Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: đến lại phải chiến đâu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: đến lại phải chiến đâu


“ Ân. Chúng ta cần phải tiếp tục đi, thận trọng coi trừng lại có chuyện bất ngờ gì đó lại phát sinh.”

“Nhưng sao lại có nhiều thảo dược và nhân sâm ở đây? Chúng ta có nên thu thập một ít không?”

… (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta… ta chỉ… chỉ không kịp suy nghĩ. Thật không ngờ cái khúc gỗ đó còn có thể dùng như vậy a!”

Họ tiếp tục di chuyển trong đồng cỏ, vừa thu thập những loại thảo dược vừa cảnh giác xung quanh.

Thạch Anh vẫn không thể hoàn toàn tin vào mắt mình:

“Ta không sao đâu, chỉ là chút đau đớn thôi mà…”

Ngôn Vu đứng xa, quan sát cái kén cảnh giác nhìn xung quanh. cảm thấy có điều gì đó không ổn, không dám lại gần vì sợ có nguy hiểm.

“Có phải ta đang mơ không? Một đồng cỏ mà lại có nhiều tài nguyên quý giá đến thế? Không phải trong rừng sao?”

Ngôn Vu hít một hơi sâu, cảm nhận không khí trong lành của đồng cỏ.

Thạch Anh gật đầu, lùi lại một bước và dùng khúc gỗ để chắn trước mặt mình và Ngôn Vu. Các con hổ xanh bắt đầu lao về phía hai người, gầm rú hung hãn. Những con hổ lao đến, mồm há rộng và móng vuốt sắc nhọn vung lên.

“Có vẻ như chúng ta đã an toàn rồi.”

Ngôn Vu gật đầu, chăm chú quan sát xung quanh: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngôn Vu và Thạch Anh tiếp tục chạy cho đến khi chắc chắn rằng bầy hổ xanh không còn đuổi theo. Hai người dừng lại, thở dốc, mồ hôi ướt đẫm. Khi bình tĩnh lại, Ngôn Vu liếc nhìn Thạch Anh, mỉm cười:

Các con hổ xanh, thấy rằng con mồi quá mạnh mẽ không dễ dàng b·ị đ·ánh bại, bắt đầu rút lui. Một số con hổ dừng lại, nhìn lại có vẻ sợ hãi và không dám tiếp tục t·ấn c·ông. Hơi thở của chúng dồn dập, mắt đỏ lòm nhìn Ngôn Vu và Thạch Anh.

Xung quanh, thảm thực vật phong phú, với nhiều loại thảo dược hiếm có.

Ngôn Vu không thể không kinh ngạc trước nguồn tài nguyên quý giá như vậy, và bất giác dừng lại, ánh mắt chăm chú vào những cây thảo dược lạ mắt:

“Thạch Anh, đừng động đậy, ta sẽ tìm cách giúp ngươi!” Ngôn Vu nói, vẻ mặt lo lắng. Anh kiểm tra v·ết t·hương của Thạch Anh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào để xác định loại độc này, nhưng bất thành.

Ngôn Vu nhanh chóng phản ứng, thanh kiếm trong tay hắn vung lên, đâm và chém. Các con hổ xanh bị thanh kiếm của Ngôn Vu chém trúng và kêu lên đau đớn. Một con hổ xanh lao về phía Ngôn Vu, nhưng Thạch Anh kịp thời chắn bằng khúc gỗ, làm cho con yêu thú bị bật ngược lại. Ngôn Vu tận dụng cơ hội, chém một nhát chí mạng, khiến con hổ xanh gục ngã.

Sau khi thở hắt ra một hơi dài, cả hai người mới nhìn về phía trước, nhận ra trước mặt là một đồng cỏ rộng lớn.

Thạch Anh, trong lúc hoảng loạn, bất cẩn vứt cái khiên gỗ ra phía sau. Cái khiên bay lơ lửng rồi rơi xuống trúng đầu một con hổ xanh xui xẻo đang định quay lại t·ấn c·ông. Con hổ xanh bị trúng bất ngờ, đầu nó bị khiên đập mạnh, khiến nó lảo đảo và quay vòng vòng trước khi ngã gục xuống đất, ngất đi với những ngôi sao quay cuồng trên đầu.

“Ngươi đúng thật là khó dò a. Lại vứt cái khúc gỗ đó như vậy.”

Ngôn Vu vội vã chạy tới, thấy Thạch Anh bị trúng độc, Ngôn Vu nhanh chóng lấy ra các loại đan dược để giải độc.

“Đúng là lạ thật. Thông thường, tài nguyên quý giá như vậy thường mọc trong rừng rậm hơn là đồng cỏ lộ thiên. Nhưng có lẽ đây là một đặc điểm của bí cảnh này. Có thể là một phần của cơ chế bảo vệ hoặc là để thử thách những người tham gia.”

