Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 162: Đánh Giá Về Con Game Của Công Ty
Đến cả khi Nguyễn Anh đã kết thúc phần trình bày của mình, Hoàng Đức Hiếu cùng Vũ Giang Tuân vẫn đứng đờ ra đấy.
Biểu hiện của Hoàng Đức Hiếu vừa nãy, theo lời giải thích thì là đây là lần đầu tiên, Hoàng Đức Hiếu nhìn thấy một thiên tài đặc biệt như Nguyễn Anh.
“Đánh giá về con game này sao, vì nó chỉ là bản demo, nên em không thể đánh giá hết được, chỉ đại khái một phần thôi”. Nguyễn Anh cũng khá ngại ngùng mà nói hết ra suy nghĩ của mình, một phần vì sợ làm mất mặt đám người, một phần vì nghĩ bản thân không nên làm vậy thế thôi.
Suy nghĩ một hồi, khuôn mặt của Hoàng Đức Hiếu tái đen lại, cuối cùng cũng nhận ra được điểm sai lầm.
Nguyễn Anh nghe, cũng nghiêm túc suy nghĩ, dù gì cũng đã chơi game của người ta miễn phí rồi, cho chút đánh giá của bản thân cũng không mất mát gì.
Hít sâu một hơi, Hoàng Đức Hiếu cố gắng kiềm chế lửa giận, cố hết sức để giải thích cho mọi người hiểu.
“Thật, anh không có ý gì cả”.
Nói Hoàng Đức Hiếu chuyển ánh mắt sang, đứng bên cạnh Nguyễn Anh Vũ Giang Tuân.
Lời còn chưa nói hết, Nguyễn Anh đã rùng mình mà chạy ra xa.
Nhưng chưa kịp làm gì đã thấy đám người này mất tiêu luôn, ánh mắt đến đâu, người m·ất t·ích đến đó, ánh mắt đi qua, người lại xuất hiện.
Ánh mắt cuồng nhiệt kia, hơi thở dồn dập kia, má nếu là một em gái, Nguyễn Anh đảm bảo sẽ tận tình đáp lại, nhưng nó lại ở một tên đực rựa, cao to đen hôi.
Tiếng cười vang dội, ngay lật tức thu hút mọi ánh nhìn của nhân viên công tác về phía ổng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quay qua chỗ Nguyễn Anh, ánh mắt sáng rực lên nắm lấy đôi tay Nguyễn Anh, muốn thổ lộ hết lời trong lòng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Anh, Hoàng Đức Hiếu có một cảm giác đặc biệt, lại qua vừa rồi trò chuyện, Hoàng Đức Hiếu không thể chịu được nữa.
Thái độ bất thường của ông anh Hoàng Đức Hiếu có chút khiến Nguyễn Anh sợ kh·iếp đảm. Nguyễn Anh tự nhận bản thân là một người đẹp trai, có sức cuốn hút.
Ánh mắt thâm tình, tha thiết mà nhìn về phía Nguyễn Anh.
“Nhìn cái gì mà nhìn, tập trung làm việc đi, Deadline sắp dí đến đít rồi kìa”. Nói thì nói như thế, nhưng nụ cười trên môi của ông anh Hoàng Đức Hiếu không hề che dấu được, che cũng chả biết che kiểu gì.
Đương nhiên, kể từ hôm sau, chắc chắn có một điều là, Hoàng Đức Hiếu tuy không bị chúng bạn xa lánh, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian này, Hoàng Đức Hiếu mà muốn tiến gần một người con trai trong công ty thì, chậc chậc…
Nhìn ông anh Hoàng Đức Hiếu một chút, lại nhìn bên cạnh mình đứng Vũ Giang Tuân, Nguyễn Anh mới mở lời đáp.
Thôi đi ông, kể từ lúc bản thân ông lộ ra bộ mặt như vậy, đừng nghĩ giải thích mà dễ dàng thoát được.
Loại bỏ trường hợp chuẩn bị trước đi thì, nếu từ đầu đến giờ, những lời nói của Nguyễn Anh là từ chính bản thân suy nghĩ, Hoàng Đức Hiếu tin tưởng, tài năng như Nguyễn Anh sẽ bị mọi thế lực nhắm đến.
Đối diện với một thiên tài như Nguyễn Anh, ai mà chẳng muốn tranh c·ướp cho được, Hoàng Đức Hiếu cũng vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Là trưởng phòng, làm sao mà không quen thuộc với đám người này được, nhưng Hoàng Đức Hiếu sẽ coi như không có gì xảy ra.
Mà dù có ở trường hợp như nào, cũng phải hỏi ra mới biết được, dù gì, Nguyễn Anh cũng có thể được coi là một người dùng, và đánh giá của người dùng là thứ tốt nhất giúp người sáng tạo game, có những đánh giá đại khái nhất về game của mình.
Nghĩ là tức đó, nhưng giờ chuyện quan trọng hơn cả, là phải giải quyết được hết tình huống trước mắt a, nếu không thanh danh của mình sẽ bị hủy hoại a.
“Cứ tự nhiên, anh nghe nè”. Hoàng Đức Hiếu gật đầu, muốn biết cậu em có cảm nhận ra sao.
