Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 444 : Tỏ Tình
Loạng choạng ba người trò truyện tâm sự tới tối. Mặt trời cũng dần biến mất, mặt trăng ló đầu lên.
“ Cùng đi ăn cơm chứ !! “
Bởi vì lúc ban trưa ăn khá sớm cho nên bây giờ Ngô Minh cũng cảm thấy bụng mình hơi trống rỗng. Hắn liến nhìn Hà Ngọc Hương mời.
Hà Ngọc Hương cũng chỉ gật đầu một cái xem như đáp lời. Còn Tiểu Điệp thì không cần phải nói.
Có lẽ lây dính Ngô Minh cho nên cũng rất là ham ăn, không cần mời cũng tự biết chạy tới rồi.
Một lúc sau ăn xong, Tiểu Điệp và Hà Ngọc Hương đnag định xin phép đi về.
Ngô Minh liền mau chóng giơ tay ra bắt lấy bàn tay của Hà Ngọc Hương. Bàn tay mềm min mang theo ấm áp làm Ngô Minh cũng xao động không thôi.
“ Hà cô nương, đợi đã ! “
“ Bệ hạ ..có chuyện gì hay sao ! “
Hà Ngọc Hương giật mình, hai tay mau chóng co rút về, nhìn Ngô Minh bối rối hỏi.
“ Ta muốn trò chuyện với ngươi một chút có thể chứ ?? “
Ngô Minh không chờ hà Ngọc Hương mở miệng liền mở lời tỏ tình luôn :
“ Hà cô ngương, ngươi có đồng ý làm nữ nhân của ta hay không ?? “
“ Có thể ! “
Hà Ngọc Hương trả lời câu trước, lại bị Ngô Minh hỏi tiếp nhất thời đơ người, miệng lắp bắp :
“ Bệ ..bệ hạ..người đnag nói cái gì vậy …!! “
Ngô Minh nhìn thấy thần sắc bối rối của nàng miệng mỉm cười, không nghĩ tới ngày thường quật cường Hà Ngọc Hương lại có lúc đáng yêu như thế này.
“ Ngọc Hương, ý của ta là ngươi có đồng ý làm nữ nhân của ta hay không !. Đây là lời thật lòng của ta “
Ngô Minh lại nói lại lời lúc nãy một lần nữa. Hắn lúc này thay đổi cách xưng hô thân mật với nàng.
Đúng vậy, Ngô Minh đang thẳng thắn lòng mình.
Kể từ lúc mấy năm trước hai người gặp nhau, Ngô Minh đã nhìn thấy trong mắt của Hà Ngọc Hương ẩn chứa hình bóng của hắn nhưng nàng ẩn giấu rất kĩ. Không dám mở lời.
Mới ban đầu Ngô Minh cũng không quan tâm, bởi vì tiếp xức không lâu hắn cũng không có hiểu rõ nàng và lại Ngô Minh lúc đó còn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương.
Nhưng dần dần gặp nhau, ăn cơm trò chuyện với nhau, Ngô Minh hắn cũng cảm nhận được tình cảm của nàng, trong nội tâm cũng có hình bóng của Hà Ngọc Hương.
Bây giờ hắn công thành danh toạ cho nên Ngô Minh cũng không hề dấu lòng mình ngỏ lời tỏ tình.
Dù sao thì Hà Ngọc Hương lúc này cũng đã ba mươi rồi. Nữ nhân mà, cuộc đời có mấy cái thanh xuân.
Cho dù lã võ giả tuổi thọ dài hơn người thường nhưng ai có thể biết trước được tính mệnh của mình sẽ là bao lâu.
Từ lúc nãy hai người gặp mặt, Ngô Minh có thể cảm nhận Hà Ngọc Hương đối với hắn trở nên xa cách hơn.
Không phải vì nàng hết yêu hắn, mà là nàng có lẻ cảm giác được giờ đây thân phận của hai người quá khác biệt.
Nàng chỉ là con của một nhà phú ông không đáng chú ý, võ đạo tu vi cũng không cao. Là kẻ ăn nhờ ở đậu.
Còn Ngô Minh thì sao, hắn bây giờ chính là cửu ngũ chí tôn, tu vi có một không hai ở đây.
Có lẽ nàng biết được rằng mình không xứng với hắn cho nên tự lựa chọn chôn sâu phần tình cảm kia vào trong lòng. Chủ động rời xa Ngô Minh.
Ngô Minh cũng nhận ra được điều này cho nên tự mình chủ động tỏ tình với nàng.
Hà Ngọc Hương vừa là một cô nàng xinh đẹp, lai kiên cường, biết suy nghĩ lo lắng cho người khác. Một cô gái như thế ai lại chê bai được cơ chứ.
Ngô Minh nhớ tới kiếp trước của mình, một chàng trai vừa nghèo vừa xấu. Hắn lúc trước tuổi mới biết yêu cũng gan dạ lắm chứ.
