Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Ôn Nguyệt Mai quyến rũ
Nghĩ đến Ôn Nhất Thiên, Phùng Nguyên lại nhớ tới Ôn Nhất Thiên ở tại ngục giam, còn có Linh Nhi là con gái của Ôn Nhất Thiên, nhất thời quan hệ nhân quả bên trong loạn thành một nùi.
Nghĩ không thông Phùng Nguyên bèn ném chuyện này ra sau đầu, chăm chú theo dõi động tĩnh bên ngoài, chỉ thấy ở ngoài một bầu trời lặng yên, đến cả tiếng vo ve của ruồi bay cũng có thể nghe đến rõ ràng.
Ôn Nhất Thiên ngắm ngía Phùng Nguyên một lát, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, tay gắp một miếng đồ ăn bỏ vào chén cơm trước mặt hắn, sau đó bữa ăn sáng chính thức bắt đầu.
Lúc này Ôn Nhất Chính đã dùng đũa đánh tới, khi gần đánh trúng người Phùng Nguyên, bổng cơ thể Phùng Nguyên bị thứ gì đó kéo lại, cả người đổ về phía sau thật mạnh.
Nhìn qua mới thấy, chủ đôi đũa đó là của Ôn Nhất Chính.
Phùng Nguyên không có sức kháng cự, cũng chẳng cần kháng cự, cả người lẩn thẩn đi lại ngồi gần chỗ Ôn Nhất Thiên, tay hắn xoa xoa bụng, nhìn mấy món trên bàn chép miệng không ngừng.
Đã giả phải giả cho giống, Phùng Nguyên ôm bụng kêu đói một tiếng rồi ngay lập tức nhào tới bàn ăn trước mặt, dùng tay không bốc ăn ngon lành, mặc cho Ôn Nguyệt Mai đã níu giữ cũng không thể ngăn được.
Nguyệt Mai là vì gắp món cho Phùng Nguyên nên không ăn được nhiều. Còn ba người kia thì không muốn ăn chung với Phùng Nguyên, nhưng ngại mặt mũi Ôn Nhất Thiên nên chỉ đành ăn vài miếng cho có lệ.
"Ngoan! Th·iếp biết chàng đói rồi, nhưng hãy đợi thêm một chút, lát nữa phụ thân đến hãy ăn." Ôn Nguyệt Mai nói
Nguyệt Mai vội vàng lên tiếng giải thích, ấy thế mà lời còn chưa nói xong đã bị tiếng vỗ bàn của Ôn Nhất Thiên làm cho gián đoạn.
Phùng Nguyên bây giờ chẳng khác nào như một chú c·h·ó con, chủ bảo gì nghe nấy, bảo không làm rộn hắn liền dẹp luôn ý định q·uấy r·ối. Chỉ là thâm tâm hắn lại thầm hận bản thân vô năng, trước nữ sắc cám dỗ không có sức kháng cự.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, sắc mặt ai nấy ở đây đều tối sầm, Phùng Nguyên còn thấy được Ôn Nhất Chính nhấc lên đôi đũa, có vẻ muốn ra tay đánh hắn.
Không lâu sau, Ôn Nhất Thiên lên tiếng nói chuyện.
Phùng Nguyên nhìn ra, gia đình họ Ôn này không hòa thuận như hắn tưởng tượng, Ôn Nguyệt Mai và Ôn Nhất Tinh hình như không ưa nhau, còn Ôn Nhất Chính là người quyền uy, có khả năng trấn áp hai người bọn họ.
Chỉ là Phùng Nguyên muốn ngồi yên, nhưng người khác chưa chắc đã muốn. Bên kia, Ôn Nhất Tinh nhìn đống đồ ăn trên bàn mà chán ghét, ra lệnh cho hạ nhân: "Đem toàn bộ đồ ăn đổ đi, lấy món mới lên."
Ôn Nhất Tinh nghe thế, sắc mặt nhất thời khẽ biến, quay đầu ra hướng khác, không nói gì thêm.
