Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Mỹ sắc c·h·ế·t thân.
Phải chuẩn bị phòng hờ tất cả trường hợp xấu nhất có thể xảy đến, rồi hắn mới dám một mình dấng thân tới phòng Ôn Nguyệt Mai.
Đã có quyết định, Phùng Nguyên bèn tháo vật phẩm trên người xuống, chỉ là không có như thường ngày dùng hệ thống thu vào mà chính tay tháo bỏ, rồi đem tất cả giấu dưới tấm nệm trên giường.
Đã có quyết định, Phùng Nguyên liền muốn thi triển Tiềm Long Thuật bỏ chạy, nhưng rồi hắn lại nghĩ đến cái hẹn với Ôn Nguyệt Mai tối nay mà lòng tiếc hận vô biên.
Trong lòng Phùng Nguyên gào thét, Ôn gia chẳng lẽ không có người nào bình thường hay sao? Thị nữ thì là sát thủ, tiểu thư thì tính khí thất thường, sớm nắng chiều mưa, mới đó còn tốt với hắn lắm, sao giờ thành thế này.
Ôn Nguyệt Mai thấy Phùng Nguyên như thế không chịu thì chẳng ép, cũng không có bỏ đi mà sai Linh Nhi đem đồ ăn đến tận phòng, cùng hắn ăn uống.
Náo sự thì náo sự, hắn còn sợ gì nữa, giờ chỉ có ở trong phòng này hắn mới cảm thấy an toàn nhất.
Dây xích kia chắc chắn là do hệ thống tạo ra, hệ thống thấy hắn sắp dụ dỗ được vật ngoại lai chiếm lợi ích nên chen chân vào p·há h·oại.
Phùng Nguyên thấy Linh Nhi diễn thật giỏi, cho rằng dùng vài giọt nước mắt cá sấu đó là có thể khiếm hắn ngủi lòng tha thứ?
Diễn biến này đúng là thứ Phùng Nguyên muốn, song có phải quá nhanh hay không?
Nghe vậy Phùng Nguyên mừng lắm, lo sợ phút chốc đều bị hưng phấn che lấp.
Dù gì nàng cũng chỉ là thiếu nữ chưa đủ mười sáu tuổi, chân chính thân cận nam nhân ngoài lão già Từ Thạch ra thì cũng chỉ có thuộc hạ tên Tiểu Thụ, lấy đâu đủ cam đảm làm mấy chuyện xấu hổ, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, một mạch chạy nhanh về phòng mình.
Linh Nhi ở đây quá mức nguy hiểm, cứ thế không được, nên Phùng Nguyên vội lên tiếng đuổi người: "Linh tỷ, cả người tỷ ướt hết rồi, tỷ cũng nên thay y phục đi."
Người hầu gõ cửa rồi nhanh chân rời đi, cánh cửa hé mở, Ôn Nguyệt Mai nhã nhặn bước ra, trên người chỉ mặc một đồ ngủ mỏng manh.
Phùng Nguyên nghiêng đầu như không hiểu Nguyệt Mai đang nói gì, tay thì quơ loạn trong không khí. Kì thật hắn đang mở hệ thống, thu tất cả vật phẩm lại vào trong túi lưu trữ, tùy thời lấy ra sử dụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gào thét là gào thét, chứ bên ngoài hắn vẫn một mặt vờ si ngốc như thường lệ, đầu lắc qua lắc lại, thậm chí còn lấy tay gãi gãi lên chỗ cổ, bất chấp con dao đang kề sát trên đó.
Mặt Phùng Nguyên vẫn đơ ra, cứ nằm lì tại chỗ, Nguyệt Mai hít một hơi rồi kéo Phùng Nguyên ngồi lên, khi này nàng nói: "Đừng giả vờ, ta biết ngươi không có ngốc."
