Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Cái gì đến cũng phải đến.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Cái gì đến cũng phải đến.


Không cần Linh Nhi nhắc, Phùng Nguyên cũng tự biết bản thân mình hôi hám, hắn cũng dự định đi tắm đây, nhưng bị nói huỵt toẹt ra vậy ngại lắm đó, có biết hay không cô nương?

Mọi diễn biến êm đềm thường thường không có gì lạ. Những ngày này tắm rửa đều thế cả, đều do Linh Nhi phục thị. Giờ cũng không có khác biệt, nếu có chỗ khác nhau thì chỉ là địa điểm tắm sang trọng hơn trước một chút mà thôi.

Nàng mấp máy môi mãi mà không thốt ra nổi nửa phần câu chữ, cuối cùng không hiểu vì sao lại bật khóc.

Nghe tiểu thư an ủi mình, Linh Nhi ngước mặt lên nhìn nàng, thấy một mặt quan tâm của đối phương, Linh Nhi càng thấy mình có lỗi, nước mắt tuôn ra càng nhiều.

Lòng tự tôn trổi dậy, Linh Nhi bất chấp Phùng Nguyên đồng ý hay không, toan lao tới nhảy vào thùng nước.

Xem tới Linh Nhi đang định giở chiêu bài này, hắn đây khẳng định sẽ không cho cô ta được như ý nguyện.

Nghĩ đặng, Phùng Nguyên trực tiếp hét lên một tiếng thật to, tiếp đó hắn vùi mình vào trong nước, đầu lắc lia lịa, thẳng thừng lên tiếng từ chối: "Linh tỷ tỷ không được cướp nước tắm của đệ, đệ không chịu đâu."

Khi hắn tắt thở nàng đau thương tột độ, khi hắn bị b·ắ·t· ·c·ó·c nàng lo lắng không yên. Cảm xúc trong nàng vì hắn mà thay đổi, nàng biết mình đã có tình cảm với hắn rồi.

Ôn Nguyệt Mai đang phẫn nộ thì thấy Linh Nhi òa khóc sướt mướt. Đồng lòng phụ nữ với nhau, nàng tiến tới vỗ lưng Linh Nhi, cất tiếng an ủi: "Đừng khóc nữa, em đừng khóc nữa."

Phùng Nguyên đang phiêu linh, thì bỗng nhiên một bàn tay mềm mại không biết từ đâu ra chạm vào bả vai, khiến hắn giật nảy mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 37: Cái gì đến cũng phải đến.

Nhưng nay không giống xưa, Linh Nhi chuyển biến liền dấy lên trong lòng Phùng Nguyên nghi ngờ. Trong đầu hắn lập tức tưởng tượng cái cảnh, nữ sát thủ thỏa thân dụ con mồi vào tròng, trong lúc con mồi sung sướng nhất sẽ tung ra một đao đoạt mạng.

Phía sau lớp bỏ bọc mỏng manh kia là một cao thủ võ công cao cường, làm gì có chuyện mới kéo hắn đi một đường đã mệt cho đặng. Nếu không tin có thể nhìn mặt Linh Nhi liền rõ, ai đời thở như trâu cày mà mặt mày vẫn trắng tinh không chút chuyển sắc.

Bỏ đi sự thẹn thùng, Linh Nhi nhìn vào Phùng Nguyên đang co người trong thùng nước, muốn lên tiếng chất vấn. Chỉ khi nàng nhìn vào đôi mắt có phần dại ra kia của y, mới sực nhớ y chỉ là một tên ngốc, làm gì hiểu được loại chuyện nam nữ này.

Thấy thế, Ôn Nguyệt Mai chỉ biết vỗ lưng Linh Nhi, bên cạnh giúp nàng bớt đau thương. Còn ánh mắt thì mang theo ý hờn trách, lườm sang Phùng Nguyên đang ngâm mình trong thùng nước.

Phùng Nguyên không phục, rõ ràng là đôi bên chơi trò đuổi bắt, cớ sao đuổi bắt một hồi liền thành bạo lực gia đình. Hai nữ đánh một nam như thế là quá phận lắm đấy, ta có thể kiện các ngươi đó nha.

