Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Phong Khởi
“Ỷ mạnh h·iếp yếu, đảo ngược đúng sai, ta Trần Đại Phì dù béo cũng phải có cốt khí. Trận hôm nay không đánh thì thôi, đã đánh… thì tuyệt đối không đứng nhìn!”
Chính là trưởng công chúa Bắc Minh Hoàng Triều.
"Sống – chiến vì Vô Ưu!"
Toàn thân hắc y, kiếm sau lưng, khí tức như núi lửa sắp bùng nổ. Hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt đảo qua hàng ngàn hàng vạn người bên dưới, thản nhiên bước lên bậc đá cao nhất.
Dư luận bắt đầu chia thành nhiều luồng. Những người vốn định đứng về phía Thanh Vân Tông bỗng chần chừ, sự do dự lan nhanh như vi khuẩn, khiến cho liên quân tưởng chừng hùng mạnh lại lộ ra dấu hiệu rạn nứt ngay từ ban đầu.
"Vô Ưu tất thắng!"
Mọi ánh mắt đồng loạt quay về, trong lòng đều r·úng đ·ộng. Dù ngoài miệng vẫn kêu gọi chính nghĩa, nhưng ai nấy đều hiểu rõ: nếu Bắc Minh Hoàng Triều cũng ra mặt thì đây không còn là cuộc trừng phạt một tà tông mà là khơi mào c·hiến t·ranh quyền lực!
Trần Đại Phì vẫn cười tươi, quạt phe phẩy:
Ánh mắt Trương Phàm khẽ nheo lại, trong đầu lập tức hiện lên một suy nghĩ:
Sáng sớm hôm sau, một cơn chấn động nhẹ lan khắp cả ngọn núi vô danh, như thể đất trời đang thức tỉnh sau một giấc ngủ dài.
Trong khi đó, bên trong Vô Ưu Tông, mọi người đã sẵn sàng nghênh chiến, lá cờ đen ngạo nghễ với ba chữ "Vô Ưu Tông" tung bay giữa gió sớm, lạnh lẽo như chiến ý, chờ máu nhuộm núi này thêm một lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lúc sau, phía trước Vô Ưu Tông đã có mặt đầy đủ nhân thủ. Ngay lập tức, đại môn Vô Ưu Tông rộng mở.
"Vô Ưu bất khuất!"
Ầm ầm!
Cả đám đệ tử phía dưới sục sôi nhiệt huyết, khí thế trào dâng, có người siết chặt v·ũ k·hí, có người gào lên phấn khích, một vài kẻ từng sợ hãi giờ đây ánh mắt cháy rực.
"Là ai mang chiến đến cửa? Là ai từ lâu đã quen thói hống hách, tự xưng là chính đạo mà lòng thì đen tối hơn vực sâu?"
"C·hết – cũng phải kéo theo trăm xác địch!"
Trương Phàm nhìn hắn, trong lòng chỉ thầm nói:
“Một đám ô hợp tà tu, lại dám ngông cuồng đối đầu chính đạo? Hôm nay Vô Ưu Tông các ngươi sẽ bị xóa tên khỏi Bắc Hoang!”
Hắn lẩm bẩm như nói cho chính mình nghe:
Sau lưng hắn, Lăng Hàn, Chu Mập, Từ Khánh, Tiêu Dạ, Linh Nhi, Diệp Linh Nhi… lần lượt xuất hiện, mỗi người đều mặc chiến giáp, khí thế không một ai lùi bước.
Trương Phàm nâng tay, một luồng kiếm ý cường đại bùng phát, Hắc Sát Long Kiếm rít gào, kiếm quang đen kịt như muốn phá rách bầu trời.
Lời nàng vừa dứt, từng tia chấn động như sấm đánh nổ tung trong lòng tất cả thế lực đang tụ tập.
Một bóng người xuất hiện đầu tiên.
Những lời xì xào vang lên khắp nơi. Trong đám đông, có người ánh mắt đầy sát khí, có kẻ ánh lên vẻ tham lam, cũng có không ít chỉ đơn thuần là muốn xem trận chiến long trời lở đất giữa Tân Tông Vô Ưu và cự đầu Thanh Vân.
“...Ừ, ta tin ngươi chắc luôn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta còn thấy cả người của Huyết Ảnh Các, chuyện này… nghiêm trọng thật rồi!”
