Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Nói điều kiện đi nào.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Nói điều kiện đi nào.


Phùng Nguyên cũng không còn gì để chất vấn nữa, chỉ lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi có thể hay không trả lời lời ngay và luôn vào vấn đề, không cần cười đâu, như thế rất mất lịch sự đó."

Trong không gian vô tận, hắc ám bao trùm trước sau, Phùng Nguyên lẻ loi một mình đứng yên chẳng dám nhúc nhích, hắn không biết đây là đâu, nên không dám loạn động, sợ rằng một bước đi nhầm vạn kiếp bất phục.

"Tất nhiên là... Không!" Phùng Nguyên uể oải nói lại cho rõ:"Ngươi nên biết không có ai cho không ai cái gì trên đời, có qua thì phải có lại. Nào chúng ta cứ sòng phẳng nói điều kiện với nhau đi. Ngươi trước, muốn ta giúp gì?"

"Vậy ngươi muốn gì?"

Trong lòng Phùng Nguyên thầm cảm thán vật ngoại lai ngu ngốc thì đối phương đã không nhịn được nữa, ngờ vực mở miệng hỏi: "Ngươi sẽ tình nguyện giúp bổn tọa sao?"

Nếu nó biết sẽ không chỉ hời hợt nói một câu 'tự mình dối lòng' đơn giản như vậy.

Chính là ta? Nói đùa, ta sao có thể là ngươi!

"Lời này cũng không đúng, thể tử hiền lương, muốn ta cầu tiến nên cấm d·ụ·c mấy hôm, đó là điều tốt. Thị nữ thấy ta không biết bơi, nên mới mở cho ta một khóa huống luyện bơi lội mà thôi, đâu có gì là sai."

"Còn thê tử của ngươi thì sao? Nàng ta còn không thèm nhìn mặt ngươi, còn cho người g·iết hại ngươi đấy."

Nghe câu trả lời của đối phương, Phùng Nguyên coi như nắm rõ đầu đuôi sự tình. Bảo sao vật ngoại lai có thể biết chuyện của Phùng Nguyên lúc trước, nhưng những chuyện mấy ngày nay lại không biết được.

Không gian lần nữa yên lắng, một hồi đắn đo, vật ngoại lai cất tiếng: "Bổn tọa muốn ngươi thu thập sức mạnh, giúp bổn tọa hồi sinh." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Phụ thân và di nương là vì quan tâm cho ta, cố ý rèn luyện cho ta một thân bản lĩnh. Chuẩn bị cho ta một thân hành trang sau này bước chân ra đời, có thể vững chãi đối mặt với sóng gió, với mọi hiểm nguy, đó đều là vì tốt cho ta."

Một tràn tiếng cười tiếp tục vang vọng, sau đó đối phương đáp trả: "Nơi đây là trong ngươi."

Sau cùng không gian như mặt kính, tan vỡ thành muôn mảnh.

Đấy! Nói rõ thế ngay từ đầu có phải tốt hơn.

Qua đi khúc dạo đầu chẳng mấy hay ho, sau đó màn trình diễn chính thức bắt đầu. Không gian đột nhiên xuất hiện dày đặc hắc khí bay lượn, hai con mắt trên cao thì càng rực sáng huyết quang.

Đúng là hết nói nổi, thiếu gì cách nhờ vả cần gì phải làm mấy trò mèo rẻ tiền cơ chứ.

Vội xoay người lại nhìn song hắn không thấy gì thì bỗng nhiên ở phía sau vang lên thanh âm hồi nãy: "Ngươi có phải rất đau đớn?"

Hắn kinh hoảng, đôi mắt đó thật sự quá to, cũng quá mức dị hợm, nhìn vào liền thấy máu huyết trong người sôi trào, cảm xúc vừa thân thiết lại vừa bài xích, đan xen trộn lẫn, cực kỳ phức tạp.

Trong ta? Thật chẳng hiểu nổi, mà đâu cần hiểu làm gì, cứ hỏi thẳng vào vấn đề quan trọng nhất là được:" Ta đ·ã c·hết hay chưa?"

Thấy đối phương giữ im lặng không phản bác, Phùng Nguyên lại bồi thêm một câu: "Ngươi chắc cũng không biết Ôn Nguyệt Mai hẹn ta tối nay đến phòng nàng, hàn huyên tâm sự, ngủ lại một đêm."

