Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Thám thính.
Phùng Nguyên nghĩ tới viễn cảnh sử dụng Cửu Liên Âm Thủ tăng khả lực ở chân, kết hợp với Tiềm Long Thuật thì việc chạy trốn hay đuổi bắt càng lợi hại, nếu dùng vào trong chiến đấu thì càng thêm kinh khủng.
Nếu một người trang bị Cửu Liên Âm Thủ, tung ra một nắm đấm, Cửu Liên Âm Thủ không ngay lập tức tăng cường, phải tung tiếp tục cú đấm thứ hai Cửu Liên Âm Thủ mới tăng lên gấp đôi lực đạo, sau đó đánh thêm cú thứ ba, nó sẽ tăng lên ba lần uy lực. Cứ tiếp đánh tới cú thứ chín thì uy lực một cú ban đầu cho là mười cân sẽ đạt đến chín mươi cân lực.
Thông tin võ đạo ở thế giới này Phùng Nguyên không nắm rõ, hắn cơ bản không biết bản thân cùng vật phẩm trang bị trong tay sánh được với cảnh giới nào, nếu giao đấu tất không tránh khỏi sẽ bị thua thiệt. Huống hồ, phía đối phương dự chi có cao thủ tọa trấn, mạng nhỏ của hắn khó lòng giữ nha.
Lúc này tiếp tục đánh ra, uy lực vẫn duy trì chín mươi cân không đổi. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là mỗi cú đấm ra phải liên hồi, không được dừng lại, bằng không Cửu Liên Âm Thủ sẽ mất tác dụng tăng cường.
Phùng Nguyên đã xem kỹ qua, Cửu Liên Âm Thủ không có tác dụng phụ, việc tăng cường giống như một loại cường hóa lên người sử dụng, không tạo ra tổn thương cơ bắp hay n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Đồng nghĩa với việc có thể sử dụng nó liên tục mà không lo nghĩ đến hậu quả.
Dẫu mặt nạ màu trắng có phần không hợp với Hắc Y Vũ Dạ, nhưng nó dù gì cũng là vật phẩm màu đỏ ngoài Tiềm Long Thuật. Huống hồ hắn hiện tại ra ngoài thám thính, cần che mặt cũng là đương nhiên, Bạch Diện dùng vào lúc này còn gì thích hợp hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt trời dần ló dạng, Linh Nhi gõ cửa tiến vào đánh thức Phùng Nguyên. Khi thấy y tỉnh lại, hai mắt quầng thâm, không khỏi quan tâm hỏi: "Đêm qua cô gia không ngủ ngon sao?"
Linh Nhi bất ngờ bị ôm, cả người co cứng, nhất thời tay hóa chưởng muốn đánh bật Phùng Nguyên ra, nhưng thấy Phùng Nguyên như thể khóc tới nơi, hai cánh môi run rẩy từng hồi thì ngủi lòng.
Phùng Nguyên dụi dụi mắt mình, mũi thút thít như sắp khóc, nói: "Sợ... Sợ... có ma!"
Hai thứ này là cùng một bộ, tên là Cửu Liên Âm Thủ, tuy thuộc về phân loại màu trắng song nó lại cực kì bá đạo. Lần đầu nhìn thông tin của Cửu Liên Âm Thủ, Phùng Nguyên đã phải dụi mắt xem lại mấy lần.
Ở đây, theo hướng mũi tên chỉ là ngục giam duy nhất ở trong Ung thành, bên ngoài có lính canh giữ sâm nghiêm, tuần tra vô cùng chặt chẽ.
Khi Linh Nhi rời khỏi phòng, Phùng Nguyên co duỗi các đầu ngón tay hưởng thụ, nhớ lại cái eo thôn nhỏ, cùng hương thơm mát dịu từ trên người Linh Nhi lan tỏa, thằng nhỏ Phùng Nguyên liền không chịu nghe lời lại dựng lên.
Sau đó, Phùng Nguyên luyến tiếc thả Linh Nhi ra. Mặc dù không nỡ, nhưng hắn biết khi nào chiếm được tiện nghi thì chiếm tiện nghi, khi nào không được thì không được, cố làm quá lên tất sẽ phản tác dụng.
Sử dụng nó kình lực phát ra sau mạnh hơn kình lực ban đầu, liên miên không dứt, mỗi một lần mạnh hơn một bậc. Đến lần thứ chín, lực đánh ra mạnh hơn ban đầu gấp chín lần. Tiếp tục tung chiêu, sức mạnh vẫn sẽ duy trì chín lần, chỉ khi ngừng lại mới ngưng khả năng tăng cường.
Linh Nhi nhỏ nhẹ lý giải, muốn Phùng Nguyên thả người, nhưng đời nào Phùng Nguyên lại chịu thả, hắn luôn miệng nói sợ, đầu lắc lia lịa, tay ôm càng siết chặt eo thôn.
Đối với cái trụ cơm Ôn Nhất Thiên này, Phùng Nguyên rất quan tâm, vì đảm bảo tương lai ấm no, hắn nhất định phải tra cho bằng được hư thực bên trong, phải làm rõ đến cùng ai là Ôn Nhất Thiên, ai là giả?
Sau khi chuẩn bị bốn món vật phẩm trang bị lên người, Phùng Nguyên kích hoạt Tiềm Long Thuật âm thầm rời khỏi phòng, khi đến bức tường cao bao quanh Ôn phủ, hắn nhún nhảy lên từng bước, dựa vào Cửu Liên Âm Thủ tăng lực ở chân.
