Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Nghiệt duyên hỡi ơi nghiệt duyên.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Nghiệt duyên hỡi ơi nghiệt duyên.


Phùng gia cũng đã đồng thuận gật đầu chấp nhận. Hôn ước định thành, hai đứa nhỏ chỉ chờ ngày lớn lên cưới gã, Phùng Ôn hai nhà liền kết thành thông gia.

Ôn gia đã là một vùng phú hào tiếng tăm lừng lẫy, chuyện hôn ước từ đời nào đột nhiên xuất hiện, bọn họ tới nói không có khả năng đồng ý. Nhất là khi Phùng gia giờ đây một nghèo, hai trắng, Phùng Nguyên ngu đần, khờ khạo hết chỗ chê, so với trẻ lên năm còn ngốc nghếch hơn. Bảo Ôn gia chấp nhận lương phối này như thế nào cho được?

Ban đầu còn có cha Phùng Nguyên đứng ra ngăn cản, về sau bà ta hạ sinh cho cha Phùng Nguyên một đứa con trai thì cha gã đã không còn bênh vực gã nữa, thậm chí nhiều lúc còn hùa theo đánh đến cực ác.

Chương 2: Nghiệt duyên hỡi ơi nghiệt duyên.

Phùng Nguyên tiếp thu toàn bộ kí ức, trước tiên hắn cảm thán nhân sinh huyền ảo. Tiếp đó, hắn bắt đầu nghi ngờ với động thái Ôn gia, hành động của Ôn Nhất Thiên không thích hợp, bên trong chắc chắn có ẩn tình sâu nặng.

Phùng Nguyên sinh trong gia đình nghèo khó, mẹ gã vừa sinh ra gã đ·ã c·hết vì mất máu quá nhiều. Cha Phùng Nguyên không chịu được ngày đêm hiu quạnh, cùng với một góa phụ đầu thôn bắt đầu dan dan díu díu, mập mờ. Sau khi Phùng Nguyên lên năm, hai người họ về cùng một nhà, Phùng Nguyên từ đó có thêm một người mẹ kế

Những ngày nay hắn bị giam cầm trong thân xác, lại thêm âm thanh máy móc t·ra t·ấn, đối với bên ngoài không chú ý được nhiều, nhưng vẫn có phân thần một chút lưu tâm quan sát.

Phùng Nguyên vui mừng khôn xiết, không thể dùng ngôn từ để hình dung. Bao ngày trôi qua trong giày vò không khác gì địa ngục t·ra t·ấn, cuối cùng cũng đã thoát ra ngoài.

Phùng Nguyên đích thị trưởng nam, sau khi cha Phùng Nguyên c·hết gã chính là tộc trưởng Phùng gia. Đương nhiên, danh xưng nghe cho mỹ miều, lại chẳng làm được gì. Đất lở chim bay, đất lành chim đậu, Phùng gia giờ đây suy sụp, người trong gia tộc rày đây mai đó, phân tán đã không còn một ai.

Ôn Nguyệt Mai xem thường Phùng Nguyên không giả, đêm tân hôn biểu thị rõ ràng. Không chỉ thế, Ôn Nguyệt Mai còn luôn tránh mặt Phùng Nguyên.

[Quá trình dung hợp hoàn thành, bắt đầu truyền tải kí ức!]

Sau đó hắn xuyên không, xuyên vào một người cùng tên cùng tuổi Phùng Nguyên. Chỉ có điều, Phùng Nguyên này không như hắn bình thường nhân sinh ổn định, Phùng Nguyên ở thế giới này là một kẻ ngốc, trời sinh đần độn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó hôn sự diễn ra, Phùng Nguyên ở rể Ôn gia, trở thành cô gia trên danh nghĩa, được người hầu hô hào ở cửa miệng. Bà mẹ kế sau đám cưới thì không chịu rời đi, còn cho người gọi hai đứa con của bà ta vào phủ đệ sinh sống, dùng lý do chăm sóc Phùng Nguyên mà bám lên thân Ôn gia ăn nhờ ở đậu.

Dẫu vậy, cái danh trưởng tộc cũng không phải thật hoàn toàn vô dụng, ví dụ như dùng cái danh hiệu này để nhắc lại chuyện hôn ước khi xưa.

Tuy nhiên hắn nhìn ra được nàng ta đối với Phùng Nguyên ngoài chán ghét ra còn có đề phòng, vẫn luôn cho thị nữ thân cận Linh Nhi theo sát trông chừng, theo dõi từng động thái, cử chỉ nhỏ nhất, giống như... sợ hắn giả ngốc gạt người!

Phùng gia biết chuyện nổi giận là có, nhưng chỉ ở ngoài mặt, làm cho có lệ mà thôi, chứ không truy cứu sâu vào vấn đề. Có điều, Ôn gia chủ lúc đó lại không chịu được nhục nhã, càng sợ hai nhà trở mặt thành thù, nên đã lập lại hôn ước, tính cho đời sau.

Chỉ là chuyện xưa chẳng mấy người nhớ, vốn không nên nhắc lại. Giờ không giống trước kia, thế sự xoay vần, Phùng gia một thời phú quý bỗng hóa thành không, xa hương cầu thực, sống tạm bợ từng ngày. Ôn gia trái lại thịnh càng thêm thịnh, không qua mấy năm trở thành Ung thành một trong những thế lực lớn nhất.

Lời kia vừa dứt, đầu Phùng Nguyên đau lên một chút, thời gian không kéo dài, qua cái nháy mắt đã hết. Theo đó toàn bộ kí ức chỉnh chu, một cách liền mạch, hiện rõ trong đầu.

