Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Bị Phục Kích.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Bị Phục Kích.


Dứt lời, Linh Nhi quay người, tiếp tục cùng thuộc hạ phối hợp, g·iết ra ngoài.

Dù sao, khi vào còn có hai người đi theo, giờ chỉ còn một tên, huống chi tên thuộc hạ này còn phải bảo vệ người trên lưng, nên không thể phát huy ra hết toàn bộ chiến lực, do đó áp lực đè lên Linh Nhi lớn hơn lúc trước nhiều lắm.

Còn phân ra người bảo vệ Ôn Nhất Thiên, tình thế rất ngoặt nghèo, phải xông ra ngoài càng nhanh càng tốt, bằng không sợ rằng toàn diệt.

Cũng may đi được một đoạn, người của Linh Nhi bắt đầu tụ họp lại, bọn họ cùng Linh Nhi phối hợp nhuần nhuyễn, sức chiến đấu tăng vọt, một đường càn quét tăng tốc muốn nhanh trốn chạy. Tuy nhiên, không chỉ có người bên Linh Nhi tụ họp, số lính canh cũng đã bắt đầu tụ họp, dù võ công của mỗi một tên lính không cao, song có lợi thế nhân số bù vào, gây nên cản trở không nhỏ.

Sợ máu tươi bắn lên người, hắn đã tránh đông, né tây, bất chấp việc né tránh có thể khiến Tiềm Long Thuật mất hiệu quả. Cũng may nơi đây hiện tại hoãn loạn, không có nhiều người chú ý, nên hắn mới được một đường bình an.

Bàn tay cầm chuôi kiếm chậm chạp xòe mở, cúi đầu xuống nhìn thì thấy bên trong đã ướt đẫm mồ hôi, phải chà chà lên người để vơi đi ẩm ướt. Bằng không ngộ nhỡ chẳng may có lúc phải dùng kiếm lại bị mồ hôi trên tay làm ảnh hưởng, đến khi đó có khóc cạn nước mắt cũng vô dụng.

Bên ngoài ngục giam có phục kích, Linh Nhi hoàn toàn không ngờ tới. Thời gian cứu người ra mới qua ba phần tư khắc thời gian. Dù là điều động binh lực đến chi viện cũng không nên đến nhanh như vậy.

Lúc gần ra khỏi ngục giam, Ôn Nhất Thiên được người cõng theo đã tỉnh. Ông ta nhìn hoàn cảnh xung quanh, mặt không cảm xúc, cất giọng khàn đặc, hỏi: "Các ngươi là người của ai?"

Xích phá, Linh Nhi cùng hai tên thuộc hạ không có nóng vội lao vào mà cẩn thận từng chút một mở cửa.

Vì người này đã ngất, không thể đi lại, Linh Nhi đành vác người này lên vai đi tới mép đài, mắt nhìn về tên thuộc hạ còn lại ở phía bên kia.

Từ khi chiến đấu kịch liệt đến giờ, n·gười c·hết quá nhiều, máu chảy càng nhiều hơn, Phùng Nguyên cố nhẫn nhịn trong lòng kích động.

Linh Nhi nghiến răng tức giận, lính canh tập kết quá nhanh, viện trợ đến quá đúng lúc, xem ra là có nội gián tiết lộ thông tin, nên mới rơi vào tử cục.

Khi Linh Nhi và tên thuộc hạ cõng theo tù nhân lướt qua người, Phùng Nguyên chăm chú nhìn dung mạo của tên tù nhân đó, hắn không khỏi suy tư.

Phùng Nguyên bị dọa sợ, muốn thở một hơi dài cho bình tâm, nhưng hắn không dám thở mạnh, cố kìm chế hơi thở của mình, từ từ mà thở.

Ấy thế mà, trong hoàn cảnh vốn tưởng khó nhằn này, Linh Nhi vẫn rất bình tĩnh, làm ra một chuyện mà không ai ngờ tới. Nàng nâng kiếm lướt qua một đường, trực tiếp cắt cổ tên thuộc hạ khi nãy vừa ném xác, sau quăng mạnh gã về phía trước, tiếp đó mới nhún người nhảy lên.

