Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 166: Rất Là Mất Thời Gian
“Làm gì a”. Vũ Giang Tuân không hiểu lắm hành động của Nguyễn Anh cho lắm, thật sự là khó hiểu.
Mà lại, cô gái vừa rồi cũng không quá đáng lắm, nếu nghĩ đi nghĩ lại, thì cũng thấy khá là bình thường.
Tâm thái của Vũ Giang Tuân từ từ bình phục, ánh mắt cảm kích vô cùng hướng tới Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh biết cô gái này muốn vào phòng chị Trâm, ngay lật tức đuổi theo, còn kêu gọi ông anh Vũ Giang Tuân đi theo.
Cô gái lật tức kéo ra xa một khoảng cách, vô cùng cảnh giác mà hỏi.
Đúng lúc mọi người trong tình huống khó xử, một âm thanh vang lên.
Nhìn vào tên người gọi trước mặt, cô gái vội vàng kết nối.
Không phải tiếng điện thoại của Nguyễn Anh, cũng không phải điện thoại của Vũ Giang Tuân, mà là của cô gái mới gặp này. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không có gì a”.
Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân lại làm ra hành động đó, tự nhiên một mạch mà thành, làm nàng các chắc nịch suy nghĩ, nhưng vì Nguyễn Anh quá đẹp trai, nàng vẫn là hỏi dò. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối với người thường, đây có thể là chuyện thường tình, trùng hợp mà thôi.
Đúng a, bản thân mình quá dại dột rồi, bản thân mình vốn dĩ là cấp dưới của thư kí Trâm, làm vậy sẽ không tốt chút nào, kể cả có ở chức cao hơn, thậm trí là có thể sánh ngang hoặc hơn, bản thân cũng phải đến một tầng thân phận khác của nàng: Phu nhân tổng giám đốc, vợ của Trọng Hải.
Vì họp mà thiếu tổng giám đốc là không được, mà đã họp chị Trâm, Trọng Hải cũng sẽ không kêu Nguyễn Anh đến công ty đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái này có vẻ tên là Khánh Yến, nghe giọng nói bên trong, vội đáp.
Trước câu nói, cùng hành động này của cô gái, Vũ Giang Tuân cau mày, muốn đi lên lí luận điều gì đó, lại bị Nguyễn Anh ngăn lại.
Nguyễn Anh nhìn cô gái một lúc, vừa định mở miệng đã bị ông anh VŨ Giang Tuân c·ướp đáp.
Đối với Nguyễn Anh cũng vậy, nhưng chỉ khác một chỗ, bản thân là người trải nghiệm nó khác lắm.
Phòng họp, phòng chỉ dùng trong các buổi họp, nhưng hôm nay chắc chắn sẽ không họp.
Theo hướng nàng đi, chỉ có thể là đến phòng chị Trâm mà thôi.
Có chút khó chịu mà nhìn sang ngăn lại mình Nguyễn Anh, Vũ Giang Tuân tức giận nói.
Nếu đã có người có cùng điểm đến, nhưng khác mục đích, Nguyễn Anh nghĩ, tùy trường hợp bản thân có thể theo cùng.
Một lần nữa, âm thanh đồng đều xuất hiện, hai người cứ vậy mà nhìn nhau.
Nhưng cũng chỉ là ngỡ ngàng đôi chút mà thôi.
Mọi chuyện diễn ra như có sự sắp đặt chăng, không ai biết được nữa.
Ngay sau Nguyễn Anh tỉnh lại, cô gái cũng từ từ nhận ra điểm thất thố của mình.
Vũ Giang Tuân bị lời nói của Nguyễn Anh đánh tỉnh, sắc mặt có chút hốt hoảng không rõ.
“Anh à, cô gái đó đã vào phòng rồi, giờ anh chẳng lẽ muốn tiến vào bên trong, trước mặt chị Trâm lí luận sao, không nói trước sẽ biến bản thân thành một kẻ “Đàn bà” còn có thể khiến anh để lại ấn tượng xấu trước mặt chị Trâm a”. Nguyễn Anh nói một cách từ tốn, nói rõ nguyên nhân ngăn lại hành động của Vũ Giang Tuân ra.
“Xin lỗi anh, là tôi thất lễ rồi”. Khánh Yến cảm giác mình bây giờ cực kì xấu hổ, vừa rồi trả khác nào mình quá tự luyến hay không chứ. Lại nói trở lại, để đến được tầng cao đến mức độ này, phải trải qua một tầng bảo hộ từ tận dưới, làm gì có chuyện.
Trong vòng chưa đầy 2 phút, bản thân cô gái đã cúi đầu đến hai lần.
Bằng một cách thần kì nào đó, hai người lại có thể cùng lúc nói, lại còn nói ra những lời y đúc.