Phùng Nguyên trước nay nào được đối xử tốt như vậy, nên vui mừng không thôi, đối với bà mẹ kế nhất nhất vâng theo, nói đâu làm đó, không một lời cãi lại. Chỉ là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nói chi đến độc phụ mẹ kế, làm gì có thể thay đổi tính nết trong ngày một, ngày hai.

Nhưng may sao trời cao thương tình, đã lấy đi Phùng Nguyên trí thông minh lại ban cho gã chỉ số may mắn cực đỉnh. Mẹ kế Phùng Nguyên có giở ra bao nhiêu thủ đoạn cũng không có thành công, lần nào cũng đều có người tình cờ ngang qua cứu giúp, lần nào cũng biến nguy thành an một cách thần kỳ.

Xưa nay chuyện con ghẻ, mẹ kế đâu đâu cũng có, trong đó đa phần đều là chuyện buồn khiến người sót thương. Dù gì con chồng mãi là con chồng, là con của người ta, không phải con do mình rứt ruột đẻ ra, sao thấy thương, thấy xót cho đặng.

Những gì nhớ lúc trước không sai, hắn thật sự đã bị sét đ·ánh c·hết, xuyên không qua đây!

Người con gái đẹp đến vậy nhất định không có khả năng chân tâm thật ý gã cho một kẻ ngốc nghếch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xuyên suốt tuổi thơ của Phùng Nguyên cứ thế chịu đựng trôi qua, cho đến hơn một tháng trước, cha Phùng Nguyên lâm bệnh q·ua đ·ời. Từ đó đời sống Phùng Nguyên mới chuyển biến sang một trang sách mới.

Ôn Nguyệt Mai xinh đẹp mê người, hắn đã chiêm ngưỡng qua. Lúc đó hắn còn bị nhốt trong thân thể không tùy sỡ động, nếu không chẳng kìm được bạo gan sờ mó, chiếm tiện nghi một chút... Nhiều chút cũng có thể! (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhất Thiên cũng không có khả năng đem đứa con gái bảo bối trao cho Phùng Nguyên, còn chấp nhận cho bà mẹ kế ở lại ăn bám nữa chứ, quá mức khó tin, nói bên trong không có âm mưu, ai mà tin nổi.

Nguyên lai, khi xưa tại thời thịnh thế, Phùng gia quyền lực ngập trời, giàu có một phương. Lúc đó Ôn gia nhỏ yếu không chịu nổi, được Phùng gia nhiều lần tương trợ mới thoát khỏi cảnh diệt môn.

Mẹ kế của Phùng Nguyên không có khác biệt, thậm chí còn tàn ác hơn, không những không thương không xót, còn đối với Phùng Nguyên nhiều lần hạ độc thủ, muốn đẩy gã vào đường c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày hôm đó như bao ngày chẳng có khác biệt, hắn đi làm về thì đột nhiên sắc trời thoáng biến đổi. Mây đen hội tụ phủ kín hào quang, kèm theo tiếng sấm rầm vang kêu rền, trời đất phân chia hòa lại như làm một, tâm thần Phùng Nguyên phập phồng kích động trước cảnh tượng trước mắt.

Quả nhiên, sau đó không lâu bà mẹ kế dẫn theo Phùng Nguyên rời nhà, một đi liền đi mất mười mấy hôm, cuối cùng dừng chân lại Ung thành, tìm tới Ôn gia, Ung thành một trong thế lực lớn nhất, nhắc đến chuyện cầu thân.

Trước lúc cha Phùng Nguyên lâm chung đã đem toàn bộ sự tình này kể cho bà mẹ kế. Độc phụ mẹ kế tham lam, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.

Dù có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ tới, Ôn gia chủ đương nhiệm, Ôn Nhất Thiên lại đồng ý với chuyện vô lý này, còn nói Ôn gia không thể thất tín bội ước, quyết gả út nữ Ôn Nguyệt Mai, hoa nhường nguyệt thẹn cho Phùng Nguyên.

Hắn vốn là một nhân viên công sở, ngày làm đêm chơi bời, lâu lâu làm thêm một số công việc phụ, cuộc sống cứ trôi qua vô nghĩa, không chút đổi thay.

Khi hắn đang chăm chú chiêm ngưỡng vạn năm có một kì bí sự tình thì bị thiên lôi gõ đầu, tử thần cứ thế đọc tên, hắn cứ thế không rõ ràng mà c·hết.

Qua nhiều lần không thể g·iết được y, bà mẹ kế từ bỏ ý định song đ·ánh đ·ập, h·ành h·ạ thân xác gã vẫn là không thiếu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vốn nghĩ Ôn gia sẽ thẳng thừng từ chối chuyện hôn sự, cho bà mẹ kế vài đồng bạc lẻ rồi đuổi người đi.

Ôn gia chủ khi đó vì muốn tạ ơn, muốn cùng Phùng gia thân càng thêm thân, nên định ra hôn ước cho đôi con trẻ ngây dại.

Vốn cho rằng trụ cột gia đình vĩnh viễn ra đi, Phùng Nguyên sống cùng mẹ kế sẽ chịu giày vò, t·ra t·ấn ác liệt hơn trước. Thế nhưng, sự thật khác hẳn với suy đoán, bà mẹ kế đối xử với Phùng Nguyên lại tốt hơn xưa nhiều lắm, không những không đ·ánh đ·ập Phùng Nguyên, còn cho gã ăn no, sắm sửa quần áo đẹp, hưởng nhân sinh êm ấm, bình thường sinh hoạt chưa bao giờ từng có.

Vui sướng chưa được bao lâu, âm thanh máy móc mấy ngày nay h·ành h·ạ hắn lại vang lên:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Nghiệt duyên hỡi ơi nghiệt duyên.