Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Nhận thưởng mỏi tay, hệ thống có phải gặp trục trặc?
Sau đó, Linh Nhi bắt đầu ân cần hầu hạ, mỗi khi Phùng Nguyên gắp rớt thức ăn đều chịu khó chỉnh sửa tay hắn, là tay trong tay hướng dẫn Phùng Nguyên từng chút một, cho đến khi hắn tự gắp được mới thôi.
Ngay khi Phùng Nguyên đứng lên, định bụng leo lên giường ngủ thì đột nhiên màn hình hệ thống lại hiện lên trước mắt, bên trên ghi:
Nhai chóp chép đồ ăn trong miệng, thuận tiện Phùng Nguyên như thể vô ý, bảo: "Di... Di nương không cho ăn đũa, ăn đũa sẽ b·ị đ·ánh."
Thu về tâm thần, Phùng Nguyên mới thấy lạ thường, tay Linh Nhi thật mềm, không giống tay của một nha hoàn. Tuy nhiên nghĩ lại, Linh Nhi đích thị nữ thân cận bên cạnh Ôn Nguyệt Mai, hẳn có đặc quyền riêng, không phải làm việc nặng, tay mềm cũng là lẽ đương nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Qua một lúc, Phùng Nguyên đã ăn xong, Linh Nhi thu dọn chén dĩa vào khay chuẩn bị rời đi. Trước khi rời đi Linh Nhi ngoái đầu lại nhìn, hảo tâm lên tiếng nhắc nhở: "Cô gia! Tiểu thư những ngày này không khỏe, sẽ không có qua đây đâu, người không cần chờ, cứ ngủ sớm đi!"
Khi xưa, lúc Phùng Nguyên ở với mẹ kế, bà ta đối xử với Phùng Nguyên cực tệ, đâu có xem gã là con người, ăn uống đều không cho dùng đũa, chỉ được bốc, hốt, cắn, xé, như một con thú. Cha gã có thấy lại lơ đi không hỏi han, nên Phùng Nguyên bốc đồ lên ăn tập thành thói quen. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cơn giận Linh Nhi đối với Phùng Nguyên như gió nhẹ thoáng qua không còn một mảnh, chỉ còn lại sự đồng cảm cùng thương hại.
Hiệu quả cỡ đó, Phùng Nguyên không khỏi lần nữa khâm phục Tiềm Long Thuật thần diệu, đem một người sống sờ sờ biến thành tàn hình trước mắt người khác, đây quả thực quá mức lợi hại!
Linh Nhi nhớ tới lời dặn của tiểu thư, nàng không dám làm trái, chỉ cầm lòng lấy ra khăn lụa trong người lau đi vệt nước miếng còn vương trên miệng Phùng Nguyên, rồi nói: "Cô gia ăn đi! Hôm nay nhà bếp có làm mấy món ngon, đều là món cô gia thích nhất đó."
Nhìn ngó thật không thấy ai, Linh Nhi bèn bẽn lẽn cất tiếng thăm dò: "Cô gia mau ra đây đi, Linh Nhi không chơi trốn tìm với cô gia đâu."
Nói đến đây, Phùng Nguyên thêm cái hít mũi, mặt mày ủy khuất, tủi thân sắp khóc.
Khi cánh cửa phòng đóng hẳn, Phùng Nguyên mới lộ rõ một mặt khinh bỉ. Cái gì không khỏe, hẳn là dan díu với người đàn ông khác nên mới không khỏe, có khi bây giờ cô ta cùng với người đàn ông không biết mặt kia đang chung gối cuộn chăn, lăn lộn làm chuyện mập mờ cũng nên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên đối với lời của Linh Nhi lại làm ngơ, giả câm, giả điếc, không chút gì là ăn năn sám hối, chỉ khẽ nghiêng đầu qua một bên, để tăng thêm tính chân thật hắn còn cố tình cho miệng chảy ra nước dãi. Ai bảo hắn là một kẻ ngốc, tất có kẻ ngốc phúc lợi, không nghe không thấy, muốn làm gì thì làm, ngươi có trách thì cũng nấy chuyện.
