Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Theo dõi.
Tay nàng nhẹ giơ lên sờ vào mặt Phùng Nguyên, có gì đó lưu luyến, có tưởng nhớ, cuối cùng có chút không nỡ mà lướt qua mặt y, đưa xuống cánh tay còn lại, từ từ gỡ ra.
Gã quỳ ở đó đã được một lúc lâu, mồ hôi trên trán dần nhỏ xuống. Chủ tử một mực im lặng, bầu không khí trầm lắng đến đáng sợ, dù cho gã sinh tử chẳng màng, nhưng kiểu t·ra t·ấn tâm lý cỡ này gã không chịu nổi, lại không dám mở miệng nói trước.
Nhưng đâu ngờ được dự định của hắn còn chưa kịp bắt đầu đã hoàn toàn phá sản, mà nguyên nhân là vì hắn một lần chơi dại, muốn chiếm tiện nghi của Linh Nhi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nguyên mở mắt, sờ sờ lên trán, ngay chỗ được hôn, miệng bật cười suýt nữa thành tiếng, vẫn là hắn nhịn xuống kịp lúc.
Khi hắn nhìn vào, Linh Nhi vừa thay xong bộ y phục trên người, thay thành một bộ dạ hành toàn thân màu đen, đến cả mặt cũng lấy vải đen che đi, trên tay còn cầm theo một thanh bội kiếm.
Phía sau hắc y nhân đang quỳ phục thị, đầu cúi gầm không dám ngẩng lên, dưới tuyệt sắc trước mặt gã sợ kìm lòng không đặng để lộ tà ý, xúc phạm đến chủ tử cao thượng.
Hắc y nhân nhận lệnh, định đứng lên đi thi hành thì nhớ tới một chuyện, bèn cẩn trọng cất tiếng dò hỏi: "Tên họ Phùng kia với Ôn Nguyệt Mai, nên xử trí như thế nào?"
Phùng Nguyên nằm trên giường, giương mắt nhìn Linh Nhi đang ngồi ngủ bên cạnh, ngón tay thon dài đan xen nắm chặt tay hắn không rời mà bất lực. Cô gái nhỏ thật sự quá cố chấp làm hắn đau hết cả đầu, nhưng trong lòng thoáng chút cảm động, thật không ngờ chỉ vì một câu nói cô bé lại tới đây canh cho hắn ngủ.
Nữ nhân cau nhẹ mày, giọng điệu không thay đổi, nói: "Ôn Nguyệt Mai tạm thời không nên đụng đến. Còn về tên họ Phùng kia... thời cơ chưa tới, tiếp tục chờ."
Linh Nhi tỉnh giấc, đầu tiên là nhìn ra cửa sổ được nàng cố ý mở ra từ trước, thấy thời gian còn chưa đến, nên ngồi lại đăm chiêu nhìn Phùng Nguyên một lúc lâu, miệng thì thào: "Là một kẻ ngốc không lo, không nghĩ thật tốt, không phải bận tâm suy nghĩ nhiều chuyện. Ta thật sự muốn được một lần trở thành kẻ ngốc như ngươi, buông xuống mọi thứ, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại. Đáng tiếc, bây giờ còn không được!"
Tóc xõa dài che đi phần lưng kiều diễm, tay thon ngọc ngà nâng tấm giấy đỏ đưa lên môi, nhẹ nhàng ngậm tô son sắc thắm. Nữ nhân vốn băng cơ ngọc cốt nay càng thêm câu hồn đoạt phách.
*
Linh Nhi sau khi nghe hắn lấy lý do sợ ma, lợi dụng sơ hở ôm eo thon. Trong đêm, cô gái tốt bụng đã quyết định ở lại lì trong phòng, canh cho hắn ngủ.
Phùng Nguyên khâm phục khả năng phán đoán của bản thân, dù rằng hơi tiếc khi không chứng kiến tận cảnh sắc xuân, nhưng quan trọng là hắn đã đúng, Linh Nhi có bí mật, còn đang định làm chuyện mờ ám.
Nữ nhân lại không có nói gì, không khí lần nữa rơi vào yên lặng, qua hơn một khắc đồng hồ, nữ nhân mới lặng lẽ thở dài, ra lệnh: "Bằng mọi giá, g·iết!"
Có thể hắn đã nghĩ nhiều, Linh Nhi thật sự chỉ muốn quay về phòng mình mà thôi. Cũng có thể Linh Nhi như chủ tử, díu dan mập mờ với ai đó, đêm khuya hẹn nhau quấn quýt làm trò chim chuột cẩu thả. Cái này đáng nghi, cũng rất có khả năng.
Chương 8: Theo dõi.
Nói đến mấy chữ cuối, giọng Linh Nhi sầu nặng bi thương, tâm tình chập chờn, song mắt lại hiện lên mãnh liệt quyết tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc cho là gì đi nữa, Phùng Nguyên thấy mình cũng nên đi xem một chút, bằng không đêm nay khó lòng an giấc.
Nghĩ có thể 'chạm tới' Phùng Nguyên không nhịn được, vươn tay muốn sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn. Ấy thế, tay còn chưa kịp chạm, mí mắt nhắm nghiền của Linh Nhi đã lay động, Phùng Nguyên ngay lập tức hạ tay, nhắm mắt vờ ngủ say.
