Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Biến cố bất ngờ.
Đoạt được kiếm vào tay, Ôn Nhất Thiên không chút do dự kề kiếm lên cổ, nhìn qua Nhất Sát mà nói: "Không thả bọn họ đi, ta c·h·ế·t tại đây cho các ngươi xem."
Linh Nhi chỉ có thể hất kiếm Tam Sát ra, né sang trái tránh đi hai đường kiếm đánh lén kia. Nhưng không ngờ, ở đây đã có người mai phục sẵn, Nhất Sát từ phía sau đột kích tới.
Chương 11: Biến cố bất ngờ.
Phi tiêu trúng ngay tâm mạch, Ôn Nhất Thiên c·h·ế·t chẳng thể nghi ngờ, dùng chút khí lực cuối đời, giương mắt nhìn Linh Nhi đang trườn tới, yếu ớt thì thầm: "Ta có lỗi... có lỗi... với mẹ..."
Ôn Nhất Thiên không đành lòng, lại không có cách nào khác, nhìn về hai tên thuộc hạ đang dìu Linh Nhi mà sai bảo: "Còn không mau đưa người đi!"
Ôn Nhất Thiên không nói gì, chỉ lại gần chỗ Linh Nhi, động tác quyết đoán, trực tiếp giật lấy thanh kiếm trong tay nàng.
Ôn Nhất Thiên đẩy người trước mặt sang một bên, tiến lên trên nhìn về Nhất Sát, nêu ra điều kiện: "Thả tất cả ra, ta sẽ đi theo các ngươi."
Trước sau thụ địch, tiến lùi không xong, Linh Nhi hoàn toàn vô kế khả thi với cục diện trước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa tới gần chỗ Ôn Nhất Thiên, Linh Nhi đã không còn khí lực mà ngã lăn ra mặt đất. Dù thế, nàng vẫn trườn người nhích lại gần.
Nói đến đây Nhất Sát giơ kiếm định cho quân tiến lên, lần nữa mở ra cuộc đồ sát.
Giọng yếu ớt không có lực, lại khiến Nhất Sát nhướng mày, dừng động tác.
"Nằm mơ!" Linh Nhi yếu ớt hét lên, cúi người nhặt thanh kiếm dưới đất, chống xuống giữ cho mình đứng vững.
Thoáng chút do dự, Nhất Sát phất tay định nói 'tránh ra' thì Tam Sát ở phía sau tiến lên chặn tay hắn lại, ghé vào tai hắn thì thầm: "Đại ca không được, thành chủ có lệnh g·i·ế·t sạch không chừa người sống."
Binh lính theo lệnh tách ra một thông lộ hướng ra ngoài. Tuy nhiên Linh Nhi lại không có chịu đi, nàng dùng chút khí lực yếu ớt của mình nắm lấy cổ tay Ôn Nhất Thiên, nhọc nhằn nói từng chữ: "Ông, không thể ở lại đây."
Tam Sát thấy đại ca nháy mắt liền hiểu đại ca ý đồ. Những kẻ này chưa tới mười người, võ nghệ cao nhất là con nhãi ranh kia, đã trúng hạ độc dược không còn chiến lực. Còn những người khác võ công cũng khá, song trong mắt bốn người họ không đáng nhắc đến.
Nhất Sát đưa mắt nhìn Tam Sát, hơi nháy nhẹ mắt với gã làm ra ám hiệu. Bốn người họ tuy không phải anh em ruột thịt, nhưng tình như thủ túc tương liên, một cái nháy mắt đủ để nói lên tất cả.
Nghĩ thông suốt, Tam Sát buông tay đi qua một bên, Nhất Sát vểnh nhẹ khóe môi, hô: "Tất cả tránh ra cho bọn họ đi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nước mắt Linh Nhi lưng tròng, khóe mắt ươn ướt lệ, đầu lắc lia lịa, không muốn rời khỏi.
Trận chiến trong chốc lát tạm thời hòa hoãn, người bên Linh Nhi sống sót chưa đến mười người. Thất bại đã định, với chừng này người đừng nói đến chuyện mang Ôn Nhất Thiên phá vòng vây ra ngoài, chỉ cần một người sống rời khỏi thôi cũng coi là kì tích.
Ý cười trên môi Nhất Sát tắt lịm, nhìn chằm chằm vào Ôn Nhất Thiên như xem thử ông ta thật có dám làm.
Nhất Sát cau mày, hành động của Ôn Nhất Thiên cương liệt, nếu ép quá mức thật sẽ bức ông ta c·h·ế·t ở đây. Như thế sẽ không hay, ông ta mà c·h·ế·t bao năm công sức coi như đổ sông, đổ bể.
