Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 161: Một Tập Đoàn Lớn, Nó Khác Bọt Như Thế Nào?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Một Tập Đoàn Lớn, Nó Khác Bọt Như Thế Nào?


“Anh chắc chứ”.

Xem một lúc, Hoang Đức Hiếu dẫn mọi người đến trước một chiếc máy tính đang mở, không có người ngồi.

Đi lên một chút nữa, thấy có người đang làm đồ họa game. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bấy giờ, Nguyễn Anh mới có cơ hội được chứng kiến, thế nào là một phòng làm việc đích thực.

“Chào cậu, tôi là Hoàng Đức Hiếu, trưởng phòng làm việc số hai của công ty”. Người này mỉm cười tươi vô cùng, đi lên trước mặt Nguyễn Anh, tự hào mà giới thiệu chức vụ cũng như tên tuổi của bản thân.

Hoàng Đức Hiếu dẫn Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân đến trước một màn hình máy tính đang có nhân viên công tác, mà nói.

“Đây là cách bọn anh tạo ra một con game”. Hoàng Đức Hiếu khá là tự hào mà nói về đội ngũ làm game của mình khi làm game.

“Ồ, là cái cậu mà anh Hải nói đến đúng không”. Người đối diện khẽ suy tư, rồi như chợt nhớ ra gì đó khẽ đập tay vào nhau, mà ồ lên một tiếng nói.

“Không có vấn đề gì đâu”. Nguyễn Anh cười tươi mà đáp lại.

Chỉ cần chỉn chu thêm chút âm thanh, game này ra mắt thị trường, chắc chắn sẽ được mọi người đón nhận ở mức vừa đủ. Nếu một công ty nhỏ, chắc là lời, còn công ty như của Trọng Hải, chắc là xêm xêm chút.

Chương 161: Một Tập Đoàn Lớn, Nó Khác Bọt Như Thế Nào?

“Tại trông cậu nhỏ tuổi, nên tôi sẽ gọi cậu là em được chứ”. Hoàng Đức Hiếu khẽ suy tư rồi nói ra một đề nghị vô cùng là bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chơi 15 phút, Nguyễn Anh dừng tay, Hoàng Đức Hiếu ngồi bên cạnh có chút kinh ngạc.

“Chào Quản lý Tuân”. Người này vô cùng lịch sự mà lên tiếng chào hỏi, có vẻ như khá là tôn trọng Vũ Giang Tuân, chắc hẳn cũng nhờ một phần về thái độ sống và làm việc siêu đỉnh của ổng, công ra công, tư ra tư.

Người nhân viên đang nhanh chóng mà đánh Code, dáng vẻ tập trung vô cùng.

Nói sao nhỉ, con game này theo nhận xét của Nguyễn Anh khá là ổn, không đến mức quá hay nhưng cũng không gọi là tốt.

Người này mở miệng chào hỏi hai người.

Còn nhỏ, lúc nào cũng nghĩ, mấy ông tạo game không khác nào mấy thánh hack lord cả, lúc nào tay cũng thoăn thoắt, màn hình thì chạy xuống liên tục, bộ dạng ngầu lòi vô cùng.

“Vị này là…”. Người này khá là thắc mắc đối với người đi bên cạnh quản lí Vũ Giang Tuân.

Nguyễn Anh dò hỏi ngược lại, thực sự là mấy ông này gan to thật đấy, không sợ bị tiết lộ con game ra ngoài, gây ảnh hưởng đến doanh số bán hàng à.

Cái nhìn đầu tiên của Nguyễn Anh về màn hình, trông nó khá đơn giản, không hề phức tạp như Nguyễn Anh nghĩ.

Gật đầu, Nguyễn Anh nắm tay ông anh đối diện, mở lời.

Đến mức Nguyễn Anh còn từng có đam mê muốn làm một nhà sáng tạo game nữa chứ.

Nhìn qua ăn mặc chỉn chu lịch sử, mắt đeo kính tóc cắt ngắn, toát lên khí chất của người trưởng thành, cơ thể không ốm cũng không béo, nói chung là tạm ổn chỉ ở mức tầm trung.

Gật gật đầu, Nguyễn Anh tiếp tục ấn vào nút chơi, con game có vẻ là một thể loại game thủ thành thời gian thực.

Nguyễn Anh nghi hoặc không hiểu, làm gì a.

Đi qua một lượt các công đoạn tạo game, Nguyễn Anh đã đại khái nắm bắt cùng hiểu rõ, bằng cái trí nhớ vĩnh viễn không quên của mình, Nguyễn Anh tự tin bản thân có thể tạo ra được một đội ngũ, không chỉ bằng mà còn hơn cả những người này.

Nguyễn Anh sảng khoái đáp, Nguyễn Anh không bao giờ quan trọng, vấn đề xưng hô trừ khi cần thiết.

Nói, người này còn nhìn sang đứng bên cạnh Vũ Giang Tuân, ý muốn dò hỏi.

Nói thật, nó khác khá xa so với suy nghĩ của Nguyễn Anh, à không khác hẳn với suy nghĩ hồi bé.

