Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Thị phúc bất thị họa, thị hoạ đóa bất quá.
"Sơn vũ d·ụ·c lai phong mãn lầu" (Cơn giông trước lúc mưa nguồn) ám chỉ đến sự biến đổi sẽ có những tín hiệu bất thường xảy ra.
Không phải nàng không hiểu hai câu trên, chỉ là hai câu đó chẳng có liên quan gì đến lý do hắn phải giả ngốc cả.
Quả là Phùng Nguyên trước kia tốt hơn, đâu như bây giờ chẳng ra gì. Còn lấy chuyện Ôn gia một thời xưa cũ, nhỏ yếu phải bám víu vào nhà khác để tồn tại ra để châm biếm.
Thì ra vạn cổ trùng thích chân khí, người phục dụng đan nếu vận chân khí phát lực sẽ kích thích cổ trùng bạo khởi cắn xé, thập phần đau đớn, sống không bằng c·h·ế·t.
"Làm sao biết ư?"
Bị nhìn thấu ý nghĩ, tính khí Nguyệt Mai trỗi dậy, vẻ ngoài lãnh đạm biến mất. Nàng hầm hực, không phục chất vấn: "Làm sao chàng biết là nói dối hay không nói dối?"
Bị nhìn, Ôn Nguyệt Mai có chút chột dạ, lí nhí nói thêm một đoạn: " Tử Trùng đan không độc với người bình thường, chỉ là đối với người học võ có khác biệt."
Ôn Nguyệt Mai cố cất tiếng thanh minh, nhưng Phùng Nguyên cứ nhìn về Nguyệt Mai sâu trong đáy mắt hiển rõ sự không tin tưởng.
Ý thức được Phùng Nguyên đang trêu ghẹo mình, Nguyệt Mai bực mình gầm lên đầy giận dữ: "Có gì đâu đáng cười chứ?"
Chương 40: Thị phúc bất thị họa, thị hoạ đóa bất quá.
Phùng Nguyên nghe thế mới thông suốt, bảo sao Ôn Lâm có thể tin tưởng để Nguyệt Mai tiếp xúc với hắn mà không lo sợ một kẻ đáng nghi nào đó phát tính cuồng dã làm hại cô ta.
Thấy bộ dáng đó, Phùng Nguyên không nhịn được phá ra cười, hắn cười rất lâu mới ngừng lại được, liếc mắt nhìn sang đã thấy Nguyệt Mai xị mặt, môi dưới khẽ cắn trông rất đáng yêu, liền không kìm được tủm tỉm cười lần nữa.
Một pha dứt điểm hoàn mỹ, xem như ý đồ của hắn đêm nay đạt thành.
Ôn Nguyệt Mai bày ra một mặt chù ụ, ấy thế mà Phùng Nguyên chẳng thèm quan tâm. Tới lượt mình, hắn liền nở ra nụ cười đầy tỏa nắng, hỏi: "Tiểu tiên tử thích màu gì?"
Ôn Nguyệt Mai chần chừ, mất một lúc mới chịu giải thích rõ tác dụng của cái gọi là Tử Trùng đan.
Phùng Nguyên một tay chống cầm, chân bắt chéo ngang, cười cười hỏi: "Đám người b·ắ·t· ·c·ó·c tiểu tiên tử đêm hôm trước, đã nói gì với tiểu tiên tử vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên nửa vui, nửa buồn, mặt ngoài nguyên xi không đổi sắc. Đến lượt mình đáp liền sảnh khoái trả lời : "Vị trí hang động đó không có nhớ, chỉ nhớ trước khi lần nữa bị ngất có nghe thấy tiếng nước chảy, có lẽ là ở gần một con suối."
"Không... bọn họ không có nói gì hết."
Nếu ở xa nhìn vào, hai người họ thật giống một đôi bạn trẻ đang trong giai đoạn tìm hiểu. Ai biết rằng, phía sau mọi lời nói của họ đều là dao búa. Từng cử chỉ, từng biểu hiện đều phải suy xét kỹ càng.
