Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 165: Đến Thăm Chị Châm Thôi Nhỉ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Đến Thăm Chị Châm Thôi Nhỉ


“Sao vậy” Bộ dáng kì lạ của Nguyễn Anh làm cho Vũ Giang Tuân nghi hoặc, thằng cu này làm cái gì vậy.

Động tác tiếp theo của Nguyễn Anh khiến Vũ Giang Tuân im lặng lại, chỉ thấy Nguyễn Anh nhẹ đưa tay lên miệng, làm động tác ‘suỵt’.

Tuy chả hiểu gì lắm, Vũ Giang Tuân vẫn là quyết định làm theo.

Cách bàn Nguyễn Anh khá xa, đang có hai người đàn ông đang trò chuyện.

Một người ngồi, một người đứng, ai nhìn cũng có thể rõ ràng thấy được rằng người ngồi đang chiếm ưu thế chủ động, kiểm soát cuộc trò chuyện.

Người đứng thì yên nặng tại chỗ, lắng nghe người ngồi nói, thỉnh thoảng còn gật đầu lia lịa.

Tầm vài ba phút sau, hai người nay từ chỗ ngồi rời đi.

Nguyễn Anh lúc này mới từ từ bình thường trở lại, thoát ra khỏi chế độ nghe lén, miệng thì thầm “Công ty này thú vị thật a”.

Nguyễn Anh từ từ đưa mắt về phía ông anh, hỏi ra một câu khó hiểu.

“Công ty này có vẻ thích dùng quyền lực nhỉ”. Nguyễn Anh thực sự cảm giác có chút khó chịu với tình huống vừa rồi, nếu là ở hoàn cảnh bình thường, chắc chắn bản thân sẽ bem lại ngay. Tên kia, coi như là may mắn đi, vì đây là công ty của người thân Nguyễn Anh nên mới sống qua một lần thôi.

“Em nói cái gì cơ”. Vũ Giang Tuân có chút nghe không rõ lời nói của cu cậu Nguyễn Anh, trong con mắt có sự nghi hoặc bên trong.

“Không có gì”. Nguyễn Anh chỉ cười tươi, không đáp.

Ông anh Vũ Giang Tuân thấy đó, không thể làm gì khác hơn là thở dài, ánh mắt tràn đầy phức tạp mà nhìn về phía Nguyễn Anh.

Lúc đầu mới gặp tưởng ông em này bình thường, ai ngờ từ sau khi đi ra từ cái phòng thứ 3 đấy, cậu nhóc này biểu hiện vô cùng kì quặc, ông em này đừng nói là bị lây bệnh Hoàng Đức Hiếu rồi nhá, à không có thể là bệnh từ trước.

Biểu hiện vô cùng thường thường của bản thân, trong mắt người khác lại giống một người bệnh, tự dưng lại khiến nhớ đến câu, “ thế gian cười ta điên, ta cười người không thấu” của một bậc Xl chứ danh của Trung Hoa.

Ngồi đây thêm lúc, Nguyễn Anh đột nhiên đứng dậy nói.

“Nè anh, dẫn em đi đến chỗ chị Trâm đi”. Nguyễn Anh hiện tại không còn muốn ngồi đây nữa, muốn chuyển đi chỗ khác rồi.

“Làm gì a” Vũ Giang Tuân nghi hoặc, không biết thằng nhóc này nghĩ gì, mong sao đừng biểu hiện bất thường là được.

“Anh cứ chỉ đường em đi, lúc đến, anh sẽ tự khắc biết a”. Nguyễn Anh mỉm cười, một nụ cười kì lạ nhìn về Vũ Giang Tuân, mang theo ý vị thâm trường khó hiểu.

Gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng Vũ Giang Tuân vẫn là có cảm giác không tốt, nhưng giờ còn làm gì nữa, ngăn lại à, chắc chắn là không được rồi, tự cầu phúc thôi.

Nguyễn Anh mà biết được suy nghĩ của ông này, chắc là tức lắm luôn ấy.

Người ta có lí do vô cùng chính đáng đấy, cả sáng đến giờ cứ đi lượn, nhưng đã đi lấy được cái thẻ dự thi( sử dụng ở sự kiện 2 tuần sau) đâu, giờ không có việc gì làm thì phải đi lấy thôi chứ.

Huống chi mục đích bản thân Nguyễn Anh đến đây chính là nó, đi tham quan chỉ là phụ mà thôi. Vậy mà, với cái lí do chính đáng như vậy, lại bị ông anh mới quen này suy nghĩ lung tung trong đầu.

Mọi suy nghĩ thì vẫn chỉ là suy nghĩ trong đầu, trừ khi nói ra hoặc biểu hiện quá rõ mà gây phản cảm, nhưng làm người ai lại ngu muội đến mức có thể dễ dàng bộc bạch hết lòng mình chứ.

Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân, mang theo tâm trạng của riêng mình, tiến về phía thang máy, một đường đến chỗ chị Trâm thẳng tiến.

Vũ Giang Tuân nhẹ ấn nút tầng 28, Nguyễn Anh nhìn không nói gì, nhưng trong lòng lại đang nghĩ.