Ánh mắt Linh Nhi toát ra vẻ do dự, nàng có ý định thân cận với Phùng Nguyên, chính là loại thân cận kiểu kia. Muốn nhân cơ hội ở tại đây thay y phục, làm thế có thể nhanh thúc đẩy quá trình tiếp cận, chỉ là nghĩ đến cảnh đó nàng liền hồi hộ, mặt đỏ hây hây, lòng loạn thành một đoàn.
Lòng Phùng Nguyên phập phồng lo sợ, thầm nghĩ mình đi rồi có người vô ý tiến vào thấy vật phẩm trên giường thì làm sao mà giải thích chu toàn? (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Nhi gục mặt trên ngực Phùng Nguyên, run rẩy cắn chặt cánh môi không cho mình khóc òa, lại không thể ngăn được tiếng nức nở nghẹn ngào phát ra từ cuống họng.
Thế là Phùng Nguyên quyết định không đi, dù gì hắn là một kẻ ngốc, hành xử cũng tiện hơn, chỉ cần bảo sợ hai người Nhất Tinh và Nhất Chính rồi ôm khư khư cánh cửa không chịu là được.
Phùng Nguyên có ý chạy, mở hệ thống xem xét, thấy cái bảng thông báo ghi đang xử lý ngoại lai kích thích, mọi chức năng đều bị đình chỉ vẫn lì lợm xuất hiện trước mắt.
Cứ thế, Phùng Nguyên ngồi trong phòng chờ, đến trưa Ôn Nguyệt Mai lại tới muốn dắt hắn đi ăn cơm.
Tất nhiên là không được nha. Đối với người muốn g·iết mình, hắn khắc cốt ghi tâm, thù nhất định sẽ trả.
Lòng Phùng Nguyên lo càng thêm lo, chỉ biết đi đi lại lại trong phòng thầm tính toán, cứ nghĩ đã trói cái vật ngoại lai đó rồi hệ thống sẽ mở lại. Giờ còn không chịu mở, nếu Linh Nhi đổi ý xông vào g·iết thì làm gì mới tốt đây? Có nên thi triển Tiềm Long Thuật ẩn thân trước.
Trốn tất nhiên là phải trốn, Linh Nhi muốn g·iết hắn không trốn không được. Nhưng đợi hết đêm nay hãy trốn cũng không muộn.
Nước mắt nàng lả tả, từng giọt từng giọt đáp xuống ngực hắn.Lòng nàng nhói đau, Phùng Nguyên c·hết rồi, nàng chẳng thể làm gì được. Nàng hối hận rồi, biết thế thà chọn hiến thân còn hơn.
Quả như hắn nghĩ, cơm nước qua một lúc, có một người hầu đi tới đón hắn lên nhà chính. Phùng Nguyên mong chờ thời khắc này đã lâu sao từ chối cho đặng.
Tốt nhất hiện tại chỉ có thể tiếp tục giả ngốc, lừa gạt cho qua chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cộng thêm tư thế của nàng cùng Phùng Nguyên mập mập mờ mờ làm Linh Nhi ngại muốn chín mặt, vội đẩy mạnh Phùng Nguyên. Chỉ là khi tay chạm vào ngực hắn nàng lại không nỡ dùng lực mạnh, chỉ đẩy nhẹ một chút, rồi đứng dậy kéo Phùng Nguyên về phòng.
Ôn Nguyệt Mai nhăn mày, ghì giọng uy h·iếp: "Cấm động đậy!"
Phùng Nguyên tỉnh dậy, ngực và bụng đều rất khó chịu, lập tức ói ra một đống toàn là nước.
Nghĩ là thế, chứ bề ngoài Phùng Nguyên lắc đầu lia lịa: "Không phải lỗi của tỷ, là do đệ bất cẩn ngã thôi."
Đi vào khu nhà chính, tiến vào cửa viện khu Nguyệt Mai ở, thì có một người hầu khác đứng đó chờ sẵn đón hắn vào trong. Phùng Nguyên đi thêm người hầu thứ hai, đi thêm một đoạn đã đến được trước cửa phòng.