Ngoài ra, vạn cổ trùng còn chịu tác động của mẫu chuông, âm thanh đặc biệt của mẫu chung cũng sẽ làm cho trùng tử bị kích thích. Sở dĩ hồi sáng hắn chịu phải cơn đau muốn bào nát cơ thể là do Ôn Lâm đã rung mẫu chuông, muốn xem thử y có phải thật sự ăn Tử Trùng đan hay có lừa dối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nguyệt Mai nghe thế giật mình sững sờ tại chỗ, Phùng Nguyên đắc thế đứng lên, một mặt nghiêm túc vừa đi tới chỗ nàng vừa nói: "Tiểu tiên tử muốn biết trượng phu sao lại giả ngốc, muốn biết hai câu trả lời trước đó có ý gì, hay muốn biết sao ta nắm rõ được ý bọn b·ắ·t· ·c·ó·c đã từng nói với nàng..."
Phùng Nguyên cười cười, không nhanh không chậm trả lời:"Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, đã từng nghe qua chưa?"
Rất nhanh Ôn Nguyệt Mai phản ứng lại, bảo: "Màu trắng."
Ôn vẫn không hiểu, Phùng gia thì sao? Nàng định lên tiếng hỏi, nhưng Phùng Nguyên đã giành lời trước: "Tiểu nương tử đã từng nghe qua câu như thế này chưa?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên biết kiểu gì cũng bị hỏi đến, hắn từ lâu đã có chuẩn bị. Mắt thần lộ vẻ đăm chiêu, thở dài một hơi mệt mỏi, sau đó nhắm lại. Lần nữa mở ra, ánh mắt như ưng sắc, lưng người thẳnh tắp, khí tràng vững chãi. Một bộ dáng vẻ cao nhân, nói: "Sơn vũ d·ụ·c lai phong mãn lầu. Thị phúc bất thị họa, thị hoạ đóa bất quá."
Để chứng minh cho lời của mình, Phùng Nguyên thâm ý cất giọng bảo: "Bọn b·ắ·t· ·c·ó·c đã nói chuyện liên quan đến nhạc phụ đại nhân."
Giải thích xong, Nguyệt Mai hỏi lại về vị trí hang động ở trong rừng, nhưng Phùng Nguyên không có mở miệng. Mắt hắn nhìn về Nguyệt Mai, tỏ rõ nghi ngờ với lời giải thích nàng mới vừa nói.
"Không rõ sao? Ý tứ của trượng phu đã nói rất rõ ràng, Ôn gia tuy lớn nhưng lại chưa đủ lớn. Mặt ngoài to, bên trong rỗng, thông tin quá mức hạn hẹp. Những thứ Ôn gia biết trượng phu đều biết, những thứ Ôn gia không biết trượng phu cũng biết."
Ôn Nguyệt Mai theo bản năng hỏi lại: "Câu gì?"
Sau đó, Ôn Nguyệt Mai cùng Phùng Nguyên người hỏi qua, ta đáp lại.
Phùng Nguyên nhoẻn môi cười: "Là vì..." Đến đây hắn nhấn mạnh từng chữ: "Ta là gia chủ Phùng gia!"
Biết mình phản ứng sai lầm, Nguyệt Mai vội nhìn lại Phùng Nguyên. Chỉ thấy Phùng Nguyên ngồi đó ý cười trên mặt càng đậm, như xuyên thấu được nàng tâm tư mà nói: "Tiểu tiên tử không nên nói dối, lừa gạt trượng phu nha."
Qua một hồi trao đổi, Ôn Nguyệt Mai cuối cùng chịu đổi đề tài, chỉ nghe nàng hỏi: "Sao chàng lại giả ngốc?"
"Ý gì?"
Phùng Nguyên không thấy Ôn Nguyệt Mai cho phản ứng, xem như đã bắt được bài, bộ dạng như mất hết hứng thú. Hai tay vỗ vào nhau tạo nên một tiếng bóp vang vọng, khóe môi khẽ cong, bảo: "Trò chơi kết thúc, tiểu tiên tử thua rồi."
Đây là gút mắc trong lòng nàng đã lâu. Biết Phùng Nguyên giả khờ bên trong chắc có ẩn tình, nhưng ẩn tình gì lại không hiểu thấu, bèn lợi dụng thời cơ này hỏi cho ra nhẽ.
