Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Độc dược phát tác.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Độc dược phát tác.


Đầu Phùng Nguyên choáng váng không thôi, Ôn Lâm đổi tính rồi sao? Thế mà lại thả hắn đi. Còn cho Ôn Nguyệt Mai đưa về phòng, không sợ hắn làm hại muội muội yêu quý của gã?

Nghĩ đến khoảng khắc ấy, Phùng Nguyên chỉ thấy cổ họng khô rang, vô thức liếm môi. Tự dưng lại ngửi thấy mùi hôi thối đâu đó quanh quẩn. Mùi rất khó chịu, vô thức hắn nhìn sang cửa sổ, mùi hẳn từ đó truyền vào, liền định bụng đứng lên đi đóng cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhất thời Phùng Nguyên bối rối, dừng lại động tác tay, lập tức thay đổi trạng thái biểu cảm trên khuôn mặt. Một pha xử lý cấp tốc, dù hơi vội nhưng cũng may kịp thời hóa trang bản thân thành một kẻ ngốc.

Đối với mùi cơ thể đã lan tỏa khắp cả căn phòng, Phùng Nguyên không tài nào chịu nổi, bèn đi ra ngoài muốn tắm rửa, kì cọ một phen. Ai ngờ được, vừa mới mở cửa Phùng Nguyên đã thấy Ôn Nguyệt Mai cùng với Linh Nhi đang tiến đến.

Nhưng lạ thay, không có những cảm giác như hắn tưởng tượng, không có đau đớn quằn quại hay cảm giác tê liệt. Thay vào đó, cơ thể căng tràn đầy sức lực, một cảm giác khí lực mạnh mẽ lan tràn toàn thân, làm tan biến mọi uể oải và mệt mỏi trong người.

Nghe vậy, Ôn Lâm liền cười cười, bảo: "Thuốc này không đắng, không có đắng chút nào."

Nghĩ thế thôi, chứ Phùng Nguyên rõ sẽ không có chuyện đó xảy ra, cùng lắm độc phát hành hạ sống giở c·h·ế·t giở mà thôi.

Cơ đau dữ dội khiến Phùng Nguyên cào cấu lên bụng, móng tay đâm sâu vào từng thớ thịt, như muốn xé toác bụng mình ra.

Mất một giây ngơ ngác, sau đó Phùng Nguyên ngồi xuống, lần nữa thử ghì ngón tay lên mặt bàn. kết quả lại có thêm bốn điểm lún mờ nhạt hiện lên.

Do đầu vẫn còn hơi choáng, bước chân Phùng Nguyên loạng choạng, liêu xiêu đứng không vững phải vịn tay lên bàn. Ở đây, bản thân bị như vậy đều là do Ôn Lâm hại, hận ý trong hắn liền cuồn cuộn dâng trào. Nếu không phải là vì gã, có lẽ giờ này bản thân đã cao bay xa chạy, an nhàn sống khỏe rồi, đâu như bây giờ phải chịu khổ, chịu cực.

Một khi không làm thì thôi, làm rồi thì làm cho tới bến. Phùng Nguyên không chỉ nuốt hết viên đan dược vào, mà còn lè lưỡi ra cho hai anh em họ xem.

"Phùng Lang sao thế, mau uống thuốc đi." Ôn Nguyệt Mai lên tiếng thúc giục.

Vắt hết óc suy, trời đất xoay chuyển quay cuồng theo, thế mà Phùng Nguyên vẫn không nghĩ ra phương án nào cho tốt, chỉ miễn cưỡng tìm tới một lý do sơ sài, ấp úng nói: "Thuốc đắng lắm, không uống đâu."

Thứ đồ Ôn Lâm cho có thể tùy tiện nuốt sao? Đương nhiên không thể rồi, ăn đồ của y không c·h·ế·t cũng mất một lớp da.

Cơn tức giận ấp đến, ngón tay Phùng Nguyên bóp chặt mép bàn. Mất một lúc, hắn như nhận ra điều gì đó, chầm chậm bỏ tay ra, tập trung ánh mắt nhìn chỗ vừa nãy đặt tay, chỉ thấy mặt bàn vốn bằng phẳng lại có bốn điểm nhỏ lún vào trong.

