Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Nhị nữ tính kế, Phùng Nguyên điêu đứng.
Dù chỉ mới có gặp nhau hai lần song Phùng Nguyên đã sơ sơ nắm được tính cách của Ôn Nguyệt Mai. Nàng ta thoạt nhìn trông như dễ tính vậy thôi, chứ bên trong không khác gì một con cọp cái, tính khí thất thường, b·ạo l·ực cực kỳ.
Ôn Nguyệt Mai buông Phùng Nguyên ra, thản nhiên hỏi: "Em vào đây làm gì?"
Chỉ nghe Linh Nhi nói: "Tiểu thư thân phận cao quý, loại chuyện này vẫn là nên để cho tiểu tỳ làm sẽ thích hợp hơn."
Tiền tài luôn đi đôi với lực lượng, nếu không có lực lượng nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng. Nay hắn coi như đã rõ ràng, lực lượng chủ chốt của Ôn gia không phải không có, mà chỉ tập trung ở khu nhà chính.
Chỉ là mặt của Nguyệt Mai đã đỏ rần rần như gấc, chứng tỏ nàng chẳng được như vẻ bề ngoài ung dung.
Linh Nhi tiến vào đã thấy Ôn Nguyệt Mai đang ôm Phùng Nguyên trong lòng, nhất thời khẽ nhướng mày, nước trong thau lắc lư như sắp đổ. May là Linh Nhi kịp thời tỉnh táo ghì lực, lắng yên mặt nước trở lại, sau nhún người hành lễ: "Tiểu thư!"
Ôn Nguyệt Mai gật đầu, đi lại gần, bảo "Để ta làm!"
Cứ thấy phản ứng đối phương sao mà quá giả tạo, quá mất tự nhiên, bèn nổi máu đùa nghịch, hùa theo hắn diễn.
Đi được một lúc, Phùng Nguyên đến bàn ăn. Tại đây hiện tại đã có hai nam một nữ đã ngồi chờ sẵn,
Thấy điệu bộ đó, Phùng Nguyên có xúc động muốn c·hém n·gười, bỗng nhiên tay hắn bị người nắm chặt, Ôn Nguyệt Mai đột nhiên siết chặt tay hắn lại.
Ở đây so với hậu viện chuyên cho hạ nhân ở, xa hoa hơn rất nhiều. Còn có gia đinh canh chừng, tuần tra, mỗi gia đinh đều mang đao theo bên người, bước chân thì trầm ổn, vững chãi, hẳn đều là cao thủ.
Khi hồn về lại xác, hắn nhận ra đầu mình đang chạm vào hai đôi thỏ trắng nhấp nhô, tuy cách mấy lớp vải vẫn có thể cảm nhận được độ căng tràn đầy sức sống, hòa cùng hương thơm thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi, làm cho thằng tiểu đệ vô thức muốn vùng lên kháng chiến.
Nguyệt Mai khác Linh Nhi, ôm một cái sợ rằng ngày này năm sau mộ hắn xanh cỏ, nên chỉ đành bất động lên tiếng, lại thấy bất động như vậy không hay, bèn tăng thêm hiệu ứng run cầm cập, tay ôm chính mình, điệu bộ co ro giống như vừa nhắc đến thứ gì đó rất đáng sợ.
Lúc này, đột nhiên bụng Phùng Nguyên ù ịch kêu lên vì đói, theo đó màn hào quang bao bọc đôi bên trong tích tắc biến mất.
Không chỉ có mỗi Ôn Nguyệt Mai đang quan sát Phùng Nguyên, mà đôi mắt lờ đờ của Phùng Nguyên cũng đang quan sát lại Ôn Nguyệt Mai, xem nàng ta định giở trò gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ tới công sức một đêm cực nhọc lại xôi hỏng bỏng không, cái gì cũng không có, Phùng Nguyên không thể ngừng được chửi bới hệ thống thì bất thình lình cánh cửa phòng mở ra.
Trước thế công của Ôn Nguyệt Mai, Phùng Nguyên không biết nên ứng xử thế nào, bèn tiếp giở chiêu cũ đã dùng với Linh Nhi, miệng không ngừng nói: "Sợ... Sợ... có ma!"
