Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Thích khách

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Thích khách


Trên dọc đường đi, dù Ôn Lâm không có quay lại đằng sau, nhưng hắn vẫn cảm nhận được những ánh nhìn đầy sợ sệt đang lén lút dòm ngó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Lâm nhìn vào, bên trong khay duy chỉ có một cây trâm nạm huyết ngọc loan lỗ bám dính đầy máu tươi.

"Trao đổi cái gì?" Ôn Lâm hỏi.

Ôn Lâm bất thình lình bật lên một tràn cười, lúc đầu còn nhỏ, sau lại càng to.

"Vâng!"

Như sực nhớ tới gì đó, Ôn Lâm lấy cây trâm, đưa lên mũi ngửi. Mùi tanh nồng của máu lặp tức xông thẳng tới đại não, nhưng trong đó còn mang theo thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ đặc trưng.

Qua một hồi quanh co, Ôn Lâm đã đến phòng Phùng Nguyên đang nằm lại chữa thương. Tới nơi, hắn liền mở miệng hỏi qua lang trung đến khi nào Phùng Nguyên sẽ tỉnh thì được cho hay là không biết

Nghĩ tới Phùng Nguyên trúng ôn nhuyễn tán từ cây trâm, có khi nào bột truy hương cũng lẫn vào đó nên mới thu hút đám ong?

Lòng kiên nhẫn của Ôn Lâm có hạn, thấy đối phương cứ lờ đờ liền bực mình nắm lấy tóc gã kéo lên, hỏi lại: "Ngươi là ai?"

Rất nhanh Ôn Lâm đã dẹp chuyện cỏn con này ra khỏi đầu, đến ánh nhìn nghi kỵ của mọi người cũng chẳng thèm màn tới. Giờ đây, còn có rất nhiều chuyện cần hắn giải quyết, đâu dư hơi sức lo mấy thứ vặt vãnh.

Cảm thấy người đến có thiện ý, tâm tình Ôn Lâm cũng dịu đi một chút. Hắn chống thương mạnh xuống đất để tạo uy, rồi mới cất tiếng dò hỏi: "Người đến là ai? Xông vào Ôn phủ là có mục đích gì?"

Nói xong, Nhất Chính bế Diễm Nương rời đi. Khi này Ôn Lâm mới tiến lại gần nam nhân đang hộc máu, nằm xả lai ở vách tường. Vén tóc của gã ra, hắn không khỏi sững sờ, thế mà không phải là Nhất Thiên.

Thấy cây trâm, làm Ôn Lâm nhớ đến lúc ở khố phòng, Hận Cừu Thiên hình như cũng là dùng cây trâm giống vậy cậy mở gạch lát nền lên, chẳng lẽ... (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Lâm không hiểu, lên tiếng chất vấn: "Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi và Hận Cừu Thiên có quan hệ gì?"

Ôn Lâm đi ra ngoài, đập vào mắt là cung tên giăng đầy đất, khắp sân viện la liệt hộ vệ nằm dài, lăn qua lăn lại đầy đau đớn. Ở giữa sân thì có một hắc y nhân, đầu tóc hoa râm thong thả đứng vững, tay cầm bội kiếm vẫn nằm trong vỏ. Từ khi bước ra ánh mắt y không rời khỏi người hắn nửa ly.

Ngô Đồng lắc đầu, nói: "Thuộc hạ không biết tại sao lại ở đây, thuộc hạ rõ ràng đang ngủ trong phòng, không biết vì cái gì tự dưng tỉnh lại đã nằm ở đây rồi."

Tên hộ vệ đáp lời, tiến vào trong phòng, sau đó bên trong vang lên tiếng la thất thanh cầu xin tha mạng hòa với mùi máu tanh nồng truyền ra ngoài. Không lâu lắm, tiếng la hét dừng lại, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp lúc có, lúc không, khẽ lay động sự yên tĩnh trong đêm vắng.

"Hộp gấm?"

Đại phu như hiểu được Ôn Lâm suy nghĩ, vội đi tới bên bàn, lấy cái khay đặt ở đó đưa tới trước mặt hắn, nói: "Cây trâm này có độc!"