"Đồ ăn này đều bị tên đần đó làm bẩn hết rồi, muội nói làm sao ăn được?" Ôn Nhất Tinh chỉ ngón tay vào mấy món trên bàn, một mặt ghét bỏ nói lại.
Nhất Chính cũng nhìn lại, đối với việc Ôn Nguyệt Mai bảo vệ Phùng Nguyên không hài lòng, tuy nhiên gã không có ý định tiếp tục dây dưa, thu tay trở về, ngồi xuống một cái liền như thầy tăng nhập định.
Thấy bầu không khí dần trầm lắng, Phùng Nguyên lần nữa nảy lên ý định muốn khuấy động mọi thứ, song Ôn Nguyệt Mai dường như đã đoán được suy nghĩ của y.
Phùng Nguyên mong chờ Ôn Nguyệt Mai sẽ bị thuyết phục, thả hắn ra.
Cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là ông ta phải đi một chuyến đến kinh thành, nên phân phó xuống một số việc cho Nhất Chính và ái th·iếp của mình ở nhà trông coi phủ đệ cùng sản nghiệp.
Phùng Nguyên còn đang phân tích quan hệ thứ bậc quyền lực trong gia đình Ôn thị thì nghe Diễm Nương mở miệng nói: "Nguyệt Nhi! Hôm nay sao con lại mang nó vào đây, như thế không phải phép, mau đưa nó xuống đi, kẻo lại làm cha con không vui."
Động tác Nguyệt Mai nhu hòa như thủy, cử chỉ ấm áp như xuân, Phùng Nguyên nhìn ngắm đến ngây người, thì bỗng nhiên Nguyệt Mai ngước mặt lên mĩm cười, khiến tim hắn bất chợt đập loạn nhịp, d·ụ·c vọng trào dâng mãnh liệt. Nếu được, hắn muốn ngay tại đây hóa sói đè Nguyệt Mai ra 'ăn'. May sao lý trí thanh tỉnh đã áp chế phần nào cái ý nghĩ điên loạn này.
Phùng Nguyên cầm đũa, tất nhiên hắn phải giả vờ cầm đũa không thành thạo, trầy trật lên xuống mấy lần mới gắp được một đũa thức ăn.
Cuối cùng bữa họp sáng chính thức kết thúc, Ôn Nguyệt Mai dẫn Phùng Nguyên về phòng.
Cũng không lâu lắm, Ôn Nhất Thiên đến, ngồi vào vị trí trên nhất cùng với ái th·iếp.
Hạ nhân theo lệnh đi tới, muốn dọn đồ ăn trên bàn xuống thì bị Ôn Nguyệt Mai ngăn cản. Nàng nhìn Nhất Thiên, hỏi: "Thức ăn quý báu, phải biết trân trọng, nhị ca nói đổ là đổ như thế nào?"
Ôn Nguyệt Mai cầm đũa thay Phùng Nguyên gắp một đống thức ăn vào chén, rồi lấy thìa đưa cho hắn múc.
Th·iếp thất kia ngồi ở cao nhất, quyền lực hẳn cao nhất, tiếp đó là Nhất Chính ngồi ở hàng nhì, còn Nhất Tinh và Nguyệt Mai đều ngồi bằng nhau.
Ôn Nguyệt Mai cười đáp: "Sao lại không ăn được!"
Ăn xong, Nguyệt Mai hướng Nhất Tinh nói rõ từng chữ, giọng đầy uy h·iếp: "Chàng là tướng công của muội, mong nhị ca sau này đừng nên làm khó dễ, bằng không tiền tiêu vặt của nhị ca những tháng tới sẽ phải cắt giảm."
Nghĩ tới lời của Ôn Nguyệt Mai, Phùng Nguyên có ý chống đối, muốn tiếp tục làm xằng làm bậy, quậy thêm một hồi. Nhưng chẳng hiểu sao hắn không làm được, hắn đã coi nữ nhân trước mặt làm thành thần nữ, nói gì nghe nấy mất rồi.
Nguyệt Mai lấy đũa đặt vào tay Phùng Nguyên, bảo: "Giờ chàng ăn được rồi."
