Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 443 : Giang Hồ
“ Con trai, con đang trêu đùa chúng ta đấy đúng không ! “
Lão cha Ngô Qunag vẫn chua hề tin nhưng gì mà Ngô Minh nói. Chỉ cho rằng đây là có người sắp đặt.
Bởi vì nhưng thứ Ngô Minh vừa kể thực sự quá khoa huyễn, ảo ma canada.
Vượt qua sự tưởng tượng hình dung của con người, cho nên lão cha không thể tin tưởng nổi, hay nói là không muốn tin tưởng vào sự thật trước mắt ấy chứ. Ngay cả ông nội hai mắt cũng mở to, phẳng phất như đang muốn nói :
‘ Mày đang đùa tao à ? ‘
Ngô Minh nhìn biểu cảm của hai người nhún nhún vai cũng cực kì bất đắc dĩ a. Có lẽ mong thời gian trôi qua về sau cũng để cho cả hai tiếp nhận việc này dễ dàng hơn.
Cốc !
Bỗng dưng một tiếng gõ đầu rõ to vang lên, chỉ thấy mẹ đang một mặt tức giận nhìn lão cha, mặt hung hung nói :
“ Hừ ! Con trai của chúng ta có tài năng như vậy ngươi còn không vui hay sao ?. “
Lão cha bị mẹ hung hai chân hơi run, ánh mắt tỏ ra hơi sợ sệt đáp lại :
“ Đúng đúng đúng … lão bà ngươi nói cái gì cũng đúng ! Minh nhi có được thành tựu như ngày hôm nay chúng ta làm cha mẹ quả thật là tự hào . “
Mẹ nghe vật gật đầu vừa ý, xong rồi lại giơ tay lên ôm Ngô Minh vào ngực nước mắt chảy ra.
Ngô Minh mặc dù bị ôm vào trong ngực, ánh mắt bị che khuất đi nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ lúc này.
Đó chính là yêu thương, trìu mến, tự hào, còn mang theo chút lo lắng.
Trong mắt mẹ, Ngô Minh mới có hơn hai mươi tuổi mà đã trải qua bao nhiêu gian nan mới có được thành quả như ngày hôm nay.
Trong mắt của mẹ, cho dù hơn hai mươi tuổi Ngô Minh cũng chỉ coi như một đúa bé. Vẫn cần phải lo lắng chăm sóc, yêu thương đùm bọc lấy.
( Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi hết đời lòng mẹ vẫn thương con ).
Ngô Minh núp trong lồng ngực của mẹ, hắn cảm nhận được sự ấm áp, yêu thương từ mẹ. Trong nội tâm cũng vui vẻ, cảm nhận được ấm cúng.
Ngô Minh không biết rằng, ở bên cạnh lão cha vẻ mặt hâm mộ a. Lão cha cũng muốn úp mắt vào ngực của mẹ để cảm nhận được sự ấm áp kia a.
Hai mẹ con ôm nhau một lúc lâu sau rồi mới tách ra.
“ Cha mẹ, ông bà, các ngươi có đói không, chúng ta cùng ngồi ăn một bữa được chứ !! “
Cũng có mấy tuần gia đình năm người không được ngồi ăn cơm chung rồi, Ngô Minh muốn tận hưởng cái cảm giác ấm cúng vui vẻ kia cho nên mở miệng nói ra.
“ Được được !! “
Cả nha bốn người đều vui vẻ đáp ứng, lúc này trời cũng đã gần trưa rồi, mặc dù không đói cho lắm nhưng cũng không có ai từ chối cả.
“ Người đâu !! “
Ngô Minh hô lớn lên một tiếng bên ngoài đnag chờ sẵn cũng nữ liền lập tức chạy vào quỳ xuống cung kính nói :
“ Thưa bệ hạ, có nô tỳ ! “
“ Mau dọn dẹp chuẩn bị đồ ăn lên cho ta !! “
“ Vâng thưa bệ hạ !! “
Không tới nửa tiếng sau, một mâm đồ ăn bao gồm toàn sơn hào hải vị do đầu bến nổi tiếng nhất trong hoàng cung nấu đã được dọn sẵn.
“ Chạ mẹ ông bà, mau ngồi ăn cơm ! “
Cả gia đình năm người lại ngồi quây quần bên nhau đầm ấm thưởng thức món ăn.
“ Minh nhi, mau ăn chóng lớn a ! “
Mẹ liền gắp một miếng thức ăn vào bát của Ngô Minh dặn dò quan tâm hắn. Ngô Minh cũng không có từ chối lẽ phép cảm ơn mẹ.
Cả nhả bốn người quây quần, người này gắp món cho người kia. Không khí đầm ấm vui mừng.
Ngô Minh nhìn thấy cảnh này cảm thấy thoả mãn. Cuối cùng thì cho dù hắn mạnh mẽ tới đâu, có là cửu ngũ chí tôn đi chăng nữa thì vẫn là con người.
Có cảm xúc của con người.
Ngô Minh lần thứ N quyết định bảo vệ cái gia đình ấm cúng này :v
….
“ Sư phụ !! “
“ Ngô công….Bệ hạ ! “
Ngô Minh sau khi ăn cơm cùng gia đình sau, cùng cả nhà tâm sự tới chiều rồi mới rời đi.