Ngâm trong thùng nước, Phùng Nguyên đinh đinh trong đầu Linh Nhi sẽ đi ra ngoài, để hắn lại một mình. Bao ngày tắm gội đều là như vậy tiến hành, Linh Nhi sẽ cho hắn tự mình giải quyết những sự vụ còn lại, còn cô ta sẽ ở bên ngoài đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bị từ chối, Linh Nhi liền nổi cáu. Để có thể làm đến nước này, có biết nàng đã đấu tranh tâm lý dữ dội như thế nào hay không?

Lúc này, nàng mới cởi y phục của Phùng Nguyên ra, chỉ chừa lại một cái quần cộc. Tiếp đó nhấn hắn vào bên trong thùng nước ấm.

Thở dài ra một hơi, Linh Nhi dần bình tĩnh, hôm nay nàng đã quyết tâm sẽ không vì chút trở ngại mà từ bỏ. Đã không hiểu thế thì nàng dạy cho hắn hiểu, không muốn thì nàng làm cho hắn muốn.

Thấy cảnh này Phùng Nguyên ngơ người tại chỗ, mà bên kia Linh Nhi giọng đầy run rẩy, khó nhọc mở miệng, nói: "Hồi nãy kéo cô gia, tiểu tỳ mệt quá nên cả người nhễ nhãi mồ hôi. Bây giờ, thấy rất ngứa ngáy, sẵn tiện... sẵn tiện.. tiểu tỳ tắm cùng cô gia luôn có được không?"

Tắm rửa nha, đôi bên tiếp xúc, thêm đôi chút kích thích còn sợ đại sự không thành nữa sao. Thế là, Linh Nhi kéo lê Phùng Nguyên đang giãy giụa đi.

Không muốn trải qua hối tiếc như chuyện của phụ thân, nên nàng bỏ đi tiết khí, cởi bỏ xiêm y cùng hắn đối mặt. Vậy mà kết quả chỉ nhận lại lời từ chối đầy tàn nhẫn từ đối phương, làm cho trái tim nàng nhói lên vì đau.

Linh Nhi tự trách bản thân quá căng thẳng nên quên bén mất vấn đề nghiêm trọng nhất. Đối tác của nàng không có bình thường, sẽ không dễ gì chịu phối hợp.

Ôn Nguyệt Mai phủi phủi tay, nhìn tác phẩm của mình nằm dưới đất mà hài lòng, hất cầm nhìn Linh Nhi bảo: "Em kéo cô gia đi tắm rửa đi."

Kéo được một lúc, rời khỏi tiểu viện, Linh Nhi mới thở hổn hển, tay áp lên ngực tỏ vẻ đuối sức, tiến lại chỗ Phùng Nguyên, căn dặn: "Cô gia! Tiểu tỳ thả người ra, người không được quậy phá nữa đâu biết chưa."

Ngay khúc gây cấn nhất, cánh cửa phòng vốn được Linh Nhi đóng chặt lại bị người dùng lực đập mạnh. Tâm trí Linh Nhi lúc này đây đang tập trung trên người Phùng Nguyên nên không kịp phản ứng.

"Hai người đang làm cái gì đó?"

Ngại là ở trong lòng ngại, chứ mặt ngoài Phùng Nguyên vẫn phải bơ bơ ngây ngốc cười, hơn nữa còn phải chạy lại, muốn l·ây n·hiễm mùi hôi cho hai người họ, như thế mới đúng bài chàng khờ thiên hạ.

Bất quá Phùng Nguyên đã nghĩ nhiều rồi, dọc đường không có chuyện gì xảy cả. Chỉ là hắn nhận thấy một điểm lạ thường, Linh Nhi thở ra khó nhọc trông như rất mệt, nhưng cô ta có thể mệt nổi? Tất nhiên là không có khả năng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe thế Linh Nhi một mặt hổ thẹn đỏ mặt cúi gầm đầu, có ai nào biết được thâm tâm nàng đã chờ ngày này từ lâu.

Khi hoàn hồn, nàng muốn chạy lại giữ cửa thì đã quá trễ rồi. Then cài cửa sau hai ba lần bị tác động lực đã rơi mất, người bên ngoài đã thành công phá cửa tiến vào trong.