Trong một cái khoảng khắc, Phùng Nguyên đúng là manh nhe có ý đồng thủ. Nhưng rất nhanh lắc đầu không ra tay, chẳng phải hắn thương hoa tiếc ngọc, chỉ là Ôn Lâm xảo trá có thừa, dễ gì cho hắn cơ hội, bên trong khẳng định có bẫy rập ẩn tàng.

Ôn Lâm ở sau cũng chen vào, phụ họa nói: "Muội phu, nhanh uống đi, bệnh tình sẽ nhanh khỏi thôi."

Ôn Nguyệt Mai ngồi cạnh bên nâng thuốc hầu hạ, còn nói câu, "Phùng Lang, mau uống thuốc."

Phùng Nguyên theo Nguyệt Mai đi được một lúc, bỗng nhiên có tiếng chuông yếu ớt truyền vào tai, lập tức bụng hắn liền quặn đau. Cơn đau mỗi lúc một dữ dội, khiến hắn không chịu nổi mà nằm co quắp người, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Quá mức đau đớn, ý thức của hắn dần phai mờ, trước mắt dần hoa lên. Trong mơ hồ hắn nhìn thấy Ôn Nguyệt Mai đang đứng một bên, mặt đầy lo lắng, nhưng không có tiến lại gần.

Lời còn nghẹn tới cổ họng, Phùng Nguyên đã thấy nhị nữ che mũi, lùi người về sau.

Mải mê thử nghiệm, Phùng Nguyên càng vui mừng khôn siết. Theo phỏng đoán lực lượng trong cơ thể bây giờ phải mạnh hơn trước gấp hai đến ba lần. Hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên. Từng thớ da thịt, từng thớ cơ không ngừng căng tràn, thân thể dần trở nên nhẹ nhàng, cứ như thoát khai hoán cốt, lột xác thành một con người mới vậy.

Biết rõ chẳng thể nào trốn tránh được, Phùng Nguyên không lấy cớ thoái thác nữa làm chi. Hắn trực tiếp lấy viên đan trong tay Ôn Nguyệt Mai bỏ vào trong miệng, nhai xoàng xoạc rồi nuốt thẳng xuống bụng.

Phùng Nguyên còn đang bàng hoàng, trong khi đó Ôn Lâm thấy Phùng Nguyên đứng dậy thì cười tươi, vỗ vỗ vai hắn, lên tiếng nhắc nhở: "Viên đan kỳ diệu, nhưng muội phu không nên lạm dụng quá mức, phải trân trọng cơ thể của mình." Sau đó, Ôn Lâm quay sang nói với Nguyệt Mai: "Hãy đưa lang quân của muội về phòng, chứ ở mãi đây không thuận tiện cho lắm."

Trước mặt kẻ xướng người họa, hối thúc Phùng Nguyên uống viên đan dược đen kịt, đầy hắc ám kia. Ai đâu hay biết được, giờ đây Phùng Nguyên đang cắn chặt khớp hàm, đầu óc vận động hết công suất tìm cớ thoái thác, chứ thần đan diệu dược của Ôn Lâm hắn không dám bỏ vào miệng.

Hóa ra, cô ta biết rõ tác dụng của viên đan đó, thật là anh em máu mủ ruột rà có khác, đều hiểm độc như nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Linh Nhi thì còn quá đáng hơi, nàng ta cúi thấp đầu giấu đi ý cười, bẽn lẽn nói: "Cô gia, người nên đi tắm thôi!"

Cảm nhận rõ sự thay đổi, Phùng Nguyên không khỏi kinh hãi. Mắt mở to, không tin nổi vào điều mình đang trải qua.

Thế là Phùng Nguyên nhắm mắt chịu trận, muốn chờ đợi độc khình phát thân vong, lòng tò mò không biết độc phát rồi Ôn Kim Liên, à Ôn Nguyệt Mai có thư phục lấy chăn trùm kín không cho cử động, mà có Ôn Lâm ở đây chắc không đến lượt tiểu thư đài các như nàng xuống tay.

Quan sát xung quanh, nơi đây không thấy một ai, thông qua ô cửa sổ còn đang mở trong tới sắc trời đã tối. Bỗng hắn Nhớ tới cơn đau giằng xé da thịt, không tài nào tả nổi bằng lời kia, một trận da gà liền nổi lên khắp người, quá mức khủng khiếp.