Ông ta đảo mắt một vòng, khi thấy Phùng Nguyên mắt liền híp lại.
Về phần Phùng Nguyên, sau khi hắn nghe là Ôn Nhất Thiên ý tứ thì mới vỡ lẽ, bảo sao hôm nay Nguyệt Mai tốt với hắn lạ thường, hóa ra là Ôn Nhất Thiên ở sau giật dây. Chắc cái bầu của Nguyệt Mai sắp to ra nên mới muốn kéo hắn xáp lại gần, làm cái bình phong cho người ngoài nhìn vào đây mà.
Ôn Nguyệt Mai kéo Phùng Nguyên ra sau, bàn tay mền mại trông không có lực của nàng đặt lên vai hắn, nhìn như hời hợt lại như vạn cân tượng thạch, ép hắn ngồi xuống không thể nhúc nhích.
Ai ngờ lại nghe Nguyệt Mai nói: "Di nương có điều không biết, là phụ thân mở lời kêu nữ nhi đón chàng lên nhà chính."
Phùng Nguyên cắn răng chịu trận, vì sự nghiệp giả ngốc chút ít đau đớn da thịt không tính thiệt thòi.
Phùng Nguyên nghe ra nữ nhân này đối với hắn không có thiện cảm, hắn cũng không có thiện cảm với cô ta, song với lời lẽ của cô ta lại rất tán đồng. Ăn ở đây không tốt, còn không bằng lui xuống cho bớt áp lực.
Ôn Nguyệt Mai lúc này quay qua nhìn Phùng Nguyên, bên trong mắt nộ hỏa dần hạ, lấy ra trong người một cái khăn tay, lau vết dầu dính trên mép miệng hắn. Thấy hắn một miệng còn phồng lên toàn đồ ăn, đã tự thân rót nước, đưa tới tận miệng cho hắn uống, sau đó còn lấy khăn lau đi dầu mỡ trên bàn tay y.
Thấy cảnh này, Phùng Nguyên chợt nghĩ, chi bằng khuấy động không khí lên một chút, chẳng phải hắn là đần độn, trí tuệ kém trẻ lên ba, mà có trẻ con nào lại có thể ngoài yên hơi hai giây đâu?
Nghĩ rằng Ôn Nhất Thiên sẽ tức giận khiển trách Nguyệt Mai, rồi đuổi Phùng Nguyên xuống, nhưng chẳng ai ngờ được Ôn Nhất Thiên lại bảo: "Hai đứa ngồi sai chỗ rồi. Nào hiền tế ngoan, lại đây ngồi với nhạc phụ."
Mọi người nghe nói là chủ ý của Ôn Nhất Thiên thì chẳng ai dám ý kiến ý còi, tất cả ngồi đều yên tại chỗ chờ đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Âm thanh của Ôn Nguyệt Mai đã kéo Phùng Nguyên ra khỏi cảnh mộng, giúp hắn tỉnh táo lại.
Ôn gia chủ ở đây không đi, không nói, còn có ai dám đi trước, nói trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kì thật, vừa rồi Phùng Nguyên chỉ chạm qua có hai ba món mà so với chục món trên bàn chẳng tính là gì, nhưng đối với Ôn Nhất Tinh chỉ cần Phùng Nguyên đụng vào đều trở thành bẩn thỉu, một bàn đồ ăn đều bẩn thiểu, không ăn được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi hắn lấp lửng chần chừ thì thấy Ôn Nhất Thiên ở trước vẫy vẫy kêu, Nguyệt Mai ở sau đùn đùn đẩy đẩy.
Bữa sáng rất nhanh đã ăn xong, chén dĩa đã được dọn xuống, Phùng Nguyên ăn đến no căng bụng muốn đi, ngặt một nỗi ở đây chẳng có ai có ý đứng lên cả.
Chương 20: Ôn Nguyệt Mai quyến rũ
Hơn hết, hai người kia đều ngồi ở bên trái, cả vị Diễm Nương cũng hơi nghiêng về bên trái, chỉ có mình Ôn Nguyệt Mai là ngồi ở bên phải, không biết là vì phân ra nam nữ hay có ý nghĩa đặc biệt nào khác?