Phùng Nguyên quan sát đến khi sắc trời gần sáng, hắn mới chịu rời đi. Lẻn vào lại Ôn phủ, hắn trở về phòng mình, mở hệ thống thu hồi vật phẩm, rồi nằm ngả lưng chợp mắt một lát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh kiếm cực kì sắc bén, chém sắc như chém bùn. Hắn từng dùng một cọng tóc thử qua, thanh kiếm có thể chẻ đôi cọng tóc. Không phải chiều dài mà là chiều dọc, thanh kiếm sắc bén đến mức chẻ dọc sợi tóc ra làm hai nửa.
Vốn Phùng Nguyên không cần mang Tự Khuyết ra ngoài làm gì, để ở trong hệ thống khi cần lấy ra liền được, nhưng Phùng Nguyên thấy lấy ra trước vẫn tốt hơn.
Đáng tiếc thay, Cửu Liên Âm Thủ là vật phẩm màu trắng, khả năng giảm dần từ Tẩy Tủy cảnh trở lên, đạt đến Thiên Vũ cảnh là hoàn toàn vô dụng.
Ngoài ba trang bị trên, hắn còn mang theo một thanh vật phẩm màu vàng, là một thanh hảo kiếm, tên Tự Khuyết.
Eo bị siệt chặt, sắc mặt Linh Nhi biến đổi, song vẫn cố nhẫn nhịn dùng lời nói khuyên nhủ: "Cô gia ôm tiểu tỳ như vậy, tiểu tỳ sẽ không thể hoàn thành công việc. Nếu tiểu thư biết, chắc chắn sẽ khiển trách tiểu tỳ. Cô gia lẽ nào muốn tiểu tỳ bị trách phạt hay sao?"
Làm thế càng không tốt, hắn không muốn lộ hệ thống ra ngoài, không gian chứa vật phẩm hắn càng không muốn bị lộ, mai sau không gian này còn có chỗ dùng tới, bây giờ đem hết ác chủ bài ra khoe khoang, về sau còn gì để xài.
Sau khi rời khỏi Ôn phủ, Phùng Nguyên dựa theo hướng mũi tên chỉ dẫn, tìm người tên Ôn Nhất Thiên kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Do dự một lúc, Phùng Nguyên quyết định đặt an toàn lên hàng đầu, không tiến vào mạo hiểm, cũng không có rời đi, mà ở bên ngoài tìm một chỗ tương đối cao nhảy lên. Sau đó quan sát động tĩnh bên trong nhà ngục, tính toán số lính canh cửa, số lính tuần tra, canh chuẩn khoảng thời gian giữa mỗi lần thay ca.
Một lát sau Linh Nhi lại nói: "Cô gia thả tiểu tỳ ra trước, để tiểu tỳ cho người lau mặt, còn chuẩn bị đồ ăn sáng."
May sao trước lúc Linh Nhi quay trở về hắn đã kịp đề ép thằng nhỏ xuống, nhưng hắn thấy tiếp tục mãi như thế không ổn, hắn sợ bản thân có một ngày không nhịn được.
Chương 7: Thám thính.
Với lực chân của Phùng Nguyên, dùng hết lực nhảy lên hơn một mét không có gì khó, bức tường ở đây cao trên bốn mét, chỉ cần nhảy lên ba bốn lần là nhảy vượt qua được, hết sức đơn giản.
Muốn cắt một sợi tóc mảnh ra làm đôi đã thấy đủ khó, chẻ ra làm hai nửa càng khó hơn vạn phần, từ đó thấy được Tự Khuyết đáng sợ.
Đi hết ngõ này lại qua hẻm khác, không biết là cua quẹo qua bao nhiêu đường, lần mò mãi mới dò được đến nơi.
Linh Nhi được tự do thì lau mặt thay quần áo cho Phùng Nguyên, rồi mới đi ra ngoài chuẩn bị mang đồ ăn lên.
Phùng Nguyên thấy thế do dự, không dám lẻn vào. Tiềm Long Thuật tuy lợi hại, nhưng mạng hắn chỉ có một, lỡ đâu giữa đường Tiềm Long Thuật mất linh, tất sẽ không tránh khỏi một cuộc ác chiến.
Cửu Liên Âm Thủ, như tên gọi là vật phẩm hỗ trợ tăng cường lực đạo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tay thả lòng từ từ đặt lên đầu Phùng Nguyên, dịu giọng nói: "Cô gia đừng sợ, có Linh Nhi ở đây rồi!"
Một phần là để tạo dựng hình tượng, nói thẳng ra là làm màu cho bản thân, một phần lo sợ nếu không may phát sinh chiến đấu, chẳng lẽ hắn từ hư không lấy kiếm ra sao?
Phùng Nguyên lập tức xị mặt, lẩm bẩm:"Không... Không muốn!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài Bạch Diện cùng Hắc Y Vũ Dạ ra, Phùng Nguyên còn mang thêm một đôi găng tay và đôi giày màu đen.
Bất quá, Phùng Nguyên không rõ độ cứng hay tính dẻo dai của Tự Khuyết, hắn không dám thử nghiệm, phần nhiều lý do là do thanh kiếm quá bén, da thịt hắn lại mỏng manh, chơi không lại độ ngọt của Tự Khuyết, bất cẩn một chút sợ rằng sẽ có đổ máu.
Chỉ có nắm rõ ngọn ngành hắn mới có thể chuẩn bị được tương quan ứng đối, tương lai sinh hoạt ở Ôn phủ mới được bền vững, lâu dài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.