“Chào anh, em tên là Nguyễn Anh, anh có thể gọi em là em, hoặc Nguyễn Anh cũng được”. Nguyễn Anh cũng nhiệt tình đáp lại, đối với những người sẵn sàng giao tiếp và trò chuyện với bản thân, bỏ qua ngoại hình và tuổi tác, đều đáng được Nguyễn Anh dành cho sự tôn trọng nhất định.

Một là con Nguyễn Anh không phải là người thiên hướng về những trò chơi chiến lược, chắc là tuyp người chơi game cần sự giải trí nhiều hơn là vận dụng đầu óc.

Đám người này làm việc không đến mức quá nhàn nhã, cũng không quá mệt mỏi.

Mỗi người một nhiệm vụ không gián đoạn nhau, để khi hoàn thành sản phẩm của bản thân, tổng hợp lại chúng, hình thành ra một con game như dự kiến.

Có một điều đặc biệt khi làm việc theo chuỗi dây chuyền, một người làm chậm thì sẽ kéo cả đám người đi xuống, vậy nên đòi hỏi tính đoạn đội khá cao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Anh và Vũ Giang Tuân vừa xuất hiện, ngay lật tức có một người đi đến trước mặt.

Ai lấy cũng làm hết việc mình, vì trong một công ty game lớn như này, tính đào thải rất cao, nếu không đem lại lợi ích, thì xác định bị vứt bỏ đi.

Không muốn làm phiền người này nữa, Nguyễn Anh cùng đám người đến bên cạnh một máy khác.

Gật đầu, ngồi vào ghế, Hoàng Đức Hiếu giúp đỡ Nguyễn Anh vào con game demo này.

Từ chỗ Nguyễn Anh, còn có thể nghe được, có người đang lồng tiếng cho game thì phải.

Nhưng càng lớn, Nguyễn Anh càng nhận ra, mấy ông sáng tạo game không imba như vậy, thông qua các mạng lưới thông tin, Nguyễn Anh biết được sự thực phũ phàng, mấy ông sáng tạo này chả ngầu gì cả, thậm trí lúc nào cũng có chút xuề xòa.

Mọi người làm việc vô cùng quy củ, việc ai người đấy làm, không hề chen lấn hay tranh công, tiếc việc.

Hoàng Đức Hiếu lúc này lên tiếng.

“Phù” nhẹ thở ra một hơi căn phòng này không có mùi, thế là tốt hơn rồi, Nguyễn Anh cùng Hoang Giang Tuân bước vào căn phòng.

“Cứ tự nhiên, cái này bọn anh đã được anh Hải cấp phép rồi”.

Và giờ đây, có cơ hội được chứng kiến tận mắt, nó vẫn cứ là khác bọt khi xem trên mạng.

Hoàng Đức Hiếu nghe lấy, chỉ nhẹ nhàng mà nói.

“Đây là bản demo, em biết mà”.

“Nguyễn Anh, người sẽ đi tham quan công ty”. Vũ Giang Tuân trả lời một cách vô cùng bình thường, đến không thể nào bình thường hơn được, đối với ổng, chắc đây là cách phát biểu hợp lí nhất cho hoàn cảnh lần này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai là Nguyễn Anh cảm thấy con game này khá chán, khá năng này cũng có thể, vì một nguyên nhân nào đó mà không thích thú chẳng hạn. Đến bản thân Hoàng Đức Hiếu cũng vậy, nhớ lại khi trước có một con game được tung ra thị trường, trong khi người khác nhiệt tình đam mê, Hoàng Đức Hiếu lại cảm giác con game này chán phèo.

Nhìn Nguyễn Anh, Hoàng Đức Hiếu ngay lật tức đưa ra các giả thuyết.

Chỉ có 20 máy tính cùng hai mươi nhân viên làm việc, cùng một vài người nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này, người giới thiệu những thứ bên trong cho Nguyễn Anh biết, không còn là ông anh Vũ Giang Tuân, mà là mới quen Hoàng Đức Hiếu.

“Bên trong đây có một con game demo, em có thể thử”.

Con game này tuy không mấy xuất sắc, nhưng đáng lí phải thu hút người khác chơi lâu hơn cơ, bản thân Hoàng Đức Hiếu người đã có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, khi chơi cũng bị trò này kéo mất hơn tiếng đồng hồ.

Vũ Giang Tuân gật đầu, người nọ liền đưa tay, muốn bắt tay với Nguyễn Anh.

Suy nghĩ một lúc, Hoàng Đức Hiếu mở miệng.

Bên này, người ta làm công đoạn khác, nếu Nguyễn Anh nhớ không nhầm thì đây có vẻ như là phần tạo âm thanh trong game.

Hiện ra trước mặt là một giao diện khá đáng yêu, nhưng lại không có âm thanh, trước khi Nguyễn Anh nghi hoặc, đã nghe thấy âm thanh có chút ngại ngùng của Hoàng Đức Hiếu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Một Tập Đoàn Lớn, Nó Khác Bọt Như Thế Nào?