Là con trai của một tên quản gia nhỏ nhoi, tại sao lại rơi vào tầm ngắm của Hận Cừu Thiên?

Âm thanh bên ngoài càng ngày càng xáo trộn, chẳng qua bao lâu mọi thứ yên bật trở lại, ngoài cửa thì vang lên tiếng hô: "Ôn Lâm công tử, có thể ra đây gặp mặt lão phu một chút."

Thấy nam nhân đau đớn từ trong mê man tỉnh lại, Phùng Nguyên bèn hỏi: "Ngươi là ai?"

Tên hộ vệ không hiểu, cẩn thận cất tiếng dò hỏi: "Tam thiếu gia, xử lý như thế nào đây?"

Khi Ôn Lâm đi ra ngoài, liền hất cầm ra hiệu cho một tên hộ vệ, bảo: "Xử lý đi!"

Ôn Lâm nhướng mày, khi đó thộc một thương rõ ràng không đâm trúng chỗ yếu hại, còn v·ết t·hương ở chân cũng không có nghiêm trọng, đâu đến mức không biết lúc nào tỉnh chứ.

Chỉ có điều, nhẫn nhịn trong hắn cũng có hạn mức, hôm nay không biết rốt cuộc là ngày quái quỷ gì, lần lượt thất bại cứ kéo đến không ngớt. Giờ cả việc ngăn một tên thích khách cũng làm chẳng xong, bảo hắn như thế nào bình tĩnh tiếp đây.

Chẳng biết là đã trôi qua bao lâu, ở trong phòng, Ôn Lâm nhàm chán khép hờ mắt định thần, thì bỗng nhiên bên ngoài xáo động lên tiếng bước chân, ánh đuốc chập chờn hắt hiu qua lại.

Tên hộ vệ vâng một tiếng rồi chạy vội ra ngoài thi lệnh, Ôn Lâm trước sau ngồi yên không xê dịch. Hắn quyết ở đây canh, lấy bất biến ứng vạn biến, xem thử đến cùng tên Hận Cừu Thiên có thể giở được trò gì.

Nhìn vào mắt Ngô Đồng, Ôn Lâm thấy trong đó ngoài sợ hãi cũng chỉ có sự mê man, xem tới lời vừa rồi là thật, gã chẳng biết gì.

Lúc này đây, Ôn Lâm mới đưa mắt nhìn tất cả mọi người có mặt, giọng đề cao, cất tiếng uy h·iếp: "Chuyện ngày hôm nay nếu bị truyền ra ngoài thì đừng trách bổn thiếu gia ta vô tình." Dừng lại một chút, ánh mắt cảnh cáo lướt nhìn một lượt, rồi hắn mới hét lớn: "Các ngươi đã rõ hết chưa?"

"Lão phu là ai không quan trọng. Quan trọng là lão phu đến đây để trao đổi." Từ Thạch đáp.

Sau khi có quyết định, Ôn Lâm phất tay đuổi đại phu đi, cho hộ vệ canh phòng nơi đây nghiêm ngặt, còn bản thân thì ngồi ở trong tự mình canh giữ.

Một chiêu dùng tới mấy lần, thật xem hắn là kẻ ngốc sao?

"Mấy chuyện này cần ta chỉ dạy ngươi sao?"

Mất một lúc, Ôn Lâm ngừng cười, nhấc bổng thương trong tay lên, mũi thương chĩa về Từ Thạch, lấy hết tốc lực tăng tốc đâm tới.

Ôn Lâm nghi hoặc, không phải đồ đã bị các người lấy rồi, còn muốn thứ gì khác ở Ôn phủ nữa?

Trên dưới đều có cao thủ, còn có hắn trấn thủ ở đây, Ôn Lâm không tin có thể xảy ra thêm bất kỳ bất trắc nào khác.

Nam nhân mới tỉnh, mắt phủ một tầng sương mờ mịt, chẳng hay chẳng rõ chuyện gì, chỉ cảm thấy ngực thật đau. Bỗng nhiên nghe có người hỏi mình, giương mắt nhìn lên, thấy đó là Ôn tam thiếu thì càng nghệch ra.