Phùng Nguyên nói thức trắng đêm chờ là thức trắng đêm chờ.
Người nói mấy lời này là Ôn Nhất Tinh, giọng điệu của gã đầy chất phỉ báng, còn kèm theo cái bĩu môi khinh bỉ. Cả người nghiêng ra đằng sau, giống như Phùng Nguyên là ôn dịch cần phải tránh xa, không sẽ bị lây bệnh không bằng.
Sau khi lau xong mặt cho Phùng Nguyên, Ôn Nguyệt Mai trả lại thau cho Linh Nhi.
Chỉ là lần này có đôi chút khác biệt, Phùng Nguyên không dám tiến lên ôm eo Ôn Nguyệt Mai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Nhi đi rồi, Ôn Nguyệt Mai lại vẫn ngồi ở đó, mắt chăm chăm ngắm nhìn Phùng Nguyên, tuy cực kỳ ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn cứ thế muốn nhìn, như muốn nhìn ra được điều gì đó từ trên nét mặt của hắn.
Trong suốt dọc đường đi, Ôn Nguyệt Mai đều nắm chặt tay Phùng Nguyên, còn nhiều lần quay qua khẽ cười duyên làm tâm thần y xao xuyến. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiểu tỳ mang nước đến cho cô gia rửa mặt." Linh Nhi đáp.
Chương 19: Nhị nữ tính kế, Phùng Nguyên điêu đứng.
Cứ khen một câu cái đã, con gái ai mà không thích được khen, dù lời khen đó có bao nhiêu phần thành thật đi nữa cũng sẽ khiến cho người đối diện vui lòng, di dời đi sự tập trung của họ.
Trong cái khoảng khắc ấy hình bóng đối phương chẳng hiểu lý do lại ánh lên hào quang, lại rực rỡ đến lạ thường, làm đôi bên muốn đắm chìm mãi không muốn dứt ra.
Phùng Nguyên trước giờ cứ có cảm giác là lạ, sao Ôn gia nhất đẳng thế lực một phương lại chẳng thấy đâu lực lượng phòng hộ.
Nàng vỗ nhẹ lưng Phùng Nguyên, hiền hòa cất tiếng trấn an: "Đừng sợ... đừng sợ!".
Dù hy vọng mỏng manh hắn vẫn mong rằng hệ thống xảy ra sơ sót, đưa đồ đến trễ, nhưng sự thật đã chứng minh hệ thống âm hiểm đã 'xơi' mất phần thưởng mà hắn vốn nên có.
Tâm trí hắn tưởng tượng ra cảnh Ôn Kim Liên, à là Ôn Nguyệt Mai, vào nửa đêm, cầm một bát thuốc đưa tới tận miệng hắn, nói: "Đại lang, uống thuốc đi!"
Ba người họ thấy Ôn Nguyệt Mai dắt Phùng Nguyên đến, tất cả đều nhăn mày khó chịu. Nhưng Ôn Nguyệt Mai hoàn toàn không để ý, vẫn như cũ dắt Phùng Nguyên đi tới chỗ của mình hay ngồi.
Thế là Phùng Nguyên giở lại trò cũ, hướng Ôn Nguyệt Mai ngập ngừng nói: "Thần... Thần tiên tỷ tỷ... đẹp đẹp quá!"
Phùng Nguyên thầm nhủ Ôn d·â·m phụ muốn câu dẫn hắn tất có ý đồ bất chính, lòng càng thêm cảnh giác, dùng ý chí sắt đá chèn ép bắt thằng nhỏ lui binh.
Phùng Nguyên nhận ra thái độ cùng với lời nói của Ôn Nguyệt Mai hình như không thích hợp.
Nghe Ôn Nguyệt Mai nói, Phùng Nguyên không những không đỡ sợ, mà cả người càng run lên dữ dội hơn. Không phải hắn diễn đâu, đó là sợ thật. Ôn Nguyệt Mai càng tốt, hắn càng thấy không ổn.
Ôn Nguyệt Mai đã nói thế, Linh Nhi không thể làm gì khác, chỉ đành buông tay.
Lòng Ôn Nguyệt Mai cũng hụt hẫng, lại bị che đi bởi nụ cười gượng gạo, bảo: "Chắc chàng đói rồi, đi theo th·iếp."