Phùng Nguyên không tin thứ này ở đây chỉ để cùng hắn nói chuyện phiếm. Chỉ là Phùng Nguyên vừa dứt lời một tràn cười lại vang lên, Phùng Nguyên nghe thế nhăn mày, thứ kia như cảm ứng được nên dừng cười.

Phùng Nguyên tất nhiên không tin, lại không muốn dây dưa thêm phiền phức, bèn hỏi thêm câu nữa: "Nơi này là đâu?"

Nguồn sáng hình như ở phía trên, Phùng Nguyên ngước lên chỉ thấy hai con mắt to đùng, đỏ rực màu máu đang nhìn xuống.

Phùng Nguyên lắc đầu: "Ta có thể tự mình mạnh lên, cũng có thể tự mình trả thù, không cần đến ngươi."

Sau đó, giọng nói âm trầm mang theo một tia mê hoặc khẽ truyền tới bên tai Phùng Nguyên: "Ngươi có phải rất tuyệt vọng, khi nhỏ sống trong bất hạnh, lớn lên càng chịu nhiều giày vò. Tưởng chừng đâu cưới được thiên kim Ôn gia có thể đỡ khổ hơn được một chút. Nhưng rồi sao chứ, nàng ta không thèm nhòm ngó đến ngươi, còn cho thị nữ ra tay ám hại ngươi, muốn đẩy ngươi đến chỗ c·hết. Tất cả mọi người đều không xem ngươi là con người, bọn họ đều muốn ngươi c·hết, ngươi đáng ra không nên sinh ra trên trần..."

Khi hắn nghe thứ đó nói đến thê tử không thèm đếm xỉa đến hắn, Phùng Nguyên nhận ra thứ này chỉ là làm màu, chứ chẳng biết gì.

Ồ! Phùng Nguyên xem ra nó không có đáng sợ như vẻ bề ngoài, nên bạo gan hỏi thêm: "Ngươi hẳn là có chuyện quan trọng cần nói với ta phải không?"

Phùng Nguyên chỉ nhếch môi, một mặt đầy tự tin mở miệng nói: "Chắc ngươi không biết, Linh Nhi vốn là sát thủ, ả ám hại ta không có gì lạ."

Nghe đến đây, thứ kia lập tức thốt lên: "Không thể nào!"

"Vậy mà cũng nói được?" Thứ kia quá đỗi kinh ngạc với câu trả lời của Phùng Nguyên, sau lại cười phá lên, nói: "Phùng Nguyên ơi Phùng Nguyên ngươi tự mình dối lòng đến bao giờ nữa đây."

"Vậy sao? Bổn tọa sẽ cố!"

"Ngươi có phải rất tuyệt vọng?" Phùng Nguyên đang chăm chú phân tích tình huống hiện tại thì ở sau lưng hắn vang lên âm rung trầm lắng.

Phùng Nguyên thầm nghĩ thế thôi, chứ có ngu mới nói ra, chỉ nghe hắn bảo: "Cũng không có gì, trước tiên ngươi nên thể hiện một chút thành ý, ví dụ..."

Vẫn là một tràn cười không khác biệt, rồi thứ đó có phần tiếc hận, trả lời: "Chưa đâu! Vẫn còn chưa đến lúc ngươi phải c·hết." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thu thập sức mạnh thế nào? Hồi sinh thế nào?" Phùng Nguyên hỏi.

Chưa c·hết thế là tốt rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)

"Bổn tọa sẽ cho ngươi sức mạnh, cho ngươi chính tay g·iết những kẻ đã nhục mạ ngươi, làm hại ngươi. Thấy thế nào?" Vật ngoại lai lập tức đáp lời.

Nguyên lai nó chính là thứ đã hại hắn xuyên không gặp lỗi, sau đó bị hệ thống loại trừ nhưng không thành công. Có lẽ nó đã rơi vào ngủ say hoặc là bị phong ấn nên không thể nhìn ra bên ngoài.

Đang không vui khi c·hết rồi còn không yên, thì không gian bắt đầu sinh ra chuyển biến. Hắc ám ở quanh đây dần lùi, nhường cho màu đỏ rực chiếu rọi.