Ôn Lâm biết rõ, quyết định xử lý Ngô Đồng không thích hợp, tên kia chỉ là người bị hại không hơn không kém. Bất quá, có bị hại hay không hắn cóc thèm quan tâm. Thứ đáng quan tâm là gã đó đã nằm ngủ bên cạnh th·iếp thất gia chủ Ôn gia, đã cắm cặp sừng lên đầu phụ thân hắn, chỉ cần như thế đã là quá đủ.

Nghe đối phương ở ngoài hô hào, Ôn Lâm trong này siết chặt cây thương, lòng phẫn nộ đã đến cực hạn. Song hắn vẫn luôn thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh, không được nóng nảy làm điều ngu ngốc.

Nghe tên thuộc hạ báo lại, sắc mặt Ôn Lâm nhăn nhó lại thành một đoàn. Không cần nghĩ hắn cũng biết, đây là chiêu trò giương đông kích tây.

Chương 32: Thích khách

Ở bên ngoài phòng củi, hộ vệ đã vây quanh canh chừng bốn phía, không cho người lạ tiến vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thoáng nhìn qua Phùng Nguyên, rồi lại nhìn tới mấy món đồ Hận Cừu Thiên để lại đang đặt ở trên bàn, Ôn Lâm liền không chút chần chờ hạ lệnh: "Phái thêm người tới, sử dụng cung nỏ. Bắt được thì tốt, không bắt được thì g·iết."

Hắn hết chịu nổi rồi, hết chịu nổi rồi, các người thật khi người quá đáng!

Nếu trực tiếp uống hiệu quả càng thêm mạnh, thông qua huyết dịch vào cơ thể thì càng đáng sợ hơn nữa. Cộng thêm Phùng Nguyên mất máu quá nhiều, bảo sao đại phu không thể nắm chắc được khi nào y tỉnh.

Ôn Lâm lập tức ném cây trâm vào lại khay. Mùi hương ban nãy là mùi của ôn nhuyễn tán, một khi hít phải nhiều liền bủn rủn tứ chi, toàn thân vô lực.

Ôn Lâm nhất mực không ra ngoài gặp mặt, hậu quả là đối phương tự thân tìm tới cửa gặp y.

Ôn Lâm mở mắt, tay cầm chặt thương, cảnh giác cực độ. Vừa hay một tên hộ vệ hối hả mở cửa tiến vào, báo: "Thiếu gia, có thích khách đột nhập vào đại sảnh, võ công rất lợi hại chúng thuộc hạ đánh không lại, tên đó còn nói là muốn gặp thiếu gia thương thảo chuyện tình quan trọng."

Ôn Lâm không biết, chỉ biết hiện tại Phùng Nguyên chính là đầu mối duy nhất có thể trông chờ khai thác được thông tin. Phùng Nguyên không tỉnh, ấy còn nước đợi mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn kỹ gương mặt gã một hồi lâu, Ôn Lâm cố nhớ ra đây là ai, song có nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi.

Thấy thế, Ôn Lâm nói rõ: " Thiến đi! Làm gọn vào."

Ôn Lâm lườm mắt sang khiến tên hộ vệ nhất thời hoảng hốt, cúi đầu không dám mở miệng.

Thấy đối phương vô dụng, không thể cung cấp được thông tin có ích, Ôn Lâm thất vọng buông tay, xoay người rời đi.

Nam nhân bị kéo tóc, lòng sợ hãi, cánh môi run rẩy, vội thưa: "Thuộc hạ Ngô Đồng, là con trai quản gia Ngô Phùng! Tam thiếu gia bớt giận, bớt giận."

"Ôn Nguyệt Mai đổi lấy một cái hộp gấm." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe đám thuộc hạ đáp lời, Ôn Lâm mới thầm thở phào an tâm, mặt ngoài vẫn giữ phong phạm băng lãnh cất bước rời khỏi chỗ này. Dự định tới xem tình trạng của Phùng Nguyên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Thích khách