Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Thay đổi cùng đổi thay.
Càng nghĩ Ôn Nguyệt Mai càng thấy phiền muộn, trong bất giác nhớ đến thân ảnh khù khờ của ai đó, không khỏi nhỏ giọng thì thầm nói với bản thân: "Phùng Nguyên, người đừng làm ta thất vọng, nếu không..."
Phùng Nguyên đúng là rén, nhưng không thể mất khí thế. Hắn dang hai tay ra, ngoan cường nói: "Có ép cũng chẳng nói! Phu quân của nàng sống đến tận bây giờ, một thân bản lĩnh lợi hại hơn nàng tưởng nhiều lắm đấy."
Còn về làm sao hắn biết đám người b·ắ·t· ·c·ó·c Nguyệt Mai nhắc đến phụ thận nàng ta. Cái này đơn thuần là suy đoán.
Mọi chuyện trên đời cực thịnh tất suy, Phùng gia lắm giàu sang cũng sẽ có ngày lụn bại, không có gì đáng ngạc nhiên. Song, hắn có thể lấy đó làm lý do chuyển hướng dòng suy luận của Ôn thâm độc. Nếu không được cũng sẽ khiến cho đầu gã loạn thành một đoàn, câu thêm chút thời gian để hắn tìm cách lấy được phương thức giải bột truy hương.
Ôi chao, nữ nhân này đấu khẩu không lại liền muốn chơi bẩn sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyệt Mai quay lại, khi này Ôn Lâm mới nhìn nàng nói tiếp: "Hắn không xứng với muội. Chỉ cần chờ thêm vài năm, đến lúc ca thượng vị gia chủ sẽ hưu hôn cho muội, giúp muội tìm tới một đấng lang quân ưng ý."
Khỏi cần vắt óc nghĩ nhiều, với phong thái đó hắn ngay lập tức liên tưởng đến lão già tuyệt thế cao nhân ở trong rừng rậm đêm đó. Nếu thật là lão ta, khỏi cần nói cũng biết, kiểu gì mà không thuận miệng nói đôi ba lời liên quan đến chuyện của Ôn Nhất Thiên.
Nghe thế Ôn Lâm bật cười, lẩm nhẩm bên miệng: "Tự cho là đúng?" Sau đó hắn như nghĩ tới một điều, kinh ngạc nhìn Nguyệt Mai hỏi: "Muội thích hắn rồi sao?"
Dứt lời, Ôn Nguyệt Mai xoay người rời đi, khi đến bên cửa lại đột ngột khựa chân, lên tiếng nhắc nhở: "Phụ thân từng nói, Phùng lang không phải người ngoài." Sau đó, nàng không từ mà một mạch đi thẳng.
Ôn Nguyệt Mai nhất thời sững người, không ngờ ca mà mình luôn tôn trọng bấy lâu lại nói ra được những lời này, quả là thay đổi thật nhiều.
Nguyệt Mai ngập ngừng câu chữ, nhưng trên gương mặt lại hiện rõ lên nét ranh ma. Nàng thò tay vào người, từ từ lấy ra một cái chuông, rồi mới nói tiếp: "Vẫn còn có cách khác nhanh gọn hơn đó, Phùng lang à!"
Ấy thế, ngay lúc này đây bụng Phùng Nguyên đột nhiên òng ọc kêu lên, theo đó Ôn Nguyệt Mai bỗng dưng đứng dậy. Theo phản xạ, Phùng Nguyên vô thức lùi xa sau.
Những lời cuối, nàng không thốt thành tiếng chỉ nghĩ ở trong lòng, rồi nhấc chân rảo bước quay về khuê phòng.
Trên cơ bản chẳng cần như thế dài dòng, Ôn Lâm vốn dĩ muốn dùng mẫu chuông bức cung Phùng Nguyên, bắt gã khai ra toàn bộ. Không khai chính là vạn trùng xâu xé, đau không thiết sống. Đáng tiếc hắn chưa kịp làm đã bị thân muội ngăn cản.