Phòng giam cửa cao khóa chặt, xích khóa cỡ lớn khó lòng phá. Chỉ là chừng đó không ngăn cản được Linh Nhi quyết tâm, một kiếm chém xuống hoa lửa bắn lên tung tóe, xích sắt tróc ra một mảng lớn, qua đến kiếm thứ hai xích sắt liền b·ị c·hém thành hai nửa.

Linh Nhi biết rõ điều đó nên tốc chiến tốc thắng, không quá ham chiến, đi theo lộ trình nhanh nhất hướng ra ngoài ngục giam.

Tên thuộc hạ hiểu ý, không cần Linh Nhi hạ lệnh đã chạy ra ngoài tìm t·hi t·hể lính canh, phối hợp ném vào thủy dịch. Linh Nhi theo đó nhảy từng bước, do có người trên vai, phải qua hai lần lấy điểm tựa mới tới bờ.

Một đường chém g·iết, cuối cùng mở được một con đường máu ra tới bên ngoài. Nhưng còn chưa kịp mừng, Linh Nhi sắc mặt kịch biến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên trong là một thủy đài, đài cao được dựng ở điểm cuối, xung quanh bốn phía đều là nước. Trên đài có một tù nhân ngất lịm, hai tay, hai chân bị trói giang ra hai bên.

Tóc người tù nhân che phủ mặt mày, Phùng Nguyên nhìn không thấy rõ, vô thức hắn muốn lại gần quan sát thì một tên sát thủ đột nhiên quay người hướng về chỗ hắn tiến tới.

Chương 10: Bị Phục Kích.

Linh Nhi g·iết một tên cai ngục, quay người nhìn Ôn Nhất Thiên: "Thiên trường địa cửu, chi liễu chứng dám!"

Ôn Nhất Thiên nghe ám hiệu, hai mắt mở to, nhìn về Linh Nhi đầy phần phức tạp, mất một lúc mới thở dài lắc đầu, nói: "Ta đã là một phế nhân, ngươi cứu ta để làm gì? "

Phùng Nguyên thấy thế lùi về sau, tới chỗ ngã tư liền nếp vào một bên, nhường đường cho Linh Nhi đi qua.

"Ông không thể c·hết." Linh Nhi nói lại.

Đợi đến đám người Linh Nhi đi được một đoạn, Phùng Nguyên mới dám cất bước bám theo sau.

Phùng Nguyên ở xa nhìn không rõ, bất quá hắn thấy kiếm Linh Nhi cầm chắc hẳn bảo vật phi phàm, bằng không xích sắt to như cái cổ tay, kiếm nào chém được cho đặng.

Linh Nhi thân thủ tuy tốt, nhưng so ra cũng không hơn hắn dùng Cửu Liên Âm Thủ là bao nhiêu, một bước nhảy qua hoàn toàn không có khả năng.

Cánh cửa dần mở, khung cảnh bên trong dần lộ rõ trước mắt mọi người.

Thế nhưng, lúc này ở phía sau vang lên tiếng bước chân rầm rộ, Linh Nhi ngoảnh đầu nhìn thì thấy ở đằng sau có gần hai trăm binh lính đã tập kết lại, chặn ngang cổng hướng vào nhà giam. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên sát thủ kia đi tới, từng bước chân càng sát lại gần, hắn căng thẳng cực độ, răng đã cắn chặt, đồng tử co rút. Chỉ là khi gần đến chỗ Phùng Nguyên, tên sát thủ dừng bước, cúi người khiêng cái xác người lính cai ngục xấu số đ·ã c·hết lên, rồi xoay người quay về chỗ phòng giam.

Thật độc ác! Phùng Nguyên nhìn thấy thủ đoạn của Linh Nhi thầm than không thôi. Hắn thật không nghĩ đến Linh Nhi ác đến thế, người của mình cũng g·iết cho được.