Thấy dược liệu đã phát tác, Nhất Sát ý cười không giảm tiến lên trước, mắt dời từ trên người Linh Nhi sang Ôn Nhất Thiên, lớn giọng hô: "Tất cả buông kiếm đầu hàng, giao người ra, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!"
Từng lời thốt lên, máu tươi tràn ra khỏi họng, Dẫu vậy, Ôn Nhất Thiên cố gắng gượng muốn nói hết câu, chỉ là khi này bên cạnh ông ta bất thình lình xuất hiện một người áo đen kì dị.
Hiện tại thả đi, trước bình ổn Ôn Nhất Thiên, sau cho người truy đuổi g·i·ế·t sạch cũng không muộn, dù sao bây giờ g·i·ế·t hay lát nữa g·i·ế·t cũng không có khác biệt.
Dùng chút sức lực cuối cùng trong người, Linh Nhi vùng vẫy thoát khỏi tay hai tên thuộc hạ, bước chân xiên vẹo chạy tới chỗ Ôn Nhất Thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Nhi thấy thế giận dữ, răng nghiến lại cắn nát bờ môi, nàng cố vận khí ép cỗ khí tác quái trong người xuống, muốn tiến lên một lần nữa liều mạng với đám đê hèn trước mặt, nhưng độc bị trúng quá mức lợi hại không cách nào đè ép được.
Tuy Ôn Nhất Thiên thân hình gầy yếu, mình đầy thương tích, so với một người trúng độc như Linh Nhi không hơn mấy phần khí lực, song Ôn Nhất Thiên hành động bất ngờ, Linh Nhi không kịp phản ứng đã bị ông ta đoạt mất kiếm, cả người lần nữa lung lay như sắp đổ, phải nhờ đến thuộc hạ ở sau dìu mình.
Qua một hồi, người bên Linh Nhi ngã xuống mỗi lúc một nhiều, về phần Linh Nhi sau khi chém c·h·ế·t vài tên binh lính thì bị bốn cao thủ đội nón liên thủ vây quanh tấn công.
Đừng lui đã đoạn, không thể làm khác, nàng chậm rãi nâng kiếm, mắt lộ rõ sát khí ngập trời. Toàn bộ sức mạnh tập trung, tốc độ bộc phát ra kinh người, hướng về trước tung chiêu, thi triển tuyệt kỹ Nhất Đoạn Tiêu Hồn Kiếm một cách thành thục. Đường kiếm thẳng tấp, một kiếm đoạt mạng, lấy đi tính mạng của ba tên đội nón ở gần mình nhất.
Đang phân vân, đột nhiên cánh tay bị thương của Linh Nhi đau nhói lên, khí huyết trong người nàng hỗn loạn, tay chân như muốn mềm nhũn, một cỗ khí nóng lạ thường hướng tới bụng dưới sôi trào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi Linh Nhi bị kéo đi được một đoạn thì đột nhiên không biết từ đâu một cây phi tiêu phóng tới, găm thẳng ngay vào ngực Ôn Nhất Thiên, làm Ôn Nhất Thiên loạng choạng lùi về sau mấy bước, kiếm trong tay rơi ra, cả người ngã xuống.
Ôn Nhất Thiên nhìn Linh Nhi mà lắc đầu: "Ta đã phụ nàng ấy, giờ không thể để con chịu liên lụy, mất mạng tại đây được." Lời vừa dứt, Ôn Nhất Thiên đè mạnh kiếm trong tay, máu nhảy ra càng nhiều hơn, khi này Ôn Nhất Thiên mới gầm lớn: "Đi đi!"
Cũng may thân thủ Linh Nhi cực tốt, phản xạ cực nhanh, trong điện quang hỏa thạch kịp thời xoay người chặn lại một kiếm, chỉ là không thể tránh khỏi hoàn toàn, cánh tay đã bị kiếm của Nhất Sát cứa qua một đường.
Linh Nhi xuất thủ khai màn trận chiến. Binh lính cùng những cao thủ đội nón như nước vỡ đê tràn vào nhóm người.
Nhất Sát thu lại ý cười, mặt dần lạnh, Nhị Sát vừa lúc lên theo, liếm môi, d·â·m ý hiện ra đầy mặt, thèm thuồng mà nói: "Giọng nữ nhân này nghe rất êm tai, thân hình lại mảnh mai, chắc là đại mỹ nhân đó đại ca, đêm nay chúng ta có phúc rồi."
Nhưng khi này, Ôn Nhất Thiên trong đám người cất lên tiếng hô: "Khoan đã!"