Hai câu đi chung không phải là nói, tai họa ập tới tất có báo hiệu, nhưng đừng nghĩ nhiều. Dù có làm cách nào cũng chỉ vô ích, không thể thay đổi.
"Thị phúc bất thị họa, thị hoạ đóa bất quá". (Phúc không thấy họa, gặp họa tránh chẳng qua) ý nói làm người không nên quá lo toan, họa phúc có số không thể tránh khỏi
Ôn Nguyệt Mai thoáng ngẩn người, hai hàng lông mày nhướng hẳn lên, đang muốn phát hỏa thì nhớ tới câu nói đó của hắn liền nín nhịn xuống. Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, sắc mặt nàng đã biến đổi mấy lần.
Nói đến đây, Phùng Nguyên đã đã tới bên người Nguyệt Mai, không chút động tác thừa hắn cúi người. Bàn tay to lớn đặt tại xương hàm, áp xuống dưới cổ một chút, cưỡng chế ngửa mặt Nguyệt Mai lên, nhỏ giọng bảo: "Vậy sao, tiểu tiên tử không tự mình đi điều tra!"
Không giống như Phùng Nguyên lầm tưởng, Tử Trùng đan không phải là độc dược mà là trùng dược, dùng vạn cổ trùng ở vực ngoại luyện chế thành. Đối với người bình thường tới nói, phục dụng Tử Trùng đan không có hại gì, thậm chí cường thân kiện thể, tăng cường khả năng hồi phục thương thế, là bảo đan chuyên trị thương. Lời Ôn Lâm khi đó nói không có lừa gạt.
Ôn Nguyệt Mai khó chịu, muốn hắn nói cho rõ ra. Bên này Phùng Nguyên chầm chậm mở mắt, như cười như không, lên tiếng nhắc nhở: "Đến lượt ta hỏi."
Ôn Nguyệt Mai nghe mà một đầu chấm nghi hoặc, ngập ngừng cất tiếng dò hỏi: "Có thể giải thích rõ hơn được không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói ra hai câu này, Phùng Nguyên liền im bật, không định giải thích thêm, mắt nhắm hờ, như là lão tăng nhập định.
Câu hỏi này của Phùng Nguyên khiến Nguyệt Mai nhất thời ngây người. Chẳng phải nó khó trả lời mà đang trong lúc nói đến chính sự đột ngột chuyển đề tài làm nàng không kịp phản ứng.
"Cũng không có gì đáng buồn cười cho lắm, chỉ là trượng phu nhắc nhở tiểu tiên tử nên biết sơn ngoại hữu thiên, không nên tự cho mình thông minh."
Ôn Nguyệt Mai không khỏi nhướng mày, vốn tưởng Phùng Nguyên sẽ hỏi những chuyện tầm phào, nào ngờ lại đổi thành vấn đề nàng không muốn nhắc đến nhất. Không kịp chuẩn bị, trong cái sát na nàng đã liếc mắt sang nơi khác tránh đi cái nhìn của y. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với lời tuyên bố đầy tự tin của Phùng Nguyên, Ôn Nguyệt Mai tỏ ra ngờ vực.
Dù không muốn, Nguyệt Mai vẫn nhịn xuống, đẩy đầu hướng nhẹ lên, thúc d·ụ·c Phùng Nguyên mau hỏi đi.
Ý tứ này là gì đây? Đang hỏi đến nguyên nhân ngươi làm bộ làm tịch, ngươi lại trả lời trớt quớt như thế?
Nguyệt Mai nửa câu không rời khỏi chuyện đêm trước, quằn qua quằn lại đều muốn do thám Phùng Nguyên có hay không liên quan đến Hận Cừu Thiên, mà Phùng Nguyên trước sau cứ nhắm về sở thích của Nguyệt Mai hỏi tới. Hết sở thích liền đổi qua chuyện hồi nhỏ của cô, bộ dáng trông như một kẻ trồng cây si, quên mất lối về.
Món Tử Trùng đan không phải độc, lại so với độc còn đáng sợ hơn, Ôn thâm hiểm quả thật rất đáng sợ. Có điều gã tính sai rồi, hắn chân chính chẳng có chút nội lực nào, lấy đâu sợ thứ trùng kia, chỉ có mẫu chung cũng kích phát được cổ trùng làm hắn hơi ớn lạnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.