Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31: Ôn Nhất Chính nổi giận

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Ôn Nhất Chính nổi giận


Sau đó, gã nhìn thoáng mấy chữ cuối cùng khắc trên đá. Bất đắc dĩ lắc đầu, cất bước dẫn người rời khỏi khu rừng.

Khi này Ôn Lâm đưa tay chỉ vào vài tên thuộc hạ khác, ra lệnh: "Bốn người các ngươi khiêng cô gia cùng ta hồi phủ. Còn lại tất cả, bao quanh chỗ này, tra từng tất đất cho ta, nếu phát hiện điều gì bất thường lập tức hồi báo, không được phép giấu diếm"

Thấy mấy món đồ đó, Ôn Lâm không khỏi liếc mắt nhìn sang Phùng Nguyên, ý nghĩ y là Hận Cừu Thiên càng thêm chắc chắn.

Ôn Lâm nhận thức rõ, hoàn cảnh bây giờ không phải là lúc để tức giận. Lý trí phải thật thanh tỉnh mới đưa ra được quyết định đúng đắn nhất.

Khi gã hất ra, bên bả vai khác lại bị giữ, gã tức tối xoay người tung lấy một quyền, muốn đánh người ngăn cản mình. Bất quá, quyền của gã dễ dàng bị chặn, thậm chí đối phương còn tung tới một cú, đánh cho gã ngã nhào ra mặt đất,

Chương 31: Ôn Nhất Chính nổi giận

Nhận lấy ánh mắt của tam thiếu gia, hai tên thuộc hạ ở gần như hiểu ý, nhanh nhạy tiến tới rút thanh kiếm cùng áo choàng trên mặt đất lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước mắt bàn dân thiên hạ, huynh đệ Ôn gia nếu vì một nữ nhân mà người sống ta c·hết thì còn ra thể thống gì nữa. Gã nhất định phải nhanh chóng trở về ngăn chặn trường hợp xấu nhất có thể xảy đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mắt Ôn Lâm híp lại, cẩn thận quan sát, quả thật đã b·ất t·ỉnh nhân sự chẳng phải giả đò.

Ôn Lâm ở yên trong phòng, không có ngoảnh đầu, tư thế bất di bất dịch, chậm rãi cất tiếng nhắc nhở: "Huynh trưởng nên nhớ kỹ thân phận của mình."

Cái gì để đồ cho hắn giữ, ba ngày sau lấy về, chẳng lẽ xem hắn làm thành không khí hay sao, để người tùy ý muốn làm gì thì làm?

Dời mắt khỏi Phùng Nguyên, Ôn Lâm quan sát tảng đá to trước mặt.

"Mà cô gia các vị thích chạy lung tung quá mức, làm người khác tìm đến khổ, giờ thì không thể chạy được nữa rồi, tại hạ thấy mình đúng thật là người ân cần, chu đáo quá mức. Cái vị có tán thưởng vỗ tay cảm tạ, tại hạ cũng không ngại nhận đâu."

Khi này, có một tiếng la to ở phía sau vọng tới, Ôn Lâm lập tức rút thương ra khỏi người đối phương, xoay người cảnh giác. Kệ thây ai đó ở đằng sau quằn quại ứ lên, máu bắn thành tia phun trào cao ba tấc.

Nhất Chính một mạch chạy về phủ đệ, không màng tới mấy lời thi lễ sáo rỗng, một bộ gấp như c·háy n·hà đi vào hậu viện, tìm tới phòng củi đổ nát.

Ôn Lâm mệt mỏi đỡ trán, thở dài một hơi, nhìn về mỏm đá ban nãy, rồi quay sang đánh mắt với hộ vệ cạnh mình.

"Hận đời vô đối, tại hạ đêm nay một phen vui đùa lòng chưa thỏa ý Không bằng thế này, tại hạ có vài món tư trang để lại cho Ôn tam thiếu trông coi, ba ngày sau sẽ đến lấy về. Lúc đó, Ôn công tử bắt được tại hạ, tại hạ nguyện dâng lên đồ vật đã lấy, nếu không..."

Phản ứng Nhất Chính không có gì lạ, Ôn Lâm hoàn toàn hiểu được. Chỉ là giờ này Ôn gia đại nạn ngập đầu mà huynh trưởng vẫn còn tâm tư với ả nữ nhân kia, làm gã cực kì thất vọng.

"Tại hạ xưa giờ làm việc luôn coi trọng chữ tín, dù Nguyệt Mai tiểu thư không làm đúng theo yêu cầu của tại hạ, nhưng tại hạ vẫn thả cô gia của các vị ra. Bất quá cho thêm chút trừng phạt nhỏ, mong các vị lượng thứ cho."

Đọc đến mấy chữ này, ấn đường Ôn Lâm không khỏi đen lại càng đen. Đây không chỉ ngang nhiên khiêu khích, mà rõ ràng là lăng mạ hắn vô năng.

Ôn Lâm đâm thương xuống, đâm vào bả vai của Phùng Nguyên khiến gã ư lên một tiếng đau đớn. Sau đó, mặc cho máu chảy ướt đẫm một mảng lớn lớp áo vải, y cũng không có bất kì phản ứng, rõ ràng đã ngất lịm đi từ lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Áng mây trên cao trôi dạt, ánh trăng chiếu rọi lên bề mặt đá gồ ghề, hiện rõ chằng chịt những dòng chữ mới được khắc lên không lâu.