Tam Sát một đường kiếm chém tới, Linh Nhi vung kiếm đỡ, bất thình lình phía sau lưng và bên phải, Nhị sát cùng Tứ Sát đã tiếp cận đến đánh lén. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy ánh mắt dò xét đó, Ôn Nhất Thiên lập tức đè mạnh kiếm xuống tạo nên một vết hở nhỏ, máu tươi men theo lưỡi kiếm giọt nhỏ xuống. Tuy vết thương chỉ là ngoài da không quá nguy hiểm, nhưng nó nói rõ quyết tâm của Ôn Nhất Thiên, không thả người ông ta liền sẽ tự sát ở chỗ này.
Nhị Sát bị lườm tất nhiên hiểu ý của đại ca, biết mình nói hơi nhiều nên lặng lẽ lui xuống.
Giờ đây nước mắt trong nàng đã không kìm được lăn dài trên má, nàng lắc đầu nhìn Ôn Nhất Thiên, giọng khàn khàn, ngắt quãng nói: "Không... Phụ thân, người đừng... đừng..."
Như nghĩ đến gì đó, Linh Nhi giương mắt đỏ ngầu nhìn lên, nhìn về người đả thương mình. Chỉ thấy Nhất Sát cũng đang nhìn lại, khóe môi khẽ cong, trên mặt hiện lên sự đê tiện không chút giấu diếm.
Bọn họ là Tứ Sát Thiên Sứ, trình độ mỗi người so với Linh Nhi không thua kém nhiều, lại cùng liên thủ ăn ý, Linh Nhi hoàn toàn không phải đối thủ, giao chiến được vài chiêu đã rơi vào thế hạ phong.
Ấn đường Linh Nhi chau lại, với thân thủ của nàng nếu bỏ mặt tất cả liều mình xông ra có lẽ còn có một con đường sống, nhưng nàng có thể bỏ lại tất cả được hay sao? Nàng không cam tâm.
Linh Nhi còn chưa đi xa, ngoái đầu nhìn thì chứng kiến cảnh Ôn Nhất Thiên bị trúng ám khí, nhất thời ngẩn người, khi phản ứng lại thì điên cuồng hét lớn: "Không!"
Khi này Nhất Sát mới đưa tay lên miệng hắng giọng, rồi khinh thường nói: "Không hàng thì c·h·ế·t!"
Phi Tiêu đi vào sâu trong tim, Ôn Nhất Thiên tuyệt khí bỏ mình. Trước khi c·h·ế·t mắt ông ta vẫn đăm đăm nhìn về Linh Nhi đang bò tới, lòng tiếc hận khi không thể nói lời xin lỗi, cũng như nói lời yêu thương với đứa con gái bảo bối nhiều năm bỏ mặt.
Người này đưa tay chạm vào cây phi tiêu đang cắm trên người Ôn Nhất Thiên, thoáng chốc do dự, đẩy nhẹ cây phi tiêu vào sâu hơn, miệng khép mở, dùng giọng gió nói chuyện, chỉ có thể nghe rõ hai chữ: "Xin lỗi, ..." Mấy chữ cuối hầu như không ai nghe thấy.
Nhất Sát nghe thấy thế thì cười phá lên, nói: "Ông không có tư cách đặt điều kiện ở đây."
Hai tên thuộc hạ thoáng chút do dự, rồi nhìn nhau gật đầu ngầm hiểu ý, cả hai dùng lực nâng Linh Nhi kéo người rời khỏi.
Nhất Sát nghe thế lòng cũng tán đồng, nhưng ở đây nhiều người Nhị Sát nói huỵt toẹt ra hết như vậy thật quá mất mặt, nên hắn lườm mắt nhìn Nhị Sát, ngầm bảo gã câm miệng, lui xuống, đừng ở đây làm thêm xấu mặt của y.
Linh Nhi ôm lấy cánh tay bị thương lui về sau, tụ họp với đám thuộc hạ, tạo thành một vòng tròn phòng thủ cảnh giác bốn phía.
Cuối cùng Linh Nhi vẫn là không chịu nổi dược độc bộc phát, buông tay thả rơi thanh kiếm trong tay xuống, cả người ngồi bệt xuống đất, định gượng dậy lại không gượng nổi, phải để thuộc hạ bên cạnh nâng lên mới đứng được.
Lính canh cùng những người đội nón thấy thế không tiếp tục tấn công nữa mà bao vây đám người Linh Nhi ở bên trong kín kẽ, không một kẻ hở.
Chỉ có điều, người bên Linh Nhi võ công không thấp, lại có ý quyết tử, không màn sống c·h·ế·t chiến đấu, nhưng dù sao số lượng quá ít, chỉ mỗi ý chí không thể ngăn nổi một trận càn quét từ phía địch nhân.
Trước cơn sóng dữ cuồng bạo, Linh Như như cũ, dũng mãnh tiến lên ý đồ phá vòng vây, thuộc hạ phía sau một bên hỗ trợ, một bên xoay quanh người Ôn Nhất Thiên, bảo vệ ông ta ở bên trong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.