Một lần lau mặt hắn đã phải bắt huynh đệ nhịn xuống đôi ba lượt, thầm bĩu môi, than trách Ôn Nguyệt Mai yêu nghiệt không thôi.
Linh Nhi bị đuổi, mắt hiện tinh quang, rất nhanh giấu xuống, lễ phép thưa 'vâng' một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng.
Ôn Nguyệt Mai thấy Phùng Nguyên càng run hơn trước thì chủ động khom người ôm Phùng Nguyên vào lòng.
Phùng Nguyên nhất thời tiếc hận, nhưng cũng chẳng thể trách, hồi khuya hắn vận động mạnh cộng thêm thức trắng đêm, giờ không đói lả lơi mới là lạ.
Linh Nhi định đem thau nước đi đổ thì nghe Ôn Nguyệt Mai lên tiếng căn dặn: "Không cần mang đồ ăn lên, lát nữa chàng sẽ cùng ta vào nhà chính ăn sáng."
Đứng trước nguy cơ bị lộ, đầu óc Phùng Nguyên xoay chuyển liên tục, hắn cảm thấy cứ tiếp tục đối mặt nhìn nhau như vậy không phải là cách, trước tiên phải đánh lạc hướng sự chú ý của Ôn Nguyệt Mai.
"Ta là phận thê tử, rửa mặt cho tướng công có gì không thích hợp!" Ôn Nguyệt Mai nhìn chằm vào mắt Linh Nhi nói lại.
Phùng Nguyên ở một bên cũng tán đồng, cảm thấy đúng là không được. Phận hắn ở rể thấp hèn, lên nhà chính cùng dùng bữa không tốt. Nhất là lúc này đây không biết Ôn Nguyệt Mai đang định giở trò gì, vẫn như cũ ở lại phòng sẽ tốt hơn.
Dứt lời, Ôn Nguyệt Mai muốn lấy thau nước trong tay Linh Nhi, song Linh Nhi lại không buông tay.
Theo Phùng Nguyên nhớ, nữ nhân kia là th·iếp thất duy nhất của Ôn Nhất Thiên, hình như tên là Diễm Nương. Người nam góc cạnh là Ôn Nhất Chính, người ẻo lả là Ôn Nhất Tinh, lần lượt là cậu cả và cậu thứ của Ôn gia.
Không thể không nói, Ôn Nguyệt Mai mị lực quá mức, từng cử chỉ thướt tha, uyển chuyển, nhìn thôi cũng đủ làm cho thần hồn Phùng Nguyên điên đảo, còn được ân cần chăm sóc càng làm hắn hồn thần càng đảo điên.
Lòng hắn thấy rất hồi hộp, từng chút một cẩn thận quan sát động tĩnh của Nguyệt Mai, lại thấy cô ta cứ đứng ở cửa trông về phía hắn. Tim Phùng Nguyên không khỏi đập loạn lên vài nhịp, hay là đã nhìn ra cái gì rồi?
Linh Nhi vội cúi đầu: "Là Linh Nhi nhiều chuyện." (đọc tại Qidian-VP.com)
Giống như Phùng Nguyên sở liệu, Ôn Nguyệt Mai được khen thì che miệng cười khẽ, vừa bước vào trong vừa nói: "Chàng quá lời, nhan sắc th·iếp thân sao xứng được với hai chữ thần tiên."
Ôi chao, nghĩ đến cảnh đó thôi, hắn lạnh hết cả sống lưng.
Vẻ đẹp sắc nước hương trời cùng sự duyên dáng của Ôn Nguyệt Mai, làm cho Phùng Nguyên quên mất trời đất, đối với cảnh vật bên ngoài mất đi lưu tâm. Khi bất giác nhìn kỹ, chẳng biết từ lúc nào đã vào khu nhà chính.
Phùng Nguyên sinh nghi, mặt ngoài vẫn khờ khạo không đổi, cũng không có đáp lời, chỉ đưa mắt thất thần nhìn vào nàng ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng Ôn Nguyệt Mai không thấy vậy, nàng nhìn về Linh Nhi không vui mà nói: "Linh Nhi, em hơi nhiều chuyện rồi đó."