Thật không có ai! Linh Nhi vẫn không tin tưởng, lại lần nữa lên giọng, hô: "Cô gia không ra, Linh Nhi sẽ giận cô gia thật đấy!"
Dù mấy ngày nay Linh Nhi hầu hạ ăn uống đã dạy gã cách dùng đũa, nhưng thói quen là thói quen, đâu dễ sửa. Nhất là Phùng Nguyên trước kia kẻ ngốc, học không vô, luôn thích lấy tay bốc ăn hơn. Hiện tại, Phùng Nguyên bắt chước hành động của kẻ ngốc đó, không bốc ăn e là không được.
Nghĩ tới Ôn Nguyệt Mai, Phùng Nguyên không khỏi nhớ nhung, mỹ sắc Ôn Nguyệt Mai đúng là làm người khó quen. Đáng tiếc là một d·â·m phụ lăng loàn, chỉ xem hắn như một cái bia đỡ đ·ạ·n, từng chuyện hắn nhớ kỹ, sẽ không vì nhan sắc của Ôn Nguyệt Mai mà thay đổi.
Ôn phủ rộng lớn, người quen đường còn đi lạc nữa là, huống chi một tên ngốc. Nhưng dù gì cũng ở trong phủ, có lạc cũng sẽ b·ị b·ắt về được thôi. Linh Nhi lo ở đây là lo sợ lộ chuyện nàng không trông nôm kỹ Phùng Nguyên mà ra đi ngoài làm việc riêng, đến lúc đó sẽ bị tiểu thư trách phạt.
Không ngoài sở liệu, Linh Nhi ra ngoài đi tới hoa viên, hỏi ra mới biết Phùng Nguyên đã về phòng từ lâu, nhất thời hoảng hốt chạy về lại xem xét, lòng lo Phùng Nguyên đi lạc ở trong Ôn phủ.
Linh Nhi đã hạ giọng, nhưng trong lời nói của nàng không trách khỏi quở trách.
Vẫn như cũ không một lời hồi đáp. Linh Nhi thấy thế xem ra cô gia dạo chơi đâu đó quên luôn lối về. Nên chẳng thèm kiên dè gì nữa, vừa đặt khay đồ ăn trong tay xuống, vừa bất mãn nói: "Đúng là xúi quẩy, phải đi theo một tên đại ngốc, b·ị b·ắt phải hầu hạ cho hắn nữa chứ. Hầu hạ đã đành, tiểu thư còn dặn dò phải phục thị..."
Theo hắn thấy, qua vài tháng nữa, khi Ôn Nguyệt Mai hạ sinh em bé, đến khi đó muốn sống an nhàn cũng khó, phải biết tranh thủ từng giây từng phút sung sướng.
Khi quay trở về phòng xem thử, Linh Nhi thấy Phùng Nguyên đã ngồi khom lưng ở trên ghế, mặt ngờ nghệch, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía nàng. Linh Nhi tức giận, tiến tới định chửi mắng Phùng Nguyên, chỉ là nhớ tới mệnh lệnh của tiểu thư, nên đành nén cơn giận xuống, dịu giọng hỏi: "Cô gia nãy giờ người đi đâu vậy? Tiểu tỳ tìm người thật là vất vả!"
Tiềm Long Thuật thần thông, không thử với người ngoài thì không xác định được nó có bao nhiêu lợi hại. Giờ cơ hội đã tới còn không thử thì chờ đến khi nào.
Lời vừa dứt, Linh Nhi đem đũa đặt vào tay Phùng Nguyên, ánh mắt lườm hắn như muốn bốc hỏa.
[Chúc mừng ký chủ thành công dùng bữa ở Ôn gia, hệ thống mở ra quay thưởng vật phẩm.]
Linh Nhi bên cạnh che trán, bắt lấy tay Phùng Nguyên lại, một lượt lau sạch bàn tay của hắn, sau bất lực nói: "Cô gia! Tiểu tỳ dạy nhiều lần lắm rồi, sao cô gia không nhớ, phải dùng đũa không được dùng tay, dùng tay ăn cơm còn ra thể thống gì nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói dài dòng, thật sự mọi chuyện chỉ diễn ra trong cái chớp mắt, Linh Nhi bên ngoài vừa đẩy cửa, bên trong Phùng Nguyên đã thi triển xong Tiềm Long Thuật.