Trước kia tới nói, Phùng Nguyên khẳng định sẽ không chút chần chừ đồng ý, còn kéo người vào tắm chung, đôi bên vui đùa sương sương, giao lưu trao đổi một chút nhân sinh vi diệu.

Thì ra là nha đầu này muốn kiếm cớ tắm chung với mình đây mà. - Phùng Nguyên thầm nghĩ.

Nhị nữ thấy y tiến tới, phản ứng đầu tiên là hoảng hốt chạy đông, chạy tây tránh né. Thấy thế, Phùng Nguyên càng hăng say chơi trò đuổi bắt với hai ẻm trong sân viện.

Ngay và luôn, Phùng Nguyên trang lại bộ dáng khù khờ, sau đó từ từ ngoảnh đầu lại. Chỉ thấy, trong làn hơi nước mông lung, thân hình Linh Nhi với mảnh yếm nhỏ che đi nửa phần trên, mặt mày đỏ âu, thẹn thùng quay đi chỗ khác, dần hiện ra trước mắt y.

Phùng Nguyên lập tức gật đầu, hắn lê lết trên đất, cả người đều trầy xước, đau nhức khắp toàn thân, bây giờ được thả hiển nhiên không dám làm càn tiếp.

Đi theo Linh Nhi, Phùng Nguyên len lén nhìn nét mặt cô ta, lòng có phần sợ. Có khi nào Linh Nhi đột nhiên quay sang đâm cho hắn một dao không?

Sân ở đây không lớn lắm, người đuổi ta bắt một lát liền muốn chạy hết mấy vòng. Sau cùng Phùng Nguyên nằm ô ô trên mặt đất, tay chân đều bị trói lại bằng dây thừng.

Như mọi khi, qua mấy giây Phùng Nguyên nghe thấy ở phía sau có tiếng đóng cửa, liền nhận định Linh Nhi đã rời đi. Cả người hắn theo đó thả lỏng, muốn chìm đắm trong làn nước nóng thả trôi tâm hồn, vơi đi bớt những mệt mỏi, muộn phiền mấy ngày gần đây.

Biết rõ bản thân thấp cổ bé họng, lại thấy Linh Nhi khóc đến thế thương tâm. Phùng Nguyên bây giờ có trăm miệng cũng giải thích không rõ, chỉ đành từ từ cúi đầu chìm vào trong dòng nước, trốn tránh ánh mắt như liệt hỏa của ai đó đang nhìn mình.

Phùng Nguyên cảm thấy thật oan uổng, sao lại lườm hắn với ánh mắt đó. Trông như hắn là người có tội trong chuyện này không bằng, rõ ràng hắn là người bị hại có được hay không?

Chẳng cần nghĩ cũng biết, Linh Nhi đang giả bộ mệt thôi. Nhưng vì lý do gì lại vờ vịt như vậy Phùng Nguyên lại không biết được.

Đối tác không chịu phối hợp, phải làm gì tiếp theo đây? Cầu trợ giúp.

Giọng nữ nhân gầm lên đầy giận dữ nhưng lại nghe rất quen tai, Linh Nhi bèn chầm chậm ngẩng đầu. Thấy người đến chỉ có một mình Ôn Nguyệt Mai thì nhẹ nhõm thở phào, sau lại bối rối không biết nên giải thích thế nào cho phải. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong gian phòng tắm, Linh Nhi sai người chuẩn bị nước ấm đổ vào thùng gỗ thật bự, sau đó đuổi tất cả mọi người đi thật xa.

Đương nhiên, Phùng Nguyên chẳng thể nào kiện được, thậm chí đến cả việc nói cũng chẳng được nữa là. Nguyên lai khi nãy hắn hét quá lớn, nên bị nhét giẻ vào trong họng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ mãi cũng không thông, nên hắn đành dẹp vấn đề này ra sau đầu, không nghĩ tới nữa.

Trả tự do cho Phùng Nguyên, Linh Nhi thấy hắn đứng yên trông thật ngoan ngoãn làm sao, bèn hài lòng gật đầu. Kế đó, nàng liền dẫn y đến gian phòng phục vụ tắm rửa ở khu nhà chính.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Cái gì đến cũng phải đến.