình, trong khi Thạch Anh đang nằm trên mặt đất, đau đớn và liên tục lăn lộn.
Khi Thạch Anh ngửi thấy mùi hương của bông hoa, độc tố trong cơ thể bắt đầu dần dần tiêu tán.
Trưởng lão Vương Hàn, một người có đôi mắt sắc bén, tiếp lời: “Đúng vậy. Độc tố này là một thành tựu đáng kinh ngạc của Linh Lung. Linh lung sử dụng linh lực của mình để biến hóa cây cối, nhưng tạo ra một thứ như vậy nếu không cẩn thận có khi còn hại cả chính mình .”
Thạch Anh hớn hở, nắm chặt khúc gỗ trên tay mà từ đâu đó nhặt được như thể đó là một v·ũ k·hí vô cùng lợi hại: "Yên tâm đi, ta sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại hai người đâu!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.