Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Sóng Ngầm (3)
Trong kho trang bị phía sau tiền viền...
“Nhưng thế nào là tà?”
“Lần này, ta muốn cả Bắc Hoang biết rằng Vô Ưu Tông chúng ta không phải là chốn để bất kỳ ai muốn dẫm lên là dẫm!”
"Người dẫn đầu là một trưởng lão của Thanh Vân Thần Cung!"
Trương Phàm nhíu mày:
“Chúng đang giương cao cờ chính nghĩa, tập hợp nhân lực thảo phạt chúng ta!"
Trương Phàm ngẩng đầu, mắt rực cháy như lửa, tiếng nói gầm vang như rồng thét:
Hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt là một tấm thẻ ngọc lập thể hiện lên toàn bộ số lượng và tu vi hiện tại của Vô Ưu Tông.
“Từng kiện đều là vật tốt, đủ để các đệ tử ứng chiến... Chỉ là đừng mơ chém gãy linh khí!” – Diệp Linh Nhi mỉm cười nhắc nhở, nhưng mắt vẫn không rời đống trang bị.
Trương Phàm hít sâu một hơi, rót linh lực vào Hắc Sát Chi Kiếm, làm thanh kiếm phát ra tiếng rít khe khẽ, lưỡi kiếm rung lên như một con dã thú đang đói khát.
Trận chiến sinh tử này, chính thức kéo màn.
Chương 16: Sóng Ngầm (3)
Trương Phàm ngẩng đầu, ánh mắt trầm xuống, sau đó từ hệ thống, lấy ra một ngọc bình nhỏ, bên trong chứa một giọt máu đỏ sậm như dung nham — Chân Long Chi Huyết.
[Nhiệm vụ tạo dựng: Thành lập Thanh Long Đường - Hoàn Thành]
[Công dụng]
Trương Phàm gật đầu hài lòng, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
Lăng Hàn trầm giọng đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thanh Long Đường hiện có 37 người, chia làm ba tiểu đội. Trong đó cao nhất là Chu Đại Sơn và Từ Khánh bát giai tiểu hồn sư, Triệu Tiểu Manh thất giai tiểu hồn sư, thêm vào đó là 4 người lục giai, 11 người ngũ giai còn lại đều là tứ giai."
Từ Thanh Long Đường của Lăng Hàn, đến mấy tên tán tu mới nhập môn, từ Tô Linh Nhi cho đến Tiêu Dạ, từ Từ Khánh tới Chu mập... toàn bộ lực lượng Vô Ưu Tông đã tụ đủ, đứng nghiêm chỉnh, không ai nói cười, không ai giỡn chơi.
Máu rồng này không phải vật tầm thường. Dù chỉ một giọt, khí tức bá đạo và cổ xưa toát ra từ trong bình đã khiến linh khí trong thiên địa dao động, như có một sinh linh viễn cổ đang giương nanh múa vuốt trong hư không.
“Đừng nói ta không cho ngươi ăn ngon,” – hắn cười nhạt, mở nắp ngọc bình, để một giọt chân long chi huyết nhỏ xuống lưỡi kiếm.
“Trận chiến này… tránh không được nữa rồi.”
“Từ ngày Vô Ưu Tông thành lập đến nay, ta chỉ có một lời thề là thu nhận kẻ cầu đạo, bảo vệ người không chốn nương thân!”
"Ai mới là chính?"
“Là chúng - Thanh Vân Tông - bao năm vơ vét, uy h·iếp, tàn sát người yếu, bức c·hết tán tu, thu hút lòng người bằng danh lợi giả tạo.”
[Thôn phệ: Trong chiến trận điên cuồng hấp thụ huyết khí xung quanh bổ sung uy năng đồng thời tăng cấp]
Nhiệm vụ hệ thống tạo dựng Thanh Long Đường hắn đã hoàn thành từ lâu. Chỉ có điều lúc đó hắn đang đau não với cô công chúa liền quên mất.
“Tốt lắm, ngươi tạm thời giấu lực lượng chính của Thanh Long Đường. Khi đại chiến nổ ra, cho bọn chúng đánh sau trận, lật kèo từ trong lòng quân địch.”
