Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Khôi phục thần trí.
Qua một hồi nhốn nháo, Phùng Nguyên chần chừ thò đầu ra, muốn theo đám gia đinh chuồn lẹ. Nào biết được đầu vừa thò ra ngoài đã thấy Ôn Nguyệt Mai quát lớn: "Cúi xuống, không được nhìn lén."
Ôn Nguyệt Mai vội nuốt câu nói còn đang dang dở ở bờ môi vào lại, chau mày hỏi: "Chàng không giả ngốc trước mặt thiếp nữa à?"
Ôn Nguyệt Mai chờ Linh Nhi giải thích, nhưng người chẳng chịu giải thích còn bỏ chạy mất dạng. Nhất thời nàng muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng nàng không có nhấc chân đuổi tới. Ngược lại lùi về, đi đến bên cạnh thùng nước, nhìn Phùng Nguyên đang trốn sự đời ở trong đấy mà quở trách: "Xem chuyện tốt chàng làm kìa!"
Thiên hạ nhìn vào, Phùng Nguyên đã là cô gia Ôn phủ, đâu có khả năng rời đi. Nàng gả cho hắn lòng nào cam, lại chẳng định phi phu hỷ ý. Hai người vốn định một đời không thể đổi khác, gắn kết tương liên nửa một kiếp người.
Sở dĩ, mọi chuyện nên theo hướng đó phát triển, ai biết được rằng một ngày kia lại có chuyển biến, đến chính nàng giờ đây cũng không biết, là nên hay không nên tiếp tục cho hai người họ ở gần bên nhau nữa.
Mất một lúc lâu, Ôn Nguyệt Mai từ trong miên man hồi tỉnh, khí lực vô cớ biến mất tự dưng phục hồi. Không chút nể nang, nàng đẩy hắn ra, cả người vội lui về sau.
Nghe lệnh từ cô chủ, mấy tên gia đinh giống như nhận được lệnh ân xá, cấp tốc tan rã chuồn ra ngoài, chia nhau canh giữ để tiểu thư có được khoảng không gian riêng tư làm điều thỏa thích.
Nói tới giữa chừng nàng lập tức nhận thức được điều sai sai, Phùng Nguyên trước mặt không đúng. Hắn ngâm mình trong thùng nước ấm, dáng điệu thư thái, nhàn nhã. Mắt nhìn nàng sắc bén có thần, nào có lừ đừ như thường ngày.
Vừa không hổ thẹn với nhà họ Phùng, vừa giữ Linh Nhi lại bên người, như thế lưỡng toàn tình lý ngại gì không làm cơ chứ.
Nhìn cái bộ dáng Phùng Nguyên bây giờ, Ôn Nguyệt Mai thấy thật ngứa mắt, cảm thấy Phùng Nguyên trước kia tốt hơn.
Lời nói vừa dứt, Ôn Nguyệt Mai muốn chạy ra ngoài chờ Phùng Nguyên thay y phục, nhưng chưa kịp chạy một bàn tay từ đằng sau đã kéo nàng về lại.
"Tiểu tiên tử chắc không?" Phùng Nguyên nhẹ nghiêng đầu mình nhìn Nguyệt Mai, trong mắt hiện lên vẻ ranh mãnh, lên tiếng nhắc nhở: "Trượng phu rời khỏi bể nước này, có khi lại trở thành kẻ ngốc cũng nên. Khi đó tiểu tiên tử có hỏi, trượng phu cũng chưa chắc trả lời được đâu."
Linh Nhi vội lắc đầu, ấp a ấp úng muốn nói là không phải. Nhưng rồi không phải thì sau đó phải nói thế nào đây, nói rằng mình chủ động đi quyến rũ cô gia, bị cô gia từ chối?
"Giả ngốc?" Phùng Nguyên che miệng ngáp dài một cái, vờ như sực nhớ điều gì đó, giọng điệu giễu cợt nói: "Là nhờ thần đan tam ca của tiểu tiên tử đã cho ta uống, không những trị hết thương thế, đến cả bệnh ngốc cũng trị hết được luôn, thật không hổ linh đan diệu dược thế gian hiếm thấy."
Ôn Nguyệt Mai đầy đầu ý nghĩ vu vơ, ở bên ngoài đã kéo đến một đoàn gia đinh. Bọn họ nghe động tĩnh nên rủ nhau tụ họp. Tưởng đâu lại có thích khách ám toán, nên cầm đao kiếm hăm he một dạng xung phong g·i·ế·t địch, vì nghĩa quên thân. Nào ngờ khi tới, nhìn thấy bên trong tình cảnh cả đám lập tức quay đầu chẳng dám nhìn nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Nhi với nàng tuy là chủ tớ, ai biết được trong thâm tâm nàng xem Linh Nhi như thân tỷ muội. Lo Linh Nhi sau này sẽ gả cho người khác, rời bỏ mình mà đi. Nên nàng tự quyết gắn kết hai người họ với nhau.
Ôn Nguyệt Mai nghe thế hừ lạnh: "Hồ ngôn loạn ngữ!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên bị đẩy ngã xuống thùng nước, đầu đập vào thành thùng, cơn đau khiến hắn nhe răng múa vuốt tức giận muốn mắng người. Nhưng thân nam nhi bảy thước không nên mắng chửi vợ mình, huống hồ chi đó còn là tấm bùa hộ thân, bảo vệ hắn toàn mạng thay.