Thường thì chỉ có thể thấy tình huống này trên phim, thậm trí là bắt gặp khá thường xuyên, Nguyễn Anh cũng không cảm giác gì nhiều, cho đến khi bản thân tận mắt chứng kiến, còn là người trong đó nữa.
Cô gái nghe vậy sững sờ, sau lại như hiểu ra điều gì đó vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Nhìn thấy hai người Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân vậy mà theo mình.
Nàng đi mà không nhìn, nên quên mất rằng, hai người còn xuất hiện ở đây trước cả nàng.
“Cảm ơn em a, cứu anh một mạng”.
“Còn làm gì a, đương nhiên đi gặp Trâm thư kí”. Vũ Giang Tuân là người vô cùng có trách nhiệm, đồng thời cũng là một người khá là không hiểu phong tình, nói thẳng ra là không biết đùa.
Đây là lần đầu tiên cô gặp trường hợp này, cũng chưa từng thấy trên tivi, làm cho cô càng ngỡ ngàng hơn Nguyễn Anh.
“Nó chỉ là t·ai n·ạn thôi”. Một giọng nữ khá là rõ ràng vang ra, tuy có phần ngại ngùng.
Điện thoại ngay lật tức truyền ra âm thanh quen thuộc của một người phụ nữ, nghi hoặc.
Với suy nghĩ đấy, đáp án đã rõ, không phải là tiến vào phòng chị Trâm sao.
Thành công lắc lư ông anh Vũ Giang Tuân, Nguyễn Anh cười tươi, tiến đến phía ông anh, nhẹ nhàng mà vỗ vai.
Vậy nên có thể hiểu rằng, nàng đang tự mình đa tình sao, xấu hổ thật.
Hành động ngăn cản vừa rồi của Nguyễn Anh xuất phát từ cảm tính, còn lời giải thích xuất phát từ suy nghĩ lí tính, lí trí.
Tầng này chỉ có hai phòng, một phòng họp, một phòng thư kí.
Điều này cũng đúng với cảm xúc hiện tại của cô gái.
Nguyễn Anh là thế, lúc thì dở dở ương ương, ông không ra ông, thằng không ra thằng, lúc thì thông minh, lúc lại độc ác, lúc lại tốt bụng. Không biết đâu mà lần được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói, Khánh Yến tắt điện thoại, tính đi đâu đó.
“Uh thì cứ coi như là anh không quan tâm có bị coi là “Đàn bà” không đi, nhưng chẳng lẽ, anh không coi chị Trâm ra gì à, ai đời cấp dưới lại ở trước mặt cấp trên cãi nhau cơ chứ. Ah, hay là anh còn có chức vụ cao hơn chị Trâm, tổng giám đốc phu nhân, kiêm thư kí”. Tiếp đến, Nguyễn Anh bơm đểu thêm vài câu, triệt để ngắt đứng hành động của Vũ Giang Tuân.
Nguyễn Anh dừng lại một chút, rồi lại từ từ nói tiếp.
“Sao lại đi theo tôi, hai người có ý gì”. Khánh Yến thay đổi thái độ một cách đáng ngạc nhiên, làm cho đám người không khỏi bất ngờ vô cùng.
Khánh Yến bước vội, lại từ từ dần chậm động tác lại, nhìn về phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng cứ vậy đi, để lại hai người Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân ở lại bên ngoài.
Nhưng giờ thì khác, Khánh Yến nàng cực ghét người theo đuôi.
Và trong trường hợp này, tất nhiên là đi theo cô nàng Khánh Yến rồi.
Nếu nói vừa rồi tình huống, nàng nghĩ không sao cả, coi như đó là điều vô tình, vì Nguyễn Anh đẹp trai mà.
Cảm giác nó thực sự khác bọt, khó diễn tả bằng lời.
Cô gái lần nữa cúi đầu.
Nguyễn Anh nhìn ông anh vài cái, từ từ phân tích.
“Em đến nơi rồi, chị chờ em một chút”. Khánh Yến vâng vâng dạ dạ, càng làm khẳng định suy nghĩ đó.
Nguyễn Anh cảm giác, tốt nhất lên ngăn cản ông anh lại, vậy nên có tình huống vừa rồi, còn ngăn được rồi, có được ích lợi gì không thì không biết, nhưng cảm thấy phải làm thì làm thôi, quán trọng gì.
Đẩy cửa một mặt vô cùng thành thạo mà bước vào, có vẻ như đây không phải là lần đầu của cô gái.
Âm thanh này có vẻ là điện thoại, nên ba người đều cho tay vào túi quân, móc ra điện thoại của mình.
Sau một lúc, vẫn là Nguyễn Anh tỉnh giấc trước nhất, nhìn cô gái trước mặt, không biết nói cái gì.
Để che dấu sự xấu hổ của bản thân, Khánh Yến xin lỗi xong, nhanh chóng tiến vào phòng chị Trâm.
Chương 166: Rất Là Mất Thời Gian
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.