Cả quảng trường như rung chuyển. Tiếng hô “Sát!” vang dậy cả dãy núi vô danh, truyền xa đến tận chân trời. Nhiều đệ tử mắt đỏ hoe vì máu nóng, nhưng trong lòng không còn sợ hãi chỉ còn chiến ý.
“Một khi kẻ địch tới, ta sẽ cùng tất cả mọi người… đạp núi xương, nhuộm đỏ đất này bằng máu của chúng!”
“Chúng ta không có chống lưng, không có linh mạch ngàn năm, không có truyền thừa nhưng chúng ta có tâm!”
"Chia ra một đạo bảo vệ những đứa trẻ!"
Một bên, Diệp Linh Nhi cũng đang nhanh chóng kiểm tra từng kiện áo giáp, v·ũ k·hí, từ đao, kiếm, cung, tiễn cho đến khiên chắn. Mặc dù không phải linh khí, nhưng chúng đều được nàng chọn lọc kỹ càng từ các thợ rèn nổi tiếng trong vùng.
“KHÔNG!!!” – Tiếng đáp lại như sóng gào núi lở, tất cả đệ tử đồng loạt hét lớn, máu nóng sôi trào.
"Võ hồn tất cả đều phù hợp để đánh trực diện, có thể làm tiên phong!"
Trương Phàm vẫn giữ tay trên chuôi kiếm, khí tức quanh người bị ảnh hưởng kéo căng như dây đàn, trán rịn mồ hôi lạnh nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ kiên định.
Ngoài trời, trống trận chưa vang mà sát khí đã lặng lẽ thấm vào từng ngọn cỏ, từng phiến đá quanh Vô Ưu Sơn.
“Toàn tông hiện tại có bao nhiêu người có thể ra trận?”
“Các ngươi có sợ không?!”
Lăng Hàn cười nhẹ, ánh mắt sắc như dao:
Trương Phàm ngồi một chút mơ hồ hình như hắn đã quên đi điều gì. Hắn kéo tới kéo lui bảng hệ thống mãi liền bất ngờ vỗ trán:
“Chúng nói chúng ta là tà tông...”
Hắc Sát Chi Kiếm đang gào thét như thể muốn xé rách không gian, hút lấy toàn bộ chân long chi huyết, rồi sau đó “ẦM!” một t·iếng n·ổ nhẹ — cả thanh kiếm liền tái tạo lại khí tức, trầm ổn hơn, nhưng sâu thẳm bên trong là một thứ gì đó nguy hiểm hơn gấp nhiều lần trước kia.
[Long Hồn Tề Minh: Khi thi triển kiếm ý cực hạn, có thể kích phát long ngâm, khiến kẻ địch bị áp chế tâm thần, người yếu sẽ run rẩy, người mạnh cũng mất tập trung trong nháy mắt.]
“Thế thì từ giờ trở đi, gươm không rời tay, mắt không rời chiến báo!”
“Vậy Thanh Long Đường thì sao?”
“Mới vừa rồi, ta nhận được tin từ trưởng công chúa!”
“Thanh Vân Tông đã hạ quyết tâm.”
Hắn vung tay, thanh Hắc Sát Chi Kiếm cắm mạnh xuống mặt đất vang lên keng một tiếng như sấm sét nổ vang giữa trời.
"Xem ta kìa!"
Bóng tối lan dần, không khí trong Vô Ưu Tông vẫn nóng như lửa đốt. Lệnh chiến vừa ban, toàn tông môn lập tức chuyển sang trạng thái chuẩn bị cao độ. Nhưng giữa hỗn loạn đó, Tô Linh Nhi vẫn giữ được sự điềm tĩnh và gọn gàng quen thuộc.
Một tiếng long ngâm mơ hồ vang lên từ đáy lòng đất. Toàn bộ Hắc Sát Chi Kiếm đỏ rực như sắt nung, kiếm thể rung động dữ dội. Trên lưỡi kiếm, từng đường vân đỏ như long lân hiện ra, ẩn hiện hình ảnh một đầu hỏa long gào rú, xoay chuyển quanh thân kiếm. Một luồng sát khí và uy áp bá đạo cuồn cuộn bốc lên, khiến đám đá xung quanh vỡ vụn từng mảng. Đám chim thú gần đó hoảng loạn bỏ chạy.