Hàng trăm đệ tử đồng loạt rút v·ũ k·hí - một mảnh lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng mặt trời, như hào quang tử chiến chém thẳng vào lòng quân địch.
“Là Trần Gia! Sao bọn họ cũng tới? Không phải bọn họ luôn không quản chuyện ở Thanh Minh Thành”
Trước mắt hắn, toàn bộ đệ tử đều đã vào vị trí, mỗi người đều mang giáp trụ chỉnh tề, tu vi dao động mạnh mẽ, khí thế của tông môn mới này lần đầu bộc lộ ra trọn vẹn.
Dưới ánh nắng ban mai, phía chân núi kéo dài đến tận cuối tầm mắt, đâu đâu cũng thấy bóng người di chuyển, tựa như cả một đại quân đang tiến hành bao vây.
Ầm… ầm… ầm…
“Nghe nói các vị muốn thảo phạt tà giáo gì đó… vậy mà nhìn bên này khí thế có vẻ chính khí hơn thì phải!”
Trương Phàm đứng đầu đội ngũ Vô Ưu Tông, sắc mặt bình thản, ánh mắt quét qua Trần Đại Phì cùng đoàn người cưỡi Huyết Mâu Tê Giác phía đối diện.
“Các ngươi nghĩ đi, nếu thật sự là tà giáo, sao công chúa lại hết lời khen ngợi còn muốn kết giao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ầm!!!
Trương Phàm quay lưng lại, bước ra rìa vách núi, đối diện với trời xanh mênh mông và đại quân đang áp sát…
Trương Phàm.
Ánh mắt Trương Phàm dần trở nên lạnh nhạt, nhưng vẻ ngoài vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như thường lệ. Hắn chắp tay, gật đầu đáp lễ:
“Tổ sư gia ta là người của Ngự Thú Tông, từ nhỏ lớn lên giữa yêu thú, nhìn mặt thú còn biết ai là chính ai là tà!”
Nữ tử cưỡi ngựa trắng tuyết, thanh âm kiên định truyền xuống:
Hắn nghiêng đầu thì thầm với Lăng Hàn:
Mặt đất chấn động, theo sau bóng dáng lắc lư của Trần Đại Phì, là cả một đội ngũ cưỡi yêu thú khí thế hừng hực tiến lên. Mỗi người đều cưỡi trên lưng Huyết Mâu Tê Giác, toàn thân phủ một lớp giáp xương sẫm màu, trán mọc ra chiếc sừng đỏ máu lấp lánh, ánh lên hàn quang sắc bén.
Tiếng bước chân nặng nề, xen lẫn tiếng vó ngựa vang vọng khắp không gian, mỗi lúc một gần hơn.
“Chuyện gì đây? Tự dưng có người đến giúp, còn mang cả yêu thú đi kèm…”
ẦM!!!
Thanh âm Trương Phàm vang vọng, mượn tụ âm pháp trận của Lăng Hàn trải dài khắp núi.
Tuy chỉ hơn trăm người, nhưng mỗi bước chân vang lên như rung chuyển cả ngọn núi.
Dẫn đầu là một nữ tử áo choàng đen thêu vân kim, gương mặt tuyệt mỹ mang theo vài phần cao ngạo, thần thái lạnh lùng cao quý.
“Ngươi có biết Trần Gia này không?”
“Trần huynh có lòng trượng nghĩa, Trương mỗ ghi nhận. Chỉ mong sau hôm nay, bằng hữu vẫn giữ được nụ cười ấy.”
Ngay lúc này, cờ hiệu Thanh Vân Tông cao ngạo tung bay, dẫn đầu là một lão giả thân mặc trường bào tử kim, tóc trắng như tuyết, mắt sâu thẳm như vực thẳm, thần sắc nghiêm nghị, khí tức như hồng hoang áp đỉnh. Đi sát hắn là Triệu Vô Đạo vẻ mặt cung kính lão giả. Phía sau hai người có hơn chục tên trưởng lão và hơn ngàn đệ tử tạo thành một đội hình chỉnh tề như sơn như hải. Xung quanh là các thế lực lớn nhỏ san sát kéo đến, cờ hiệu tung bay, người ngựa đông nghịt.
“...Trên đời này thứ miễn phí chỉ có phân chim rơi vào đầu, còn lại đều phải trả giá.”
Trương Phàm phất tay.