Lúc này, từ xa chạy tới hai bóng người xinh xắn. Đó chính là Tiểu Điệp cùng với Hà Ngọc Hương.
Tiểu Điệp đã hơn mười tám tuổi, mấy năm qua đi du lịch giang hồ. Lúc này trên vẻ mặt của nàng đã bỏ đi nét ngây ngô non nớt.
Trưởng thành thành một cô nàng xinh đẹp yêu kiều. Hai má lúm đồng tiền cùng ánh mắt to tròn cái mũi thon . Trông giống như cô em hàng xóm xinh tươi vậy.
Ngoài ra, tu vi của nàng cũng trưởng thành nhanh chóng. Đã tới Luyện Tạng ngũ khí tông sư rồi.
Tiểu Điệp lao nhanh tới muốn ôm trầm lấy Ngô Minh.
Còn Hà Ngọc Hương tuổi tác cũng gần ba mươi, tuy nhiên lại như thiếu nữ xuân sắc hai mươi vậy. Trẻ trung xinh đẹp, làn da trắng hồng bóng mịn. Gương mặt không trang điểm nhiều son phất nhưng vẫn toả ra nét xinh tươi. Bờ môi cong đỏ hồng ngọt ngào quyến rũ cho người ta một cảm giác muốn lên cắn thử một ngụm. Dáng người uyển chuyển phối hợp với bộ quần áo lụa trắng trông giống như tiên nữ giáng trần vậy.
Tu vi của nàng cũng đã là Luyện Tạng nhất khí tông sư. Không hề kém một chút nào.
Khác với Tiểu Điệp, Hà Ngọc Hương lúc này nhìn Ngô Minh có vẻ hơi cung kính, cách xưng hô khác xa với khi xưa.
Có lẽ địa vị của Ngô Minh thay đổi quá đột ngột dẫn tới nàng không thích ứng kịp.
“ Tiểu Điệp ! Hà cô nương ! “
Ngô Minh gật đầu đáp lại cả hai, hắn giang tay ra đón đỡ lấy Tiểu Điệp. Mấy năm không gặp, Tiệu Điệp lúc này đã cao bằng vai của hắn. Cũng có tầm một mét bảy chiều cao.
Có lẽ tử nhỏ tới lớn ỷ lại Ngô Minh cho nên dù Ngô Minh lúc này có làm cửu ngũ chí tôn đi chăng nữa thì Tiểu Điệp cũng không hề có một chút cố kị gì cả.
Cả ba người bắt đầu ngồi xuống tâm sự với nhau, Ngô Minh hỏi về cuộc hành trình du lịch giang hồ của Tiểu Điệp.
Thấy nàng hoa hoa cái miệng liên hồi kể lại Ngô Minh cũng nổi lên một vẻ hứng thú.
Nói thật là từ bé tới giờ Ngô Minh chưa từng chân chính đi du lịch gianh hồ bao giờ.
Kiếp trước đọc truyện võ hiệp ai mà lại không có một ước mơ cầm kiếm du lịch thiên nhai, trừ gian diệt bạo của dái xinh đâu cơ chứ.
Tuy nhiên lúc này Ngô Minh có vẻ là quá kinh khủng, giơ tay nhấc chân là một hồi long trời lở đất.
Hắn muốn cầm kiếm du lịch thế giới này thì còn được chứ mà đi du lịch chỉ mỗi Đại Việt vương triều không thì là t·hiên t·ai di động cmnr.
Không còn thú vị gì nữa. Mạnh quá cũng có cái buồn ấy chứ …
Nghe Tiểu Điệp kể, Ngô Minh cũng hiểu rõ hơn giang hồ này là cái gì.
Đơn giản bốn chữ : Nhược nhục cường thực.
Đại Việt vương triều mặc dù trải qua mấy lần c·hiến t·ranh, c·hết rất nhiều ngưởi. Tuy nhiên võ giả vẫn là vô số kể.
Từ cường thể cảnh, luyện cốt cảnh, tẩy tuỷ thay máu cảnh … đơn giản là không thiếu.
Võ giả muốn tu luyện tiến bộ nhanh chóng thì tiền tài pháp lữ đều không thể thiếu.
Nhất là tài nguyên, bởi vì nó có hạn cho nên bắt buốc muốn tiến bộ phải đi tranh đoạt.
Mà tranh đoạt chắc chắn đánh ra cái n·gười c·hết ta sống. Ai mạnh hơn thì người đó thắng, còn ai yếu hơn thì bỏ mạng, may còn sống sót được thì cũng phải chịu nhục khi dễ mà thôi.
Cũng có nhưng giang hồ võ giả tâm lý biến thái, muốn dùng võ phạm cấm. Muốn dùng vũ lực của bản thân làm xằng làm bậy theo ý thích của mình.
Mặc dù Ngô Minh lúc này đã xây dựng lại Đại Việt hệ thống quan viên, nghiêm trọng đả kích t·ội p·hạm tuy nhiên thời gian triển khai chưa dài.
Vẫn có người chưa coi trọng hoàng quyền uy nghiêm làm bậy.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ. cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình trong suốt thời gian qua. mình để miễn phí chương cho ae đọc coi như lì xì cho ae ngày tết "