Làm gì có ngủ đâu mà ngon giấc hay không ngon giấc!
Quá đột ngột, Phùng Nguyên theo phản xạ liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy một trang giai nhân tuyệt sắc xuất hiện trong tầm mắt.
Chân chính nhìn kỹ, Ôn Nguyệt Mai mới thấy Phùng Nguyên không đến nỗi nào, khuôn mặt cũng rất tuấn tú. Lông mày căng ra ngay ngắn, mũi cao đoan chính, tai cao mà sáng, miệng rộng tựa như hình dây cung, chỉ là vẻ ngờ nghệch trên nét mặt đã làm cho người khác xem thường, không chú ý đến hắn chân diện mục.
Ôn Nguyệt Mai tới bên người Phùng Nguyên, nhoẻn miệng cười một tiếng, vuốt nhẹ lên mặt hắn, bảo: "Chàng đã có da có thịt hơn trước rồi, nhưng mắt thâm quầng thâm thế kia là đêm qua không ngủ ngon giấc sao?"
Sau đó, không cần Phùng Nguyên đồng ý, Nguyệt Mai đã dắt tay hắn ra khỏi phòng, men theo theo lối nhỏ, đi lên khu nhà chính.
Tư thế hai người cứ vậy mập mờ, thì bỗng bên ngoài có tiếng bước chân, Linh Nhi mang theo thau nước tiến vào, hô: "Cô gia dậy rửa mặt."
Phùng Nguyên lập tức nhận ra người đến là ai, hắn nhất thời sửng sốt. Sau đó nhận ra trạng thái bản thân không đúng, không chút chần chờ hắn nghệch mặt, mắt lờ đờ vô thần, đầu khẽ nghiêng một bên.
Dẫu đã phản ứng rất nhanh, song không chắc là Ôn Nguyệt Mai có sinh nghi hay không?
Ôn Nguyệt Mai nhìn Phùng Nguyên, nếu là trước kia có lẽ nàng sẽ cảm thấy khó chịu, đá cho hắn một cước, chỉ là bây giờ cái nhìn của nàng với hắn đã thay đổi, nên cảm xúc cũng đã đổi thay.
Hai người hai cái tâm tư, bốn mắt chăm chú nhìn nhau, người nhìn ta, ta nhìn người. Chẳng biết tại sao, trong một cái sát na Phùng Nguyên và Ôn Nguyệt Mai đều thấy cảnh vật xung quanh lu mờ.
Có mặt người ngoài Nguyệt Mai lễ phép, hiền thục, tiêu chuẩn một cái tiểu thư đài các. Chỉ lúc không có người, lập tức sẽ lộ ra bộ mặt đanh đá, chua ngoa. Đặc biệt khi ở riêng một mình với Phùng Nguyên, cô nàng hết chửi rồi lại dùng quyền cước đấm đá không thương tiếc. Nay sao lại đổi tính, giọng dịu ngọt nói chuyện với hắn.
Hành động Ôn Nguyệt Mai bất ngờ, Phùng Nguyên không kịp phòng bị, khi phản ứng lại cả người cứ như bị giật điện, tâm trí hoàn toàn trở nên trống rỗng.
Ôn Nguyệt Mai cầm thau nước đến, tay mềm vắt khăn, nhẹ nhàng lau lên mặt Phùng Nguyên từng chút một như sợ làm hắn đau.
"Không còn chuyện gì nữa, em lui xuống đi." Ôn Nguyệt Mai phất tay, lên tiếng đuổi người.
Phùng Nguyên do dự một thoáng, định ngồi xuống theo, thì bỗng nghe: "Muội mang con c·h·ó bẩn thỉu này đến đây làm gì, không khéo lại lây sự nhơ nhớp sang mọi người mất."
Nữ nhân thì trẻ trung, búi tóc cột cao, ngồi ở trước nhất, hai nam thì một người mặt mày góc cạnh, thân hình oai vệ, một người mặt mày trắng bệt, cả người uể oải, thiếu sức sống.
Ôn Nguyệt Mai ngồi xuống, tay kéo Phùng Nguyên, ý bảo Phùng Nguyên cùng ngồi xuống bên cạnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.