Vừa mới rời khỏi mặt nước, còn chưa nuốt lấy một ngụm khí trời thì gương mặt nửa bước thê tử đã kề ngay trước mặt. Khoảng cách đôi bên gần nhau trong gang tấc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tính ra nàng cũng biết mình ích kỷ, bất quá đời vốn dĩ là thế, mấy ai có thể nói bản thân thanh cao, không vì tư lợi, một lòng nghĩ cho người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhớ lúc trước khi để Linh Nhi đi hầu hạ Phùng Nguyên, nàng từng nói Linh Nhi phải hầu hạ hắn đàng hoàng, chuyện giường chiếu phải sắp xếp chu toàn, nếu được đêm về có thể ở lại cùng y tâm sự.
Một đám người lưỡng la lưỡng lự, Ôn Nguyệt Mai trông mà phát bực. Nàng dùng thân mình che chắn cho Linh Nhi, mắt hướng ra ngoài, dữ dằn hạ lệnh: "Tất cả cút xéo, ra bên ngoài canh chừng không cho phép bất kỳ ai tiến vào."
Nửa bước nương tử giận dữ quát tháo, hắn đâu dám phật ý, chỉ biết cho đầu chìm vào dòng nước, lòng thầm bĩu môi khinh thường. Không cho nhìn thì không nhìn, dù gì trên dưới Linh Nhi hắn đều sờ qua, hôn cũng hôn qua, còn gì nữa mà cấm với đoán.
Chuyện chủ tử nào đến phiên họ quản được, cũng không đến phiên họ dòm ngó. Ngặt một nỗi họ không dám rời đi, lỡ đâu phát sinh gì đó ngoài ý muốn thì phải làm sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh Nhi khóc đúng thương tâm, cứ như bị Phùng Nguyên hà h·iếp, khi nhục. Ôn Nguyệt Mai nghe mà đau lòng thay cho nàng ấy, chỉ là không biết vì sao trong thâm tâm lại thoáng qua nỗi niềm chua sót.
Phùng Nguyên khua khua tay không để ý đến mấy lời này, khóe miệng khẽ nhếch, bảo: "Đi thẳng vào vấn đề chính đi, tiểu tiên tử có lời gì muốn nói với trượng phu?"
Nhưng trước nay nam nữ khác biệt, nữ khóc thương tâm người ta nhìn vào liền dạt dào cảm xúc đồng cảm. Nam khóc thương tâm người ta nhìn nhiều liền ghét, nhất là nam nhân giả vờ khóc càng làm người ta ghét hơn.
Phùng Nguyên từ mặt nước trồi lên, oan ức thút thít mặt mày chảy nhiễu, ngập nga ngập ngừng muốn học theo Linh Nhi, lấy nước mắt chiếm tình thương của Nguyệt Mai.
Ôn Nguyệt Mai đâu có hay biết, sau khi chỉnh chu lại y phục cho Linh Nhi, cầm lòng không đặng hỏi: "Là hắn khi phụ em sao?"
Đôi bên dính vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng từ người nam nhân đó tỏa sang người nàng. Đầu hắn gác qua vai, từng nhịp thở mang theo nhiệt lượng lan tràn bên tai. Cảm nhận được hơi ấm đối phương, nghe từng hơi thở đối phương phả ra, tay chân nàng trở nên bủn rủn, trái tim như nai con nhảy nhót, đập lên loạn xạ, càng cố ép mình phải bình tĩnh thì nó càng thêm không chịu nghe lời.
Phùng Nguyên tiếp tục ngồi ngâm mình, không chút cảm xúc, nói: "Ở tại đây nói luôn đi!"
Lúc đó nàng đối với Phùng Nguyên không có hy vọng, nhưng chẳng lẽ vì thế mà khiến nhà họ Phùng tuyệt tự tôn ti.
Trời đất xoay cuồng, nàng còn không nhận thức được những gì đang xảy ra thì cánh tay đối phương đã đặt ở sau lưng nàng. Cánh tay dùng lực, ép nàng về trước, cả người bị ép sát vào bờ ngực săn chắc của nam nhân đầy ướt át, người mà nàng nên gọi một tiếng phu quân.
Hai mắt nhìn chằm, hắn có thể thấy rõ khóe mắt nàng ngân ngấn lệ, bên trong chất chứa nhiều nỗi niềm khó tả. Không hiểu vì sao, tay hắn trong lúc vô thức đã đưa lên vuốt nhẹ gò má dần chuyển sang ửng hồng kia.
Ôn Nguyệt Mai một mặt ghét bỏ, lấy tay nhấn đầu hắn lại xuống mặt nước. Phùng Nguyên trong nước ngậm ngùi rơi lệ, song không có phản kháng. Đến lúc dưỡng khí sắp hết hắn mới ngọ nguậy ngoi lên.
Rất nhanh nàng đã loại bỏ đi mấy ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, tập trung vào chính sự. Nói thật, nàng có nhiều điều muốn hỏi hắn lắm, nhưng ở đây không tiện, bèn cất tiếng yêu cầu: "Chàng thay quần áo, chúng ta về phòng nói chuyện."
Cái gì ở đây nói luôn đi? Tâm thần Ôn Nguyệt Mai vẫn còn nửa trên mây làm sao hiểu được, khi thần hồn quay trở về mới thuận miệng đáp: "Ở đây không..."
Cái chạm của hắn làm thức tỉnh Nguyệt Mai đang thất thần, nàng dựng thẳng người lên, xoay lưng lại, ngượng nghịu nói: "Chàng đứng lên thay đồ đi, ta có chuyện cần bàn với chàng."
Mấy lời như vậy Linh Nhi làm sao nói ra khỏi cửa miệng cho được, nàng ngập ngừng lưng lửng được một hồi liền không nói một lời bỏ chạy.
Chương 38: Khôi phục thần trí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.