Ngắm nhìn Linh Nhi hồi lâu, hắn phát hiện Linh Nhi thật sự rất đẹp, nét đẹp đó giờ đây hoàn toàn có thể sánh ngang với Ôn Nguyệt Mai. So với nữ nhân như hoa trong gương, trăng trong nước kia, Linh Nhi gần gũi hơn, đưa tay là có thể chạm tới.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Phùng Nguyên muốn quay về lại phòng mình thì đột nhiên vô thức lẩm bẩm hai chữ, "thay đồ". Đêm hôm khuya khoắt lại đi thay đồ, chắc là có vấn đề, phải nhìn xem cho kỹ mới đảm bảo.
Phùng Nguyên nhất thời kinh hoảng, hắn ở gần ngay ô cửa, Linh Nhi phi thân qua hắn còn cho là Tiềm Long Thuật mất hiệu nghiệm bị Linh Nhi phát giác. May sao Tiềm Long Thuật cao minh, ở khoảng cách gần kề cũng không nhìn ra được gì.
Tới nơi, Phùng Nguyên thấy có người ở trong, là một bóng người đang thay y phục.
Phùng Nguyên thấy không giống lắm, mấy ngày nay Linh Nhi đều ở trong phòng hắn ngủ rất ngon, hôm nay sao lại bày đặt quay trở về phòng. Hơn hết, những lời nói vừa rồi của Linh Nhi làm hắn không yên lòng, dường như Linh Nhi có tâm sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đuổi theo Linh Nhi, Phùng Nguyên mới nhận ra thân thủ Linh Nhi thật tốt, hắn dùng tới Của Liên Âm Thủ tăng lực, đạt tới gấp chín lần lực đạo, vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng đuổi sát theo.
Sau lần điều tra lúc trước, hắn muốn lợi dụng đêm tối tiếp tục quan sát tình hình ở ngục giam, xem thử có khả năng thần không hay quỷ không biết lẻn vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay khi Phùng Nguyên hứng thú với tác dụng mới của Tiềm Long Thuật, bên này Linh Nhi chỉnh chu lại y phục xong liền phi thân, động tác lưu loát, chưa đầy một hơi thở đã bay ra khỏi cửa sổ.
Còn là nhờ có Tiềm Long Thuật hệ thống trao tặng đã đạt trình độ đăng phong tạo cực, bằng không duy trì Tiềm Long Thuật cùng di chuyển tốc độ cao, tâm trí không thể tập trung, rất dễ thi thuật thất bại, lộ ra sơ hở.
Cảnh vật mông lung, phòng chăn đơn gối chiếc, mỹ nhân trên bàn trang điểm khắc họa mỹ miều dung nhan. Một y lụa mỏng che phần da thịt trắng nõn nà, thân thể mảnh mai ẩn nấp khi hiện, khi ẩn.
Phùng Nguyên đã có quyết định, hắn sử dụng thần thông Tiềm Long Thuật, phối hợp cùng vật phẩm Cửu Liên Âm Thủ, thân thủ nhanh nhạy nhảy ra ngoài cửa sổ, đi tới phòng của Linh Nhi.
Có Linh Nhi một bên canh chừng, Phùng Nguyên nào dám nhảy ra ngoài đi điều tra, càng khổ hơn khi Linh Nhi canh một hơi là qua mười cái đêm tròn. Cứ thế, chuyện thám thính của hắn đã thất bại một cách thảm hại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết qua bao lâu, khi hắc y nhân sắp không chịu được nữa, nữ nhân bỗng cất tiếng hỏi: "Tìm ra vị trí cụ thể chưa?"
Giọng nữ nhân như gió nhẹ thoảng qua, êm dịu khiến người say đắm. Chỉ có điều, hắc y nhân nào dám đắm chìm, đầu càng cúi thấp, thưa: "Đã tìm được! Người dưới trướng thuộc hạ đã tập hợp đầy đủ, chỉ còn chờ chủ nhân hạ lệnh."
Quả là có vấn đề!
Song, thu hoạch lớn nhất của quyết định này không phải cái đó, mà hắn đã khai phá ra được một chân trời mới, tìm ra được cách dùng khác của Tiềm Long Thuật. Không còn chỉ là ẩn thân hay chạy trốn, Tiềm Long Thuật dùng vào việc rình mò cũng thật tính tuyệt hảo nha.
Qua hết vui mừng, Phùng Nguyên bắt đầu lo lắng, đêm khuya thanh vắng, Linh Nhi không ở lại mà đi ra ngoài làm gì? Là đi về phòng cô ấy hay là đi đâu?
Thiên tác nghiệt do khả vi, tự tác nghiệt bất khả hoán. Câu này Phùng Nguyên trước kia không hiểu lắm, nhưng bây giờ hắn thật là thắm thía từng chữ một.
Vừa lúc Phùng Nguyên hoàn hồn lại, thân ảnh của Linh Nhi đã muốn khuất dạng, hắn không có thời gian chần chừ, chân liền dẫm mạnh xuống đất đuổi theo.
Xem ra hắn đa nghi rồi, Linh Nhi chỉ muốn quay về phòng thay bộ đồ đang mặc trên người.
Nghĩ tới liền làm, Phùng Nguyên đi lại chỗ cửa sổ, đục nhẹ một lỗ trên tấm màn ô cửa. Thông qua lỗ đục, hắn đưa mắt vào nhìn, nhưng đáng tiếc hắn đã trễ, bên trong không có cảnh xuân sắc động lòng người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.