Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Nguyệt Mai thẹn thùng, Phùng Nguyên lệ rơi.
Phùng Nguyên liếc trộm nhìn sang, thấy dáng ăn của nàng vẫn như ngày nào, vô cùng thanh nhã. Cử chỉ nhẹ nhàng, miệng nhỏ hé mở, nhai nuốt từng chút một không có phát ra tiếng động, đúng là danh gia hào môn dưỡng d·ụ·c có khác.
Ôn Nguyệt Mai đi qua ngồi trên giường một cách thoải mái, mắt hướng hắn bảo: "Đi qua lấy chăn nệm thả xuống! Chàng ngủ ở dưới đất không được bén mảng lên giường."
Phùng Nguyên nhất thời kinh ngạc, chỉ giỡn chút thôi làm gì căng vậy. Không phải hồi nãy còn nói chuyện rất tốt, cười cũng rất tươi nên hắn mới bạo gan đùa bỡn một phen, sao tự dưng thay đổi sắc mặt thế?
Cứ thế Phùng Nguyên ngậm ngùi mặc lên bộ đồ ướt, nằm dưới đất ngủ suốt một đêm.
Phùng Nguyên nhìn bóng lưng Nguyệt Mai lại nhìn cái bát vỡ trên bàn, ở đó còn có một viên đá nhỏ rơi bên cạnh. Theo hướng viên đá bay tới, Phùng Nguyên nhìn qua ô cửa sổ, chỉ thấy một lỗ nhỏ trên lớp giấy.
Phùng Nguyên gật đầu coi như hiểu, đắn đo một thoáng, bảo: "Vậy gọi là tiểu nương tử đi."
Nàng không màng quan tâm là hắn đã ngủ hay không, cáu giận tiến tới, chân đạp lên người hắn, tức tối gầm lên: "Tỉnh dậy!"
Ánh trăng từ từ dâng cao, Ôn Nguyệt Mai đi đến khuya muộn mới hồi phục được tâm tình xao động, quay trở về phòng.
Hắn định nhặt lên để lại chỗ cũ, nhưng Nguyệt Mai thấy bộ đồ bị ướt của y, liền nhớ tới cảnh hồi nãy y khoác cho mình chiếc áo ướt đẫm. Trong tức giận, nàng hờn dỗi nói: "Đêm trời lạnh giá, chàng cũng nên mặc thêm mấy lớp áo cho đỡ lạnh."
Nguyệt Mai bên này cả người căng cứng, không biết phản ứng thế nào, tim đập nhanh lên thình thịch. Trong lòng một cổ khí lạ lẫm trào dâng, một nỗi mong đợi không biết tên len lỏi vào trong tâm trí, chẳng biết vì sao nàng lại nhắm mắt.
Nguyệt Mai mỉm cười không có nói gì, tự nhiên tiến lại ngồi xuống, bưng bát đũa phần mình lên ăn.
Phùng Nguyên đâu có chuẩn bị, không khỏi giật mình a lên một tiếng, từ trên ghế ngã lăn ra đất. Tay xoa xoa vào chỗ bị nheo, mắt lườm qua Nguyệt Mai, chỉ thấy cô ta nhìn hắn che miệng cười duyên, nhỏ nhẹ nói: "Sao Phùng lang không ăn tiếp đi mà ngã lăn ra đất? Ở dưới đất không có gì để ăn đâu."
Ôn Nguyệt Mai quả nhiên dừng đũa, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy hắn vẫn còn đang mải mê nhìn chằm vào đĩa thức ăn nhưng trên mặt lại mang theo vẻ đắc chí, một mặt tinh khí như trẻ con mới giành được thắng lợi.
Phùng Nguyên ban đầu còn không hiểu Nguyệt Mai toan tính điều chi. Mất một lúc hắn mới rõ ý, liền cười gượng lắc đầu cất tiếng từ chối: "Có chăn rồi không lạnh đâu."
Nàng nhìn về hắn rất lâu, bỗng không nhịn được bật cười, hỏi: "Chàng không sợ thiếp lấy mẫu chuông ra lắc vài cái ư?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiểu nương tử đừng nóng, trò này không nên chơi nhiều, chơi nhiều c·h·ế·t người đó."
Trong cái sát na, một tia sét đánh qua thần trí khiến Phùng Nguyên tỉnh táo lại. Không chút nghĩ ngợi, hắn làm theo bản năng nghiêng đầu sang một bên. Ngay lúc đó một cái ly bay sượt ngang qua mang tai y.
Phùng Nguyên đơ người, trong ánh sáng yếu ớt từ nguyệt quang bên ngoài hất vào, hắn thấy Ôn Nguyệt Mai đang tung hứng với một chiếc ly trong tay. Mắt nàng hừng hực hỏa khí thiêu đốt, môi như cười lại như không, ẩn ý nói: "Tướng công thân thủ thật tốt."
Lần này khác ở phòng tắm, Phùng Nguyên không thấy sự phức tạp trong mắt Nguyệt Mai, chỉ thấy được sự ngượng ngùng cùng hơi thở nóng bỏng của nàng tỏa ra, khiến hắn không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Không muốn." Phùng Nguyên không chút nghĩ ngợi trả lời.
Thế là Nguyệt Mai không đi, quay về ghế ngồi xuống, chỉ là cơn giận trong lòng không nguôi được, bèn thò tay ra nhéo vào bụng Phùng Nguyên một cái.
Hiển nhiên Ôn Nguyệt Mai không chịu, nàng như nói vu vơ, bảo: "Đêm khuya thanh vắng thật buồn tẻ, không bằng lắc chuông khuấy động bầu không khí lên một chút."