Thấy một tràn câu chữ, Ôn Lâm nhăn mày suy xét xem ẩn ý thật sự bên trong của tên kia thì bỗng tiếng bước chân chạy nhanh lột vào trong tai.

Nói là gần như trần trụi, là vì trên người họ vẫn còn sót lại đồ trong che đi những phần n·hạy c·ảm của cơ thể.

"À, suýt nữa quên mất, ở phòng củi, phía đông hậu viện, Ôn gia nhị thiếu và di nương kiều diễm của y, hiện tại đang tay trong tay, chung giường chung gối. Cảnh tượng đó rất kích thích, mọi người đừng bỏ lỡ, hãy nhớ tới đón xem nha. Ký bút: Hận Cừu Thiên."

Bên trong, quần áo vải vóc bị ném tứ tán, một nam một nữ thân thể gần như trần trụi, nằm ngủ mê man trên đống củi khô.

Ấy thế mà, ngay lúc này tên thuộc hạ kia lại chỉ vào tảng đá ở gần đó, hô lớn:"Thiếu gia! Ở đây cũng có chữ."

"Thiên hạ đồn đại, Ôn gia tam thiếu tài cao hơn người, thực lực siêu quần, nay xem ra lời đồn không thể tin, đáng buồn, thật đáng buồn thay!"

Gã đi qua nhìn nơi tên hộ vệ chỉ, ở đây đúng là có mấy chữ, là nội dung nối tiếp với dòng chữ phía trước, bên trên ghi:

Ôn Lâm nhìn tên thuộc hạ, mắt lộ đăm chiêu, thầm nghĩ ngươi có phải là đồng bọn của tên Hận Cừu Thiên kia không? Sao có phát hiện mới đều là ngươi tìm ra, như vậy trùng hợp hơi quá rồi đó.

Tới trước cửa, Ôn Nhất Chính nóng nảy đùng đùng, một cước đá văng cánh cửa xông vào trong.

Ôn Lâm nối gót theo sau, thấy huynh trưởng đã lâm vào điên loạn lập tức ra tay ngăn cản, nhưng bị huynh trưởng hung hăng t·ấn c·ông, bèn không nể mặt đấm cho y một cú để y tỉnh táo.

Nhìn qua vừa hay thấy, Ôn Nhất Chính sau khi đọc đến mấy chữ cuối đã lao như điên, chạy khỏi nhóm người, từ phương hướng hẳn là chạy về lại Ung thành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa mới bế Diễm Nương ra khỏi cửa, Ôn Nhất Chính bị tiếng nhắc nhở của Ôn Lâm mà khựa cước bộ, không chút khách khí, gã nói: "Huynh không quên! Đệ cũng không nên quên nhiệm vụ của đệ là gì."

Nghĩ là thế, Ôn Lâm vẫn tin tưởng sự trung thành của gia đinh trong Ôn phủ, có lẽ... chỉ thật là trùng hợp.

Ôn Nhất Chính thấy cảnh tượng trước mặt, lý trí gần như bay sạch, gã lao vào tóm nam nhân kia lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tam thiếu gia, ở đây còn có chữ." Tên hộ vệ hồi nãy chỉ lên bề mặt tảng đá, hồi báo.

Gã đi lại chỗ Diễm Nương, cẩn thận bế người lên, đi ra khỏi gian phòng, lúc lướt qua người Ôn Lâm. Y liếc mất nhìn sang, bên trong mắt ngoài lửa giận còn lóe lên một tia sát khí nhàn nhạt, rất nhanh bị đè nén xuống.

Ôn Lâm đi vội, bốn người nhận nhiệm vụ cũng vội tiến tới chỗ Phùng Nguyên, xé vải băng bó sơ v·ết t·hương trên bả vai cùng bắp đùi cho y, rồi một người trong số họ cõng Phùng Nguyên trên vai đuổi theo. Chỉ là không có ai chú ý rằng, ở hai chỗ v·ết t·hương mới được băng bó sơ kia bỗng nhiên xẹt qua một tia sét nhỏ, rất nhanh đã biến mất.

Từ nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy một tên hộ vệ Ôn phủ hớt hải chỉ tay vào một mỏm đá lớn mà hô: "Tìm thấy rồi!"

Nhất Chính ngồi bệt ở dưới đất, lấy tay lau đi vệt máu trên khóe miệng. Tâm tình của gã đúng là b·ị đ·ánh cho bình tĩnh, nhưng giận ý trong lòng vẫn không nguôi.

Tâm thần Ôn Nhất Chính giờ đây đã bị lửa giận chiếm giữ, gã lần nữa đứng lên, toan tiến tới tiếp tục đánh nam nhân khốn kiếp kia, song bả vai của gã đã bị ai đó giữ lại.

Không cần biết chân thật thân phận là ai, đã tung ra một chưởng đánh bay nam nhân đó đập vào bức tường phía sau. Rồi gã nhanh cởi áo ngoài của mình, phủ lên người Diễm Nương, người còn an giấc nồng không hay biết sự tình bên ngoài.

Chịu sự sỉ nhục trước nay chưa từng có, hỏa khí trong Ôn Lâm dần dâng trào, nhưng gã ép mình phải nhịn, nuốt xuống cục tức vào trong bụng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Ôn Nhất Chính nổi giận