Bản thân Nguyễn Anh, mới có quyền tự quyết định, không bố con thằng nào có thể mõm vào cả.
Chương 162: Đánh Giá Về Con Game Của Công Ty
Cắn răng nghiến lợi, Hoàng Đức Hiếu tức giận trong lòng, mé bọn này, đợi lấy đi.
“Anh muốn làm gì a, em không có nhu cầu, cũng không có đặc thù đam mê a”.
“Uhm, nói trước về đồ họa đi, em cảm thấy đồ họa tạm ổn nhưng không quá xuất sắc, nếu có thể anh có thể nghĩ theo hướng này…..”. Đầu tiên, Nguyễn Anh điều chỉnh lại giọng nói của mình sao cho phù hợp, sau đó bắt đầu nói một cách từ tốn và chậm rãi.
“Không, đừng hiểu nhầm a, anh không có ý đó”.
Nguyễn Anh giả bộ nắn cằm suy tư, cho nó hợp lí với hoàn cảnh, rồi mới từ từ mà nói.
“Nè, Tuân, cậu hiểu tôi mà phải không biết tôi là con người như nào đúng không”.
Nguyễn Anh nói một tràng dài, không ai dám ngắt lời, không ai dám chen ngang,
Đúng có thể coi nó là đồ mình cho ông anh Trọng Hải, cảm ơn thời gian qua giúp đỡ đi, đúng cứ như vậy mà làm.
Nếu là một người phụ nữ tiếp cận, Nguyễn Anh sẽ sẵn lòng đón tiếp, còn nếu là đàn ông thì, nói đến lại rùng mình.
Ba là thể loại game này, Nguyễn Anh đã chơi nhiều rồi lên mới vậy, nói thật thể loại thủ thành đã ra mắt từ lâu, bọn họ chỉ đơn giản là cải tiến âm thanh đồ họa, cùng cách chơi hơi khác biệt mà thôi.
Gửi lời mời, mong muốn Nguyễn Anh đến với công ty, cùng minh làm việc, con mắt khát vọng thấy rõ.
Nguyễn Anh vừa muốn thử nghiệm đưa bàn tay lướt qua ánh mắt của hai người, ông anh Hoàng Đức Hiếu bất ngờ cười như điên.
Ngẩn người, Hoàng Đức Hiếu nhận ra có gì đó sai sai.
Hoàng Đức Hiếu không biết nói gì nữa, ánh mắt lại đưa về đám nhân viên, cầu mong được giúp đỡ.
“Vậy anh có ý gì a”. Nguyễn Anh không thể nào dễ dàng tin tưởng Hoàng Đức Hiếu được, biểu hiện vừa rồi quá rõ ràng a, đảm bảo ai ở trong đây cũng có thể nhìn thấy được a.
“Nguyễn Anh…”.
“Nguyễn Anh, em có thể cho anh chút đánh giá về game vừa chơi sao?”. Việc dò hỏi một người về chất lượng sản phẩm của mình có tác dụng vô cùng lớn, đây cũng có thể coi như việc thể hiện sự hiếu khách đối với khách quý của công ty chứ nhỉ.
“Vâng”. Cả đám đồng thanh, tiếp tục công việc của mình, nhưng thực chất đang cười hết trong lòng với nhau, không nói ra bên ngoài mà thôi.
Nhìn thấy Hoàng Đức Hiếu vậy mà chuyển mục tiêu sang mình, đang muốn trên nỗi đau của người khác, Hoàng Đức Hiếu lạnh sống lưng, chạy vội ra xa.
Tạm gác vấn đề đó sang một bên, Nguyễn Anh đang đối mặt với lời mời chào đến từ Hoàng Đức Hiếu.
Hoàng Đức Hiếu vội vội vàng vàng giải thích.
Có chút nghi hoặc mà tiến đến trước mặt hai người, hai ông anh này bị sao vậy.
Chơi game của bọn họ có 15 phút, mà có thể nói hầu như ra tất cả các điểm yếu, điểm mạnh, cũng như trong một thời gian ngắn đưa ra một kế hoạch hỗ trợ.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, vận dụng hết bú sữa mẹ khí lực, cuối cùng Hoàng Đức Hiếu đã tạm giữ lại thanh danh của mình, đồng thời cũng nói ra tại sao bản thân mình lại biểu hiện như vậy.
Khi mọi chuyện đã sáng tỏ, Nguyễn Anh coi như tạm thời chấp nhận với lời Hoàng Đức Hiếu nói, nhưng vẫn còn vô cùng cảnh giác.
Nghĩ như vậy, Hoàng Đức Hiếu dò hỏi Nguyễn Anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lật tức biết mình thất thố, khuôn mặt đỏ lên, nhưng do nắm chức vị cao, không thể đứng ra xin lỗi được, đành chỉ có thể làm kẻ ác mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phải c·ướp bằng được, hoặc đạp đổ, một thực tế nghiệt ngã nhưng nó chỉ áp dụng được cho người thường mà thôi, còn Nguyễn Anh thì không thể nào, và không bao giờ có chuyện đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.