Ngọn núi vô danh vốn thanh vắng yên tĩnh, giờ đây giống như đang nghênh đón một cơn sóng dữ từ bốn phương tám hướng.
“Vô Ưu Tông tà đạo? Còn không phải mấy lão quái của Thanh Vân lo sợ thế lực mới trỗi dậy, ra tay tiêu trừ mầm họa trước?”
Ngay lúc ấy—
Lăng Hàn lắc đầu:
ẦM ẦM!!! (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cỗ đại quân từ sườn núi bên phải kéo đến. Kỳ binh như nước, giáp phục chỉnh tề, cờ hiệu phần phật tung bay.
"Chúng ta là Vô Ưu Tông!"
Ngay khi mọi người còn chưa kịp định thần...
"Không phải tà tông, mà là tông môn được dựng nên bằng máu và lòng kiên định!"
Ngay sau đó, tất cả đệ tử Vô Ưu Tông xếp thành hàng chỉnh tề. Người cầm thương, kẻ cầm kiếm, lưng đeo cung, vai mang chiến khí, ánh mắt kiên định, tinh thần ngưng tụ như sắt thép.
Chương 17: Phong Khởi
Trên đài cao quảng trường, Trương Phàm đứng sừng sững, một thân hắc bào lay động trong gió, Hắc Sát Long Kiếm đang lặng yên sau lưng. Ánh mắt hắn lướt qua toàn bộ mảnh sân rộng đã tụ đầy đệ tử, khí tức ngưng trọng nhưng sắc bén như lưỡi dao được mài sẵn.
“Tên mập kia không quen ta, không quen đệ tử ta, chẳng lẽ bị nắng đập đầu? Chắc chắn sau này sẽ đòi thứ gì đó…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hả? Ngay cả Lục Hỏa Cốc cũng xuất động? Không phải bọn hắn ở Thương Lan Thành sao?”
Mười con Huyết Mâu Tê Giác, bước chân như trống trận, khí thế uy áp khiến không ít tán tu cảm giác hô hấp khó khăn.
“Bắc Minh Khuynh Tuyết ta lấy danh nghĩa cá nhân, quyết đứng về phía Vô Ưu Tông!”
Trên sơn đạo quanh co dẫn lên Vô Ưu Tông, từng đoàn đội mặc y phục đủ loại màu sắc, thế lực lớn nhỏ tề tựu, hoặc đi theo gia tộc, hoặc kết đoàn theo môn phái, hoặc là những tán tu mang tâm thế xem náo nhiệt tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn rối ren.
Tiếng hô vang vọng vang dội cả ngọn núi, như lời tuyên chiến với hàng ngàn sinh linh đang tiến lên từ sơn đạo phía xa.
"Hôm nay bọn chúng muốn diệt chúng ta... Vậy thì để ta tiễn chúng đi trước!"
Trương Phàm chau mày, liếc nhìn đội ngũ Trần Gia khí thế ngất trời, lại nghe Trần Đại Phì nói năng như thể đã là huynh đệ kết nghĩa sống c·hết từ tám kiếp trước.
Tuy nhiên, trong đám người lại âm thầm có một số kẻ đi ngược hướng, giả vờ như đến xem, thực chất len lỏi phá rối đội hình, phát tán tin đồn bất lợi cho Thanh Vân Tông:
“Ha ha, đời người mấy khi gặp chuyện bất bình, chẳng lẽ lại không ra tay? Ta đây là vì nghĩa mà đến, tuyệt đối không mưu cầu danh lợi!”
Lời hắn vừa dứt, từng Huyết Mâu Tê Giác cùng hất đầu hừ mạnh, khí thế bức người. Dường như yêu thú cảm ứng được sát khí, đồng loạt rít gào, vang vọng cả triền núi.
Phía sau nàng là hai lão giả khí tức thâm sâu khiến cả Triệu Vô Kỵ cũng e dè ba phần.
"Thanh Vân à… hôm nay ta muốn xem, các ngươi chính nghĩa đến mức nào!"
Triệu Vô Đạo lạnh lùng cười gằn:
“Ta nghe nói, Vô Ưu chỉ là phản công vì bị gây hấn trước. Kẻ gây chuyện đầu tiên là ai… không cần nói cũng biết.”
Trần Đại Phì cười híp mắt, tay cầm quạt lông chỉ chỉ:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.