Tỏ tình mấy lần nhưng toàn bị từ chối. Tuy nhiên Ngô Minh không hề hối hận vì đều đó.
Bởi vì một khi yêu mà không nói sau này mới ân hận. Mặc dù bị từ chối đau lòng thật đấy nhưng mà yêu thầm cảm giác còn khó chịu hơn.
Ngô Minh cũnng không muốn sau này ân hận bởi vì mất đi một ai đó.
Kiếp trước hắn đọc trên mạng mấy truyện trường sinh của một nước nào đó. Vì tu tới trường sinh bất lão mà không yêu một ai, từ chối tình cảm của một người rất yêu mình.
Lúc đó hắn chỉ muốn xoá con mịa truyện ấy đi luôn.
Thử hỏi tu luyện tới trường sinh mà không hưởng thụ cuộc sống thì tu luyện làm mịa gì. Có khác gì con rô bốt hay không.
Con người là có thất tình lục d·ụ·c, kẻ khôn và bản lĩnh là có thể kiểm soát d·ụ·c vọng ấy chứ không phải tù bỏ d·ụ·c vọng hay là để d·ụ·c vọng kiểm soát lại mình.
Bọn tu tiên vì trường sinh mà không ăn uống, không yêu đương kia chẳng khác mịa gì bọn cực đạo cả. Cho nên tu tiên là cái sai lầm, là một cái hố a.
Ngô Minh khi trước bởi vì đại sự chưa thành còn phải cần lo nghĩ đủ điều cho nên cũng không có ý định tỏ tình Hà Ngọc Hương.
Nhưng bây giờ đại sự đã thành, mặc dù có lo nghĩ nhưng Ngô Minh hắn cảm nhận được mình đã có đầy đủ vũ lực để bảo hộ người mình quan tâm rồi.
Cho nên còn chần chờ cái qq gì nữa.
“ Bệ hạ, ngươi nươni ngươi…”
Hà Ngọc Hương trong lúc nhất thời không biết nên trả lời làm sao, hai má chợt đỏ rặng như ánh nắng chiều tà.
Ngô Minh có thể cảm giác được nhịp tim của nàng đang đập gia tốc nhanh hơn.
Đồn gthowfi cũng có cỗ cảm xúc vui mừng kèm theo không thể tin được.
Ngô Minh nắm chặt hai tay của nàng kéo một cái, thân thể của Hà Ngọc Hương không đứng vững tựa vào cơ thể tràn đầy mạnh mẽ nam tính của Ngô Minh.
“ Nha ! “
Hà Ngọc Hương kêo lên một tiếng, mỗi của nàng đang định mở ra nói thì bỗng dưng bị tập kích bất ngờ.
“ Ưm ưm !! “
Ngô Minh đang thưởng thức bờ một béo ngọt đỏ hồng của nàng, lưỡi của hắn cạy mở ra miệng nàng luồn vào bên trong cuốn lấy lưỡi của nàng.
Hà Ngọc Hương ban đầu có hơi chút phản kháng nhưng về sau liền nhiệt tình đáp lại Ngô Minh.
Hai người lưỡi cuốn lấy nhau mút lấy mút để, trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn như một đôi tình nhân mới yêu vậy.
Hai người ôm thật chặt lấy nhau, cảm nhận hơi ấm trên cơ thể của nhau, lan toả ra tình yêu nồng nàn cuồng nhiệt.
Ở bên cạnh Tiểu Điệp hai bàn tay che mắt nhưng vẫn để lộ ra khe hở giữa các ngón tay.
Nàng cũng không có lên tiếng vào lúc này. Mặc dù ở bên Ngô Minh nàng có vẻ hơi nghịch ngợm tuy nhiên nàng cũng biết thời khác này quan trọng cho nên không có quấy phá.
Năm phú sao hai người mới tách ra, sợi tơ nhỏ nối từ miệng của Ngô Minh tới miệng của Hà Ngọc Hương cũng dần kéo dài rồi đứt.
“ Hô hô hô !! “
Hà Ngọc Hương lúc này đỏ mặt, vội thở gấp. ánh mắt cảu nàng có đôi chút thấp thỏm trốn tránh nhưng cũng kèm theo sự mong đợi vui mừng.
“ Ngọc Hương, cho ta được phép cưới nàng được chứ “.
Ngô Minh lại một lần nữa nói ra lời ngọt ngào lúc này hai bàn tay của hắn đan xen lấy hai bàn tay của nàg.
Hút !
Hà Ngọc Hương bỗng hít sâu một hơi, lồng ngực trập trùng, nàng cuối cùng lấy lại bình tĩnh mở miệng nói :
“ Ta đồng ý ! Chàng không chê ta xuất thân thấp hèn chứ ? “
“ Làm sao có thể ! Ta làm sao lại chê nàng được chứ. ở chung với nhau bao nhiêu năm nàng còn không hiểu rõ ta sao ! “
“ Ừm “
Hai người nhìn nhau một lúc không nói gì, không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng im lặng hơn.