Không khí ngưng trọng đến mức cả gió cũng dường như ngừng thổi. Trương Phàm bước lên bậc đá giữa quảng trường, ánh mắt như lưỡi đao lạnh lùng nhìn về xa xăm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Phàm gật đầu, ánh mắt lóe sáng, liền hỏi tiếp:
Sóng gió… đang đến rất gần.
[Phần thưởng: bản vẽ kiến trúc Thanh Long Đường, 1 giọt chân long chi huyết, 50 điểm hệ thống] (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Phàm nhanh chóng dời bước tới sân diễn võ. Hắn nôn nóng muốn thử xem sức mạnh của một thanh thánh khí là như thế nào.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt trải dài trên nền trời Bắc Hoang, Trương Phàm một mình đứng trong một sân đá vắng vẻ phía sau đại điện. Gió đêm se lạnh lướt qua vạt áo hắn, mang theo một luồng sát khí nhè nhẹ — không phải đến từ hắn, mà từ Hắc Sát Chi Kiếm đang lặng lẽ nằm trong tay.
“Nhẹ tay một chút, đống nỏ tiễn đó ta mới kiểm tra lại sáng nay!” – Linh Nhi cao giọng nhắc một đệ tử suýt làm rơi rương cung.
“Tổng cộng 108 người. Trong đó trên lục giai là 9 người, từ ngũ giai đến lục giai là 21 người, tứ giai trở xuống hơn 70 người, chủ yếu là tán tu, dân nghèo nhập môn. Toàn bộ đều là tiểu hồn sư. Còn lại là vài đứa trẻ mới vào sơ hồn."
Trương Phàm vui sướng không thôi nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay.
“Còn chúng ta thì sao?”
“Lần này, Vô Ưu Cơ đại trận có thể sẽ bị phá. Kẻ địch đông, thực lực mạnh. Nhưng ta chỉ hỏi một câu…”
“Các ngươi có dám chiến không?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Phàm nhìn vào giọt máu trên hệ thống mãi không biết nên sử dụng thế nào. Bỗng nhiên hắn chớt nhớ tới Hắc Sát Chi Kiếm. Sau trận '1 chọi 100' độ tăng trưởng của kiếm đã được 85%. Hắn quyết định cho Hắc Sát Kiếm hấp thu Chân Long chi huyết.
Lời hắn vừa dứt, bên dưới lập tức vang lên tiếng xôn xao, ánh mắt các đệ tử đầy giận dữ, phẫn nộ, xen lẫn căng thẳng và lo lắng.
“DÁM!!!”
Bên ngoài sân, Tiêu Dạ đang luyện tập bộ pháp với thanh hỏa kiếm trong tay. Từ sau khi thức tỉnh Hỏa Long Võ Hồn, tu vi hắn như được rót thêm dầu vào lửa, tăng tiến vượt bậc. Giờ đây, hắn đã là Lục Giai Tiểu Hồn Sư, khí thế mạnh mẽ, một kiếm quét ngang là cuồng phong nóng rực theo sau, khiến các tân đệ tử xung quanh không khỏi líu lưỡi.
Tại đại điện, Trương Phàm cùng Lăng Hàn ngồi trước bản đồ chiến lực...
Trương Phàm giơ tay ra hiệu im lặng. Giọng hắn càng lúc càng trầm thấp, nhưng chữ nào chữ nấy như tiếng trống vang vọng thẳng vào lòng người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay khi giọt máu chạm vào thân kiếm — “ÙNG!”
[Ding! Chúc mưng ký chủ nhận được hạ phẩm thánh khí Hắc Long Sát Kiếm!]
Thân kiếm dài hơn một chút, lưỡi kiếm mảnh hơn nhưng sắc bén lạ thường, có thể cắt vỡ kim thiết như chém lá khô. Đường vân đỏ rực như long lân lan dọc theo thân kiếm, thỉnh thoảng ẩn hiện hình ảnh hỏa long uốn lượn. Khi kiếm rút ra, có tiếng long ngâm mơ hồ, sát khí cuồn cuộn như lửa địa ngục. Chuôi kiếm biến đổi thành hình đầu rồng cách điệu, miệng rồng ngậm lấy lõi ngọc đỏ như máu — nơi tinh huyết hội tụ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.