"Linh tỷ, đệ, đệ đau." Phùng Nguyên như cũ mặt nghệch ra nói.
Trên chữ sắc là một cây đao, Phùng Nguyên thấy câu này rất ứng với hoàn cảnh hiện tại, ứng cả trên nghĩa bóng, lẫn nghĩa đen.
Càng nghĩ Phùng Nguyên càng sầu muộn, hệ thống gian trá hắn biết phải làm sao, chỉ có tiếp tục một màn chửi mắng, thì bất thình lình chẳng biết Linh Nhi từ đâu ra nhào vào lòng hắn ôm chằm không buông, như thể thả ra hắn liền biến mất.
Một lần ngã một lần học khôn, Phùng Nguyên không tin vào hệ thống âm hiểm nữa. Để đồ bên trong hệ thống, nếu lại xảy ra vấn đề hắn đây không c·hết cũng què, còn không bằng tự mình giấu an toàn hơn.
Qua một hồi nôn tháo, Phùng Nguyên xem như đã từ cõi c·hết trở về, chỉ là hắn chẳng vui nổi cho cam.
Hai người về phòng, Phùng Nguyên muốn tự thay, nhưng Linh Nhi nhất nhất không chịu, muốn chính tay thay cho hắn.
Ôm nhau được một lúc, Phùng Nguyên đang hưởng thụ vòng eo nhỏ nhắn Linh Nhi, bỗng một cơn gió thổi tới làm hắn hắt xì một cái. Cả người hắn đều ướt chẳng khác gì chuột lột, gió thổi qua làm hắn lạnh cóng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc Linh Nhi đang khóc, bỗng nhiên có tiếng tim đập vang thình thịch. Linh Nhi nghe âm thanh kinh nghi ngồi dậy, nhìn lên mặt Phùng Nguyên đã thấy hai mắt của hắn mở to, làm nàng hoảng sợ thất thanh la lên một tiếng, ngã người ra đằng sau.
Niết mình ôm hơi chặt, Linh Nhi liền nới lỏng tay, lại không có buông ra. Ngước mắt nhìn Phùng Nguyên, nàng ân hận tự trách chính mình: "Đều là Linh Nhi không tốt, đều là Linh Nhi hại cô gia."
Giờ đây có sức mạnh trong tay, trong đầu Phùng Nguyên theo đó phân hóa thành hai luồng suy nghĩ, là chạy trốn hoặc là g·iết ngược trở về.
Ăn xong bữa, Ôn Nguyệt Mai rời đi, trước khi đi vẫn không quên nhắc lại chuyện tối nay sang phòng nàng ngủ.
Linh Nhi thấy thế nhỏ nhẹ bảo: "Cô gia ướt đến thế này, nên về phòng thay đồ ra trước cái đã."
Thay xong y phục, Phùng Nguyên ngoảnh đầu lại vẫn thấy Linh Nhi còn ở lì trong phòng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm hắn hãi hùng kh·iếp vía.
Không được, không thể tiếp tục ở đây!
Phùng Nguyên do dự, chờ thêm một lúc, cuối cùng bảng thông báo đã lặng xuống, hệ thống trở lại hoạt động bình thường. Không dám có chút chần chừ, hắn lấy ra vật phẩm trang bị lên người, khi này mới cảm nhận được an toàn.
Kích động d·ụ·c một hồi, hắn leo lên giường định bụng nhắm mắt một chút thôi. Ai ngờ cái chút này là ngủ đến tận xế chiều, cơm nước lần nữa đã được dọn lên tới tận phòng.
Tất nhiên, không phải hắn vô tâm không có chuẩn bị, để đề phòng có người vô ý nhìn thấy vật phẩm, hắn đã đem mấy vật phẩm kia đặt lên trên xà ngang. Thậm chí hắn còn mang đôi giày Cửu Liên Âm Thủ dưới chân, một khi có chuyện lập tức phát động Tiềm Long Thuật chạy trốn.