Hắn bất chấp mạo hiểm, tất cả là vì cái gì? Đều là vì muốn xem kẻ tên Ôn Nhất Thiên mà nhiệm vụ hệ thống ban bố xuống kia đến cùng thân phận thế nào, dung mạo ra sao. Giờ người chỉ còn cách một cánh cửa sắt, hắn trông chờ là lẽ đương nhiên.

Lần này đi ra so với đi vào khó khăn hơn nhiều, một mình Linh Nhi chống chịu có phần không xuể, cùng với một tên thuộc hạ phối hợp chỉ có thể miễn cưỡng càn quét được toán lính.

Thi thể tên thuộc hạ đó vừa rơi vào, mới chạm tới mặt nước, chưa kịp tan chảy, Linh Nhi đã dẫm lên, mượn lực phi thân lao lên thêm một đoạn, thành công hạ mình leo lên được mép đài.

Linh Nhi cảm thấy những kẻ ngán đường trước mặt không phải tầm thường, sợ rằng không phải binh lính triều đình tiêu chuẩn, bọn họ đều là cao thủ được đặc cách.

Chiến đấu căng thẳng, người ngã xuống càng lúc càng nhiều, bên phía Linh Nhi cũng đã bắt đầu xuất hiện t·hương v·ong, tiếp tục kéo dài bên Linh Nhi thiếu về mặt nhân lực sẽ gặp bất lợi cực lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thứ nước có khả năng phân rã cực mạnh tràn lan khắp nơi trong phòng, đài cao ở cách xa chục trượng hơn, muốn qua cứu người thập phần khó khăn. Phùng Nguyên tính toán, dù có dùng Cửu Liên Âm Thủ gấp chín lần lực đạo cũng không thể một lần nhảy qua được, ít nhất phải qua hai bước nhảy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía trước mặt có khoảng năm sáu chục người bao vây bọn họ, những người này không mặc y phục triều đình, thay vào đó là một bộ hắc y, mặt lộ rõ không thèm che lại, trên đầu đội lên một chiếc nón tre đặc thù, kiếm trong tay đều đã tuốt ra khỏi vỏ.

Ngước mặt nhìn lại, Phùng Nguyên thấy tên sát thủ khi nãy đã đem t·hi t·hể lính canh xấu số kia ném vào số nước bên dưới. Thi thể rơi vào thứ nước đó liền xì xèo mấy tiếng, chưa tới hai giây t·hi t·hể và áo quần đã tan thành thủy dịch trộn lẫn hòa cùng một thể. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chỉ có tay chân, phần xương quai xanh của tù nhân cũng bị hai cái móc sắt xuyên qua, treo cả người lủng lẳng trên cao.

Tên tù nhân thân hình gầy guộc, mặt mày hốc hác, lem lút, nhưng hắn vẫn nhìn ra được, nét mặt người này với Ôn Nhất Thiên lúc dâng trà sau ngày tân hôn hắn nhìn thấy có điểm hao hao tương đồng, có lẽ là anh em với Ôn Nhất Thiên đang ở trong Ôn phủ.

Sau đó, Linh Nhi thả tên tù nhân vừa cứu ra cho tên thuộc hạ thân tín bên cạnh nâng đỡ, còn nàng thì vội đi lên trước, dẫn đầu mở đường t·ẩu t·hoát.

Phùng Nguyên hoảng hốt, tay nắm chặt chuôi Tử Khuyết kiếm, tùy thời chém ra.

Với tình thế hiện tại, tiến lên liều c·hết phá vòng vây khó lòng làm được. Chỉ có nước lùi về sau, lợi dụng địa hình phức tạp của ngục giam, chia cắt lực lượng đối phương, sau dùng chiến thuật hao mòn, dần dần mài rơi bọn họ mới có cơ may sống sót rời khỏi đây.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Bị Phục Kích.