Hóa ra chị Trâm làm việc ở một tầng cao thế à, mà cũng hợp lí thôi.

Theo như cách giới thiệu của ông anh lúc mới gặp, thì Nguyễn Anh có thể dễ dàng hình dung ra rằng, vị trí tầng càng cao thì chức vị càng to.

Chị Trâm không nói đến là vợ của tổng giám đốc, chỉ nói riêng đến năng lực của chị ấy thôi, Nguyễn Anh cũng cảm thấy xứng đáng.

Thang máy cấp tốc di chuyển, trong một thời gian ngắn dừng lại, có vẻ như hai người đã đến chỗ làm việc của chị Trâm rồi.

Cánh cửa thang máy dần mở ra, trước mặt là môt hành lang, cuối đường là hai căn phòng.

Vũ Giang Tuân lên tiếng.

“Phòng bên trái là phòng họp, phòng bên phải là của Trâm thư kí”. Vũ Giang Tuân bắt đầu lên tiếng giới thiệu về chỗ làm việc của chị Trâm cho Nguyễn Anh nghe, để cậu biết chức danh của người chị.

“Thư kí” Nguyễn Anh hơi kinh ngạc, tuy đã suy đoán chị Trâm chắc chắn có một vị trí quan trọng trong công ty.

Ai ngờ lại là thư kí đâu, chức danh này thì quan trọng thật, nhưng đồng thời cũng khiến Nguyễn Anh liên tưởng đến nhiều điều.

Vũ Giang Tuân thấy Nguyễn Anh đột nhiên đờ ra, cười ngớ ngẩn tại chỗ.

Theo bản năng, Vũ Giang Tuân tự động tránh xa ra Nguyễn Anh, nhìn điệu bộ kia như kiểu, nếu Nguyễn Anh dám làm ra gì động tác, liền chạy mất dép.

Đang trong cơn “ngáo mộng” Nguyễn Anh nhận ra được ánh mắt kì dì gần bên mình.

Ngay lật tức, cơ thể đưa ra phản ứng, một loại chuông vang cảm xúc đánh thứ Nguyễn Anh dậy.

Từ trong cơn mê, Nguyễn Anh nhìn thấy ông anh Vũ Giang Tuân động tác, tinh thần ngay lật tức được thanh tỉnh.

Một lúc sau, Nguyễn Anh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn về phía ông anh mà không còn gì để nói.

Muốn tiến lên giải thích lại không biết nói cái gì cho phải.

Chả lẽ lại nói bản thân do nghe thấy hai từ “Thư kí” đầu óc bất tri bất giác bay bổng xa xôi, đến với những chân trân trời mơ mộng, để rồi biểu hiện ra một mặt ngáo đá.

Nhưng không giải thích, đồng nghĩa với việc, chấp nhận với suy nghĩ của ông anh, về bản thân mình có bệnh, còn bệnh gì thì không biết.

Lưỡng lự chốc lát, Nguyễn Anh vẫn là quyết định tiến lên giải thích.

Chỉ thấy, Nguyễn Anh nhẹ với tay, muốn giữ lại đôi vai của Vũ Giang Tuân, hòng bắt giữ ông anh, nghe hết lời mình nói.

Đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.

Một cô gái trẻ tuổi, tay mang theo một tập tài liệu từ thang máy đi ra.

Con mắt không chú ý đến trước mắt, cứ vậy bước đi.

Tình huống xấu hổ diễn ra giữa, một bên Nguyễn Anh đôi tay đang nắm về phía trước, với cô gái đang đi mà không để ý.

Không biết có phải cố ý, hay là tốc độ nhanh quá, đôi tay Nguyễn Anh không kịp dừng lại.

Một cảm giác mềm nhũn lật tức truyền khắp cơ thể, theo bản năng Nguyễn Anh nhẹ bóp một cái.

Thứ mà đôi tay ấy cầm nắm, không phải bờ vai của Vũ Giang Tuân, mà là một thứ gì đó mềm mại, nhưng mang đặc tính c·hết người.

“Uhm” cô gái khẽ rên một tiếng, khuôn mặt lật túc đỏ bừng.

Nguyễn Anh sững sờ mà nhìn, lại một lần nữa, bóp thêm một cái.

Khuôn mặ cô gái đâu chỉ còn là đỏ bình thường nữa, giờ đỏ ửng lên như bị lửa đốt vậy.

Hơi thở dồn dập, cuối cùng cả hai người cũng đã nhận thức được tình cảnh trước mặt.

Nguyễn Anh trước hết nhất rút tay lại, cô gái cũng theo sau đó mà đỏ mặt cúi đầu.

Không biết là ai suy nghĩ trước, nhưng lát sau, hai người cùng lúc mở miệng.

“Tôi xin lỗi”.

Đẹp trai thì nó là vô tình, thậm trí còn tạo ra cảm giác yêu, xấu trai thì nó là biến thái cần được xã hội dãy dỗ.

Hai người đồng loạt một cách kì diệu, có chút sững sờ nhìn nhau nhưng vẫn là trước hết trả lời cái đã.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 165: Đến Thăm Chị Châm Thôi Nhỉ