Thấy Linh Nhi đã chạy đi xa, Phùng Nguyên khẩn trương tiến tới đóng cửa lại. Cả người bủn rủn, vô lực dựa lưng vào vách cửa mới có thể đứng vững.
Nguyệt Mai không nói không rằng kéo hắn vào trong, khẽ khàng đóng chặt cửa, thổi tắt nến, còn chủ động đẩy hắn nằm lên trên giường.
Thấy mình chẳng lỗ lãi gì Phùng Nguyên bèn thuận theo ý Linh Nhi, ấy thế mà Linh Nhi dù cắn răng quyết tâm đến mấy cũng không có gan dạ cởi hết, chỉ cởi được một nửa phần trên đã ngượng không chịu nỗi nữa đưa đồ cho Phùng Nguyên tự thay.
Cánh tay Linh Nhi siết chặt, đôi mắt giăng đầy sương mù, khóe mi ướt đẫm vì lệ nóng, nàng nghẹn giọng nói: "Tốt quá, ngươi không c·hết, ngươi không c·hết!"
Nói xong Linh Nhi mới để ý, cả người mình cũng ướt sũng, lớp áo trên áo dưới dính sát vào da.
Phùng Nguyên không cam tâm, một hồi do dự đắn đo, hắn không qua nổi cái ải này, chỉ có thể từ bỏ ý định lập tức trốn chạy.
Phân tích lợi hại bên trong, hắn biết bản thân không xuống tay g·iết Linh Nhi được, nên chỉ đành chọn phương án chạy trốn cho ổn thỏa.
Dứt lời, hắn dang tay ôm lấy người Linh Nhi, giọng bắt đầu run lên từng đợt: "Hồi nãy đệ sợ lắm, sợ lắm."
Ôn Nguyệt Mai lả lướt vuốt lên mặt Phùng Nguyên rồi trượt xuống tới cổ, sau đó cổ hắn truyền tới một cảm giác lạnh buốt, không cần nhìn cũng biết có một con dao sắc bén đã đặt lên cổ mình.
Quan sát nét mặt Phùng Nguyên, Ôn Nguyệt Mai hơi lưỡng lự, mất một lúc nàng mới rút dao về, bảo: "Ngồi dậy!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 23: Mỹ sắc c·h·ế·t thân.
Trước nên tâm sự một chút để đôi bên đồng điệu tâm hồn rồi hãy đồng điệu thể xác chứ. Bất quá nhanh thì nhanh, kiểu nào hắn cũng chiều hết.
Biết hiện tại không thể chơi lại Linh Nhi, nhưng lấy trước một phần lợi tức theo Phùng Nguyên hẳn là không thành vấn đề.
Có khi nào Linh Nhi ám toán một lần không thành muốn làm lại lần nữa?
Cái ánh mắt do dự của Linh Nhi kia hắn đã trông thấy, cứ ngỡ Linh Nhi sẽ làm liều xuất thủ g·iết hắn tại đây luôn chứ, làm hắn toát hết mồ hôi hột.
Hình như là Ôn Nguyệt Mai có lời dặn, nhưng cô ta không có tới ăn cùng. Hắn thấy cũng không sao, lát nữa kiểu gì mà chả gặp mặt.
Thế nhưng, Phùng Nguyên nào dám nghe theo, nghe theo càng c·hết, nên hắn vẫn tiếp tục gãi, còn nói: "Thần tiên tỷ tỷ, cổ đệ ngứa quá."
Cơ hồ một khi bỏ đi, về sau muốn cùng mỹ nhân tuyệt thế lăn lộn chung một chỗ khó càng thêm khó. Chỉ cần một chút nữa thôi là chạm tới, chẳng lẽ lại bỏ dở như vậy sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.