Một thoáng ý nghĩ vụt qua, Phùng Nguyên ngay sau đó ngất lịm đi trong sự đau đớn. Lần nữa tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm trong khuê phòng của Ôn Nguyệt Mai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn vào tay mình, một lúc lâu sau hắn mới hồi thần. Co duỗi các đầu ngón tay, không biết ảo giác hay không hắn thấy bản thân lực đạo mạnh hơn trước kia rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gã lấy ra trong người một cái chuông nhỏ, rồi lắc nhẹ. Tiếng chuông đung đưa khẽ truyền vang, nương theo làn gió lan rộng bốn phía.

Cảnh này ôi chao sao mà quen thuộc, chẳng phải lúc trước kia từng tưởng tượng tới cảnh như vậy rồi đấy ư. Chỉ khác biệt bây giờ là ban ngày, nếu đổi lại là canh tỵ khuya vắng thì đúng một dạng chẳng đùa.

Ôn Nguyệt Mai nói đôi ba lời từ biệt với Ôn Lâm, sau đó liền dẫn Phùng Nguyên đi. Khi thấy hai người đã khuất khỏi tầm mắt, Ôn Lâm lúc này mới thu lại vẻ hòa ái trên gương mặt, nhếch môi cười hiểm độc.

Quả nhiên là thế! Ôn Lâm thâm độc phải như thế này mới đúng nè.

Thấy ánh mắt đó, hắn liền nhận ra bản thân đã rơi vào ngõ cụt, không còn đường để lui. Hôm nay nếu không uống, chắc chắn sẽ không xong với Ôn Lâm.

Nhìn hai nữ nhân trước mặt, Phùng Nguyên tự nhủ với lòng không được phép lơ là. Sau đó hắn xốc lại tinh thần, một mạch chạy tới, ngờ nghệch tỏ ra mừng rỡ, hét lên: "Linh tỷ tỷ, Thần tiên..."

Bọn họ trò chuyện gì đó với nhau trông rất vui vẻ nên không có chú ý tới y. Lựa thời cơ này, Phùng Nguyên muốn đóng cửa trốn vào trong. Khổ nỗi Linh Nhi ở xa đã nhìn thấy hắn, nàng phấn khởi hô to:"Cô gia tỉnh rồi!"

Bây giờ nhớ lại, một tràn khí lạnh lan tỏa tứ chi, xông thẳng l·ên đ·ỉnh thiên linh cái. Chút sức lực mới hồi phục liền biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Một chiêu liền giải, Phùng Nguyên còn muốn tìm lý do khác, nhưng cả người hắn đột nhiên cứng đờ. Nhìn lại mới thấy, ánh mắt Ôn Lâm nhìn mình đã trở lạnh lẽo như băng.

Chương 36: Độc dược phát tác.

Phùng Nguyên như tìm được được món đồ chơi mới, y hăng say nghiên cứu. Tất cả mệt mỏi, những cảm xúc tiêu cực phút chốc biến mất sạch sành sanh.

Chẳng ngờ được viên đan của Ôn Lâm thực sự là viên đan chữa bệnh. Tác dụng thật mạnh mẽ, cũng một chín một mười so với Hồi Khí đan của hệ thống chứ chẳng chơi.

Kỳ thật, Phùng Nguyên không phải quá sợ hãi, bởi vì đã có Tích Độc đan trong tay, hầu như mọi loại độc của Ôn Lâm trước mặt hắn đều không có tác dụng. Khổ một nỗi, hiện tại đang đứng dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu. Càng không thể tùy ý dùng giải dược, nếu Ôn Lâm nhận ra độc không phát tác, sẽ có phiền toái lớn.

Bất chợt hắn nảy ra ý nghĩ, thử đứng dậy xem thử một chút, nhưng không ngờ lại thật có thể vững vàng đứng lên, thậm chí cảm giác đau ở chân cùng bả vai lúc mới tỉnh giờ đã hoàn toàn biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hận thay, cái mùi hôi xen lẫn chút vị khai, tóm gọn trong cái từ 'khắm lặm' mà ngửi thấy lúc mới tỉnh đó chính là mùi từ chính cơ thể mình bốc lên. Nhận ra điều đó, hắn lập tức tạm dừng công cuộc khai phá chân trời mới.

Có thấy hay không hắn thành thật nuốt trộng, đừng kiếm cớ đưa thêm viên 'tiên đan' khác cho hắn ăn nha. Ăn một viên thấy mình như sắp c·h·ế·t rồi, ăn thêm nữa chắc c·h·ế·t luôn quá.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Độc dược phát tác.