Trước lúc Phùng Nguyên kịp giở trò đã xuất thủ trước, tay thon đặt lên bã vai hắn, Nguyệt Mai tiến tới thỏ thẻ, bảo: "Đừng làm rộn!"
Lời vừa dứt, Ôn Nguyệt Mai liền gắp từng đũa nhỏ những món mà Phùng Nguyên đã bốc tay vào, đưa lên miệng ăn hết sức ngon lành.
Ôn Nhất Tinh biết mình bị xỉa xói, liền nổi giận đùng đùng muốn đập bàn, nhưng còn chưa kịp đập đã bị một đôi đũa kẹp chặt cẳng tay, giữ nguyên giữa không trung không cho đập xuống.
Nhất Chính thấy lạ, vừa mới đó trở về không bao lâu sao lại đi nữa bèn hỏi, chỉ nghe Ôn Nhất Thiên nói ở kinh thành có vài chuyện vặt vãnh chưa giải quyết xong nên đi thêm lần nữa.
Phùng Nguyên ăn ngon miệng chân thật không phải giả, mà trên bàn cũng chỉ có Phùng Nguyên cùng Ôn Nhất Thiên là ăn ngon, còn lại chẳng ai ăn được mấy đũa.
Ôn Nhất Chính không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhìn qua Nhất Tinh, rồi dời mắt nhìn về Nguyệt Mai, sau đó thu đũa. Cứ thế một trận cãi vã còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Mọi người bị lời của Ôn Nhất Thiên mà làm cho sững sốt, Phùng Nguyên cũng sững sốt chẳng kém.
Ôn Nguyệt Mai đã lên tiếng bảo vệ Phùng Nguyên, cứ thế không còn ai nói gì về chuyện Phùng Nguyên q·uấy r·ối, mọi người coi như cho qua chuyện này.
Sau đó ông ta có dặn Nguyệt Mai trông coi sổ sách thu chi trong phủ cho cẩn thận, còn dặn thêm phải chăm sóc kỹ cho hắn.
Phùng Nguyên thụ sủng nhược kinh, nhưng vì đại cục hắn vẫn phải tiếp tục giả ngốc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng ta cũng có lắm chuyện cần giải quyết nên không định ở lại, bèn để Linh Nhi bồi Phùng Nguyên chơi đùa, chỉ là trước khi đi Nguyệt Mai bảo với Phùng Nguyên: "Tối nay chàng qua phòng th·iếp ngủ, phu thê không thể cứ mỗi người một phòng mãi được."
"Là con đưa chàng đến đây! Không phải phụ thân muốn đưa chàng lên nhà chính, đã lên nhà chính rồi thì cũng nên ăn chung với mọi người, nên con mới..."
Phùng Nguyên ngờ nghệch nhận thìa rồi lao đầu vào ăn như lang như sói.
Do trước đó Ôn Nguyệt Mai không cho hắn ăn nên dù mọi người đã cầm đũa hắn vẫn không dám cầm, mà lén lút nhìn Ôn Nguyệt Mai, ánh mắt tỏ rõ sợ sệt, cũng mang đầy tính dò hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyệt Mai đang liếc mắt với Nhất Chính, trong mắt đầy nộ hỏa.
Nguyệt Mai giữ chặt tay Phùng Nguyên, nhỏ nhẹ cất tiếng châm chọc: "Nhị ca cả người uể oải, thần sắc mệt mỏi, chắc là đêm qua ở Lệ Xuân Viện lao lực đến tận sáng. Bây giờ vẫn còn hơi sức nói chuyện, quả là tinh khí dồi dào, không biết mệt, thân muội bái phục!"
Ai ngờ đâu còn chưa đưa tới miệng, đũa trong tay đã bị người giật lấy, là Ôn Nguyệt Mai giật.
Lúc này Phùng Nguyên nhìn kỹ vị trí ngồi của mọi người thì phát hiện ra một điều thú vị.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.