Ngay khi Ôn Nguyệt Mai nói có chuyện cần bàn, hắn đã ngờ ngợ đoán ra được mục đích của nàng ta là muốn tra khảo mình, lại thêm một mực quyết tâm trở về phòng rồi mới nói, liền nhận định Ôn Lâm đang ẩn nấp quanh đây.
Chương 41: Thay đổi cùng đổi thay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mới về tới nơi, mở cửa ra lột vào trong tầm mắt nàng là một bàn đồ ăn đã được gia nhân dọn sẵn, Phùng Nguyên thì đang ngấu nghiến ăn như hổ đói, ăn được một chập lại hớp một ngụm nước mới nuốt hết đồ trong họng xuống.
Thấy phản ứng Nguyệt Mai, lòng Ôn Lâm bỗng hụt hẫng, không nói gì thêm.
Nói đến đây, Nguyệt Mai liền cất bước rời đi.
Một hồi mở hí ngóng chờ, lòng Phùng Nguyên phập phồng lo sợ, mà bên kia đối phương chỉ nhìn ngó chứ không có ý muốn lắc chuông.
Những gì tiếp theo, chỉ cần định hướng sai lầm ý nghĩ hai anh em họ nữa là xong. Cho bọn họ đi tra trong vô vọng, tra đến tự loạn chính mình nữa là được.
Đây là lần đầu tiên muội muội cãi lại ý hắn, mà còn là vì một tên nam nhân khác, bảo sao hắn không đau lòng cho đặng.
Hồi sáng hắn nghe Nguyệt Mai kể về ngoại hình kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c là một hắc y nhân với đầu tóc hoa râm, võ công rất cao cường, chỉ đứng tại một chỗ cũng có thể hạ hết mọi người.
Phùng Nguyên tiểu nhân đắc chí với thắng lợi trong tầm tay, thì thấy Ôn Nguyệt Mai đang bị ép ngửa mặt lên, không biết từ lúc nào đã bình tâm lại. Miệng nhỏ đột nhiên nâng lên, nở ra một nụ cười quyến rũ, đáp: "Phùng lang nói đúng lắm, chỉ là.."
Ôn Lâm nhìn bóng lưng muội tử khuất dạng sau cánh cửa mà một mặt đen kịt như thể đang co rúm lại, nhăn nhó đến khó coi, tay gã siết chặt. Mất một lúc không nhịn được, gằn giọng thốt lên: "Phùng Nguyên!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đặng, hắn mới hỏi bừa nào ngờ đâu đoán trúng phốc. Cứ thế hắn lấy đó làm điểm tựa lung lay ý chí của Nguyệt Mai. Dùng một kích chí mạng làm cô ta ngay lập tức trở tay không kịp ứng phó, tức khắc thua trong cuộc tra khảo này.
Hiển nhiên, hắn biết chỉ với vài lời nói khó lòng lung lạc được Ôn Lâm, khiến gã xóa bỏ hiềm nghi. Nhưng có thể mượn nhờ đó, mở ra cho đối phương một hướng điều tra mới nha.
"Muội không đồng tình với cách làm của ca, khi chưa có gì chắc chắn không nên lạm quyền, tra tấn người khác chỉ vì mấy cái ý nghĩ mà ca tự cho là đúng đó." Ôn Nguyệt Mai đáp lại.
Phùng Nguyên ngơ ngác chẳng hiểu nổi tâm tư nữ nhân, chẳng biết nàng ta đang định giở trò gì? Nhưng xem như đã tạm thời qua được một trận tai kiếp, hắn cảm thấy nhẹ người hơn hẳn. Tay đặt lên ngực thở phào một hơi, rồi ngồi lại xuống ghế chờ.