Nghe hắn nói, Nguyệt Mai càng thêm giận, cũng chẳng rõ là giận vì cái gì, chỉ biết rất giận. Nàng cáu kỉnh dậm chân muốn đi khỏi đây, nhưng đi được mấy bước nàng mới sực nhớ, đây là phòng mình mà, sao mình phải đi cơ chứ?
Nhanh như chớp, hắn nhảy khỏi giường, né sang một bên. Một tay đặt lên ngực, trong khi tay kia chỉ vào chiếc giường, hơi khom lưng xuống một chút, như một người phục vụ niềm nở, chào đón thượng đế quanh lâm.
Quan sát mọi thứ, Phùng Nguyên liền hiểu, không khỏi nhếch mép ngồi lại ung dung tiếp tục ăn. Mặc kệ ai đó ở ngoài xa đang hầm hực bực bội, bẻ gãy mấy nhánh cây bên cạnh.
Nàng chỉ nhìn hắn, nói: "Đừng gọi thiếp là tiểu tiên tử nữa, nghe cứ thấy ớn lạnh cả người."
Ôn Nguyệt Mai nhắm mắt như một cái tín hiệu, Phùng Nguyên đương theo ý tứ muốn thẳng tiến hôn lên cánh môi hồng căng mộng của nàng. Nhưng chưa kịp làm gì một tiếng 'choang' vang lên, nhìn sang mới thấy cái bát trên bàn vô duyên vô cớ vỡ ra làm hai mảnh.
Ôn Nguyệt Mai giữ chặt chiếc ly trong tay, hỏi: "Thế chàng còn muốn thiếp ngủ cùng chăng?"
Phùng Nguyên nghe thế cũng không có ý kiến, hắn đi tới lấy chăn nệm trải dưới đất. Trong lúc vô tình lại làm rơi bộ y phục bị ướt ở gần đó.
Nhìn thấy Nguyệt Mai vui giận thất thường, chút ý trêu ghẹo trong lòng hắn bay sạch, một mặt sầm xuống bảo: "Không ăn thì không ăn, để mình trượng phu ta ăn hết."
Lời vừa mới dứt, Phùng Nguyên trước sự ngỡ ngàng của Nguyệt Mai đã áp sát lại gần, lưng hơi khom xuống, miệng đặt sát bên tai nàng, dùng giọng gió thủ thỉ nói nhỏ: "Nhưng phu quân thích lắm đó."
Sắc mặt Phùng Nguyên biến đổi qua mấy bận, tay thì vội khua khua, nói:"Không cần đâu tiểu nương tử, ta mặc, ta mặc là được chứ gì."
Chương 42: Nguyệt Mai thẹn thùng, Phùng Nguyên lệ rơi.
Gân xanh trên đầu Nguyệt Mai bắt đầu nổi, nàng có xúc động muốn quay lại đòi ca ca mẫu chuông, lắc mấy cái khiến tên này đau đớn cho hả giận. Bất quá, Nguyệt Mai chỉ nghĩ thôi chứ không có ý làm thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một hồi trục trật chẳng tính là gì, Phùng Nguyên ăn xong leo lên giường chợp mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nữ nhân này cũng thật lẹ, mới bị trêu chọc đó đã quay sang chọc trêu lại rồi.
Có qua có lại, trả đũa xong Phùng Nguyên định bụng đứng thẳng người lên thì Nguyệt Mai bỗng dưng quay đầu sang. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, đôi môi cách hờ chỉ một khoảng ngắn.
Nhìn Nguyệt Mai mười phần thục nữ, Phùng Nguyên liền nổi lên ý trêu ghẹo, bèn dùng đũa dính nước miếng của mình bới bới chọn chọn trong mấy đĩa thức ăn, lại còn bưng lên bát cháo húp rồn rột rõ to.
Đến lúc này, Phùng Nguyên mới bỏ đũa xuống, liếc nhìn nàng hỏi ngược lại: "Tiểu tiên tử sẽ dùng đến nó hành hạ trượng phu của mình sao?"
Khi trở về đã trông thấy Phùng Nguyên đang nằm trên giường ngủ như c·h·ế·t thì nhất thời hồi hộp, tim lại đập nhanh lên vài nhịp. Nhưng nghĩ hắn cũng trải qua chuyện như mình mà vẫn còn ngủ được an lành liền lập tức nổi nóng.
Phùng Nguyên bị đạp cho tỉnh giấc, mơ màng thấy thân ảnh Nguyệt Mai, bèn kéo lê thân thể mệt nhòa ngồi dậy, vô thức dang hai tay ra, hướng nàng nói: "Vợ yêu về rồi sao, qua đây ngủ nào."
Khi thấy mình lại thích thú khi bị hắn cợt nhã, mặt nàng liền nóng bừng lên một trận, trong lòng càng thêm cáu gắt với người trước mặt, tính khí con gái nổi lên, nàng nâng bát lên rồi lại dằn mạnh xuống bàn: "Thiếp ăn no rồi, không ăn nữa."
Với tính khí này của Nguyệt Mai, Phùng Nguyên chẳng lạ gì, hắn đứng lên phủi phủi vạt áo, nhìn về nữ nhân đang tũm tĩm cười trên ghế mà một mặt không cảm xúc, bảo: "Tiểu nương tử thật bướng bỉnh." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hết thần tiên tỷ tỷ rồi đến tiểu tiên tử, hắn hô ra khỏi miệng không thấy ngượng, chứ người nghe như nàng thật thấy ngượng thay.
Ôn Nguyệt Mai nhất thời tức đến muốn nổ phổi, muốn lên tiếng mắng hắn thì lại phát hiện ra mình không có tức giận như trong tưởng tượng, chỉ hơi có gì đó sượng sượng, pha thêm chút lạ lẫm cùng thích thú. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.