Bất quá, hắn rõ ràng, cô ta đối với hắn tốt chỉ vì chủ tử cô ta có lời sai bảo, lại thấy hắn hoàn cảnh đáng thương, bằng không dễ gì mà cho đụng chạm, càng không có chuyện phát sinh cái gì đó ngoài hạn mức tình cảm.
Chương 4: Nhận thưởng mỏi tay, hệ thống có phải gặp trục trặc?
Linh Nhi nói đến chữ 'phục thị' liền đỏ mặt tía tai, không dám nói tiếp. Dù gì nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ, chưa biết chuyện nam nữ, nói đến cửa miệng không khỏi gượng gạo, hổ thẹn.
Phùng Nguyên vươn vai, ngáp một hơi, ăn xong rồi tiếp theo cũng nên ngủ một giấc, tận hưởng cuộc sống được ngày nào hay ngày ấy nha!
Phùng Nguyên cười cười nắm lấy đôi đũa, loay hoay một hồi mới nắm được đúng cách. Hắn lấy đũa gắp ăn, trầy trật lên xuống mấy hồi mới đưa vào được miệng.
Hắn thầm vỗ tay tán thưởng bản thân, sau khờ khạo chép miệng, mắt đăm đăm nhìn vào số thức ăn trên bàn, ngập ngừng nói: "Ăn... Ăn..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi thử nghiệm thành công mỹ mãn, cũng không cần phải thử nghiệm thêm, Phùng Nguyên bèn giải trừ Tiềm Long Thuật, ung dung ngồi xuống ghế chờ Linh Nhi quay trở lại.
Phùng Nguyên tự khen bản thân đúng lợi hại, không chỉ giả nét ngu ngơ quá mức tài tình, đến cả việc mất mặt như chảy dãi hắn cũng làm ra được, quả là nhân sinh vi diệu, dưới áp lực sống còn, mặt mũi tính là cái thá gì.
Phùng Nguyên từ đầu đến cuối đều đứng ở ngay cạnh bàn, cách Linh Nhi không đến một mét, thậm chí hắn chẳng thèm trốn tránh, mà đứng ngay trước mặt Linh Nhi khua chân múa tay, làm đủ trò hề để thu hút ánh nhìn của Linh Nhi, nhưng Linh Nhi xem hắn như một kẻ vô hình.
Linh Nhi nhất thời ngủi lòng tiến lại gần, vỗ vào lưng Phùng Nguyên, miệng cất tiếng an ủi: "Dì nương ngươi đúng là đồ độc ác, nhưng ngươi từ giờ đã là cô gia Ôn phủ, không ai ức h·iếp ngươi được nữa đâu."
Phùng Nguyên tay trong tay với mỹ nhân, cảm nhận rõ bàn tay mềm mại dịu ấm, lại thêm thân thể Linh Nhi lúc dạy hắn học lay động như nhành liễu đón gió, khiến tâm hắn muốn rục rịch.
Mặc cho nơi đây không người, cũng không có cách nào khiến Linh Nhi nói ra mấy câu xấu hổ như vậy, chỉ biết hờn giận dậm chân, vội đi ra ngoài lôi tên cô gia đáng ghét đó về ăn cơm.
Linh Nhi nhìn mà ngán, một mặt ghét bỏ tránh xa xa, nàng cũng không hiểu tại sao tiểu thư bảo mình phải luôn trông chừng kẻ đần trước mặt, còn dặn dò khi phát hiện bất thường phải ngay lập tức báo lại. Theo nàng, cô gia trừ lúc ngủ, đâu đâu cũng là bất thường.
Khi Linh Nhi bước vào, nhìn quanh trong đây không thấy một ai, tay gãi đầu nghi hoặc, cô gia giờ này không ở trong phòng lại đi đâu chơi rồi?
Phùng Nguyên nhất thời sững sờ, hệ thống có phải hay không bị lỗi? Dạo hoa viên một vòng được quay thưởng cũng thôi, ăn một bữa cũng quay thưởng, đây là ngại hắn khổ cực nên ban xuống nhiều đồ tốt hay gì?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.