Ngôn Vu gật đầu, chăm chú quan sát xung quanh để chắc chắn không còn con yêu thú nào xông lên nữa:

Thạch Anh nhìn quanh với vẻ thích thú, nhưng vẫn không quên chuyện vừa rồi vừa mới phát sinh:

Chương 8: đến lại phải chiến đâu

Cuộc chiến diễn ra ác liệt. Ngôn Vu không ngừng chém và đâm, lưỡi kiếm của hắn lướt qua, để lại những v·ết t·hương nặng nề trên cơ thể của bầy hổ xanh. Thạch Anh đứng phía sau, dùng khúc gỗ chắn các đòn t·ấn c·ông của yêu thú và giữ vững thế phòng thủ. Một con hổ xanh lao tới t·ấn c·ông, nhưng khúc gỗ của Thạch Anh đã ngăn chặn đòn t·ấn c·ông và đẩy con yêu thú ra xa.

Ngôn Vu không còn thời gian để nghĩ nhiều. Ngôn Vu nhanh chóng xem xét lại tất cả các phương pháp có thể, đồng thời cố gắng giữ bình tĩnh, quyết tâm tìm ra cách để giải độc cho Thạch Anh.

Ngôn Vu và Thạch Anh tiến vào đồng cỏ rộng lớn, hai người nhanh chóng nhận thấy đây không chỉ là một vùng đất trống chỉ có cỏ.

“ Ân. Chúng ta phải cẩn thận hơn . Có thể còn nhiều yêu thú khác hoặc bầy thú khác sẽ đến vì mùi máu.”

Thạch Anh gục xuống đất, toàn thân bắt đầu run rẩy. Mặc dù b·ị đ·au, hắn vẫn cố gắng cười gượng:

Ngôn Vu và Thạch Anh vừa chạy vừa thở dốc, cố gắng rời khỏi khu vực đó.

Những cây nhân sâm lớn tỏa ra ánh sáng nhạt, ánh lên sắc xanh đặc biệt.

Ngôn Vu tranh thủ thời gian, nói:

Thạch Anh ngạc nhiên không kém, nhìn quanh với vẻ nghi ngờ:

Thạch Anh cười ngượng, hai má đỏ bừng:

Sau khi rời khỏi khu vực yêu thú ăn cỏ hiền lành, Ngôn Vu và Thạch Anh tiếp tục đi sâu vào trong rừng mùa xuân. Tuy nhiên, càng đi xa, môi trường xung quanh trở nên gồ ghề và lạnh lẽo. Các cây cối dày đặc hơn, ánh sáng mặt trời bị che khuất bởi các tầng lá.

“ Ân. Những tài nguyên này có thể rất hữu ích cho chúng ta. Nhưng hãy cẩn thận, không biết có phải có bẫy nào không.”

Cảnh vật ở đây hoàn toàn khác biệt so với khu rừng. Những cánh đồng xanh mướt trải dài đến tận chân trời, hoa dại nở rộ khắp nơi, và những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua tạo ra những lọn sóng xanh lăn tăn trên mặt đất.

Thạch Anh thì khác, đần độn đi lại gần hiếu kỳ. Hắn chạm tay vào cái kén, không hề biết rằng dây mây có chứa độc. Ngay khi tay hắn tiếp xúc, những gai nhọn trên dây mây lập tức đâm vào da, c·hất đ·ộc theo đó xâm nhập vào cơ thể.

Ngôn Vu gật đầu, đồng ý:

Khi Ngôn Vu và Thạch Anh tiếp tục đi qua đồng cỏ, họ bỗng phát hiện ra một cái kén khổng lồ nằm giữa trung tâm thảo nguyên. Kén được làm từ dây mây bện chặt lại thành một quả cầu lớn, đủ để che khuất một người bên trong.

Những sợi dây mây không chỉ dày mà còn có gai nhọn và toả ra một màu xanh nhạt.

Ngôn Vu lắc đầu, cố gắng lý giải hiện tượng kỳ lạ này:

“Có vẻ như loại độc này rất hiếm và chưa được ghi chép lại,” Ngôn Vu lo lắng nói, “Ta không biết phải làm gì bây giờ.”

“Á! Đau quá!” Thạch Anh kêu lên, tay bị gai đâm chảy máu. Hắn loạng choạng lùi lại, vẻ mặt đau đớn.

“Thạch Anh, giữ vững khiên! Ta sẽ xử lý yêu thú!”

“Có vẻ như chúng ta đã đến một khu vực cực kỳ phong phú về tài nguyên. Đây quả thật là những loại thảo dược hiếm có mà ta chưa bao giờ thấy qua.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta… ta chưa bao giờ thấy hổ xanh hung hãn như vậy. May là chúng sợ chúng ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhanh lên, Thạch Anh! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi chúng hồi phục lại!”

Ngôn Vu nói, giọng điệu chắc chắn:

Thạch Anh thở dốc, mồ hôi chảy xuống trán, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và theo kịp. Hắn nhìn xung quanh với vẻ lo lắng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng, tiếng gầm rú dữ dội vang lên từ phía trước, phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng. Trước mặt họ xuất hiện một bầy yêu thú ăn thịt. Đây là những con hổ xanh, với bộ lông xanh lục và đôi mắt đỏ lòm, hàm răng sắc nhọn lộ ra, chúng là những kẻ săn mồi rất hung hãn.

Tuy nhiên, khi kiểm tra kỹ lại, Ngôn Vu nhận thấy loại độc này không có trong bí tịch mà mình đọc qua. Đan dược mà Ngôn Vu mang đều không thể giải loại độc này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: đến lại phải chiến đâu