Lần nữa Phùng Nguyên xoay qua, vẫn chẳng khác biệt, một màu đen nghịt trong tầm mắt. Hắn khẽ nhướng mày, giận dữ hét lên: "Đừng có giả thần giả quỷ, lộ diện đi!"

Chương 22: Nói điều kiện đi nào.

Các sợi dây xích dần căng ra, theo đó là tiếng la thất thanh cùng không cam tâm của vật ngoại lai, cuối cùng không gian đen tối nứt toạt, vết nứt dần lan rộng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ thông mọi sự, Phùng Nguyên cười cười bảo: "Giúp ngươi không phải không được, nhưng giúp ngươi có ích lợi gì cho ta?"

Phùng Nguyên nhìn vật ngoại lai, bỗng cười lên đầy giảo hoạt, không chút ngần ngại tiến tới trước, bảo: "Muốn ta giúp ngươi thì chỉ cần nói một câu là được, cần gì phải dụ hoặc, thao túng tâm lý ta cho mất công phí sức."

"Khoan đã!" Phùng Nguyên vội lên ngắt lời thứ kia, lắc lắc đầu bảo: "Những lời này không đúng cho lắm."

Ở nơi sâu xa Phùng Nguyên nghe thấy một tiếng hắng giọng đầy ngượng nghịu, rồi lại nghe đối phương ái náy bảo: "Thói quen, thói quen thôi!"

Nghe tới câu hỏi của Phùng Nguyên, không gian vang vọng một tràn tiếng cười trầm đục mang theo ý châm chọc, sau một lúc tiếng cười dừng hẳn, chỉ nghe thứ kia đáp lại: "Bổn tọa chính là ngươi!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Phùng Nguyên nghe thấy cười khẩy: "Ngươi chẳng phải là ta, sao lại biết không thể." Một mặt khinh miệt lộ rõ, hắn hét lớn: "Ngươi đừng hòng giả thần giả quỷ ở đây nữa, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ đang cần sự giúp đỡ của ta mà thôi."

Phùng Nguyên nhớ tới dòng thông báo hệ thống hiển thị khi hắn 'tắm' ở dưới hồ, ghi rằng có ngoại lai kích thích xâm nhập, xem chừng thứ này chính là cái mà hệ thống gọi là ngoại lai kích thích kia.

Thứ kia dường như bị hành động của Phùng Nguyên làm cho bất ngờ, yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Không đúng ở chỗ nào?"

Lời còn chưa nói hết, điều kiện còn chưa nêu ra khỏi miệng thì đột nhiên không gian nơi đây có biến. Chẳng biết từ đâu bay ra vô số sợi dây xích màu xanh hướng chung quanh trói buộc, đôi mắt đỏ ngầu ở trên cũng bị trói đến kín kẽ.

Phùng Nguyên do dự hồi lâu, cẩn thân cất tiếng dò hỏi: "Ngươi là cái gì?"

"Không khó, chỉ cần ngươi bên ngoài g·iết thật nhiều người, tích tụ oán khí cùng hận khí càng nhiều, bốn tọa tự nhiên sẽ mạnh lên."

Phùng Nguyên nhớ mình bị Linh Nhi ám hại còn bị hệ thống giở trò. Rơi vào đường cùng, bất lực chìm mình xuống dòng nước sâu. Dường như hắn đã bị ngạt thở c·hết, lẽ nào nơi đây là âm ti địa phủ chăng?

Thế nên mới nói nhăng nói cuội nhầm thăm dò, kết quả kẻ này chẳng những không biết gì về chuyện đêm qua, mà đến sự tình sáng hôm nay cũng chẳng biết nốt.

Cũng tại đêm qua, hắn một hơi chém g·iết quá nhiều người, oán khí cùng hận khí tích tụ khiến nó mạnh lên, mới thoát ra ngoài tác oai tác quái.

Tất nhiên muốn lợi dụng, lấy ngươi chỗ tốt rồi đá đít ngươi qua một bên chứ còn gì nữa.

Lời này vừa ra, hắc khí bay lượn càng nhanh như đang tức giận. Thế nhưng càng tức càng chứng tỏ Phùng Nguyên nói đúng.

Ở tại âm phủ bây giờ còn thịnh hành trò thoắt ẩn thoắt hiện hù người, à hù ma kiểu này nữa sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Nói điều kiện đi nào.