Mọi người quanh nàng đều đã thay đổi. Năm tháng trôi qua, từng chút chuyển biến. Chẳng biết là từ bao giờ, lúc ngoảnh đầu lên nhìn lại, mọi người đã cách nàng quá xa. Đáng buồn cười hơn là, đến cả chính nàng cũng đang dần thay đổi, chứ nói gì ai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa tiến vào trong phòng, Nguyệt Mai tiến lại gần Ôn Lâm, việc đầu tiên nàng làm là trả chiếc chuông trong tay lại cho y.
Trong lúc ngồi đợi người trở về, Phùng Nguyên nhem nhóm lên ý nghĩ muốn ẩn thân rồi chạy trốn thật xa. Bất quá, hắn đã ngay tức thì loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Đưa mắt nhìn cái chuông Nguyệt Mai mới lấy ra, mặt mày Phùng Nguyên ngay lập tức xám xanh lại một mảng. Chậm rãi buông tay, cả người lùi về sau cười trừ, bảo: "Tiểu tiên tử bình tâm, dưa ép chín không ngọt đâu."
Nguyệt Mai thấy hắn sợ liền cười càng thêm tươi, dịu giọng nói: "Phùng lang chắc đói rồi, để thiếp đi gọi người nấu chút món ngon đem lên."
Qua một lúc, Nguyệt Mai cất bước muốn rời khỏi, Ôn Lâm ở sau yếu giọng cất tiếng níu kéo: "Khoan đã!"
Phùng Nguyên đắm chìm trong dòng suy nghĩ, một bên khác Ôn Nguyệt Mai đã dặn dò nhà bếp làm mấy món đem tới tận phòng cho Phùng Nguyên, rồi đi đến một gian phòng khác trong tiểu viện. Ở đây, Ôn Lâm đã ngồi sẵn chờ nàng đến.
Ôn Nguyệt Mai nghe hỏi liền nhìn về gã, lần đầu tiên trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, chỉ vỏn vẹn đáp lại một câu: "Ca đã khác xưa."
Ôn Nguyệt Mai ngó nghiêng nhìn cái chuông trong tay mình, lắc đầu: "Không cần dưa ngọt, chỉ cần là dưa là được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nguyệt Mai lập tức lắc đầu, phủ nhận: "Không có!" Nhưng ánh mắt lại né đi chỗ khác.
Nàng không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, ở lại đây chỉ càng thêm thương tâm, bèn dõng dạc đáp trả một câu: "Hắn là tướng công của muội."
Ôn Nguyệt Mai ra ngoài, đi được một đoạn nàng đứng lại nhìn lên bầu trời. Ánh trắng đêm nay thật đẹp, không bù được trái tim nàng lúc bấy giờ.
Ôn Lâm nhìn mẫu chuông đặt ở trên bàn, hai hàng lông mày nhíu chặt, tâm tình có phần khó chịu hỏi: "Sao muội lại không dùng đến nó?"
Mắt Ôn Lâm mở to, nhìn sang thì thấy nét mặt thất vọng đó trên mặt muội tử, không khỏi đau lòng, nói: "Tình cảnh gia tộc trước mắt, ca không thể không nhẫn tâm. Nhưng muội vì một tên người ngoài lại nói với ca như vậy, có đáng hay không?"
Nói đến đây, Phùng Nguyên nhắm ghì mắt. Mấy giây sau thấy không có cơn đau nào ập đến, hắn bèn len lén mở hí mắt, chỉ thấy Nguyệt Mai vẫn đang chăm chú nhìn cái chuông, trên môi vẫn là nụ cười quyến rũ.
Thấy hắn như vậy, Nguyệt Mai không nhịn được cười lên, ai rồi cũng sẽ đổi thay, nhưng đôi lúc thay đổi không hẳn là xấu.
Thế là hắn thuận nước đẩy thuyền, trước thuận ý hai người bọn họ. Mặt ngoài coi như hợp tác, bên trong ngầm thực hiện ý đồ riêng. Muốn thông qua lần tra hỏi lấy được thông tin hữu dụng, đồng thời đánh lạc hướng suy luận của mọi người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.