Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 173: Bữa Trưa Không Mấy Yên Ổn A
Người đứng đầu kia lại là người Nguyễn Anh gặp ở căng teen vừa rồi, lần nữa lại gặp lại. Phải nói là thực sự trùng hợp a.
Vào đến bên trong, căn phòng này không có một người, không một âm thanh, khác hẳn với phía bên ngoài ồn ào, có vẻ như bên trong được thiết kế với tầng cách âm khá xin xò lên mới vậy.
Nghĩ cô gái này lại tự nhìn về phía thân thể mình, tự đánh giá tự hài long, còn không quên một phần rành cho Hoàng Khánh Yến trong lòng chửi rủa.
Nguyễn Anh hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng tỉnh hồn, đồng thời cũng thấy được ánh mắt của Hoàng Khánh Yến về phía Vũ Giang Tuân, ngay lật tức hiểu được, cũng không khỏi cảm thán theo.
Cô gái có chút ước ao, lại phần lớn hơn trong lời nói là ghen tức, cô ta còn nhẹ giọng lẩm bẩm. “Hừ, có gì hơn người cơ chứ, ngoài cái đẹp mã cùng có chút gia thế, cô ta còn cái gĩ”.
Đám người Nguyễn Anh nhìn qua, bên kia bọn người hình như cũng phát hiện ra đám người Nguyễn Anh mà nhìn lại.
Nhìn Nguyễn Anh gật đầu, Hoàng Khánh Yến chắc chắn suy nghĩ của minh, một mặt tự hào vô cùng.
Cô gái đang ăn kia nhỏ giọng thì thầm, âm thanh phát ra chỉ có bản thân cô nghe được.
“Nè hai anh chị không định ăn uống à, giờ cũng muộn lắm rồi đấy”. Nguyễn Anh lên tiếng nói, nhằm thu hút lại sự chú ý của hai người
Nhưng cô gái kia lại không biết được rằng, trong căn phòng này có một người có thể nghe thấy được âm thanh nhỏ tí của cô gái từ một khoảng cách xa.
Nghi hoặc không biết người này có ân oán gì với Hoàng Khánh Yến không, vì từ lời nói có thể nhận rõ sự ghen ăn tức ở. Khi gọi Vũ Giang Tuấn là quản lí, trong khi Hoàng Khánh Yến là con.
Nhìn qua có thể đoán được đây là quản lí cấp cao của công ty.
Người có vẻ như là quyền uy nhất trong nhóm động đũa, đám người mới bắt đầu ăn.
Nguyễn Anh vẫn là quyết định không phản ứng gì, nghe tiếp xem còn có chuyện gì không.
Nhưng mà chuyện này không quan trọng, bây giờ trước hết là phải đi ăn cái đã, chuyện khác để sau đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Anh từ bên kia nhìn lại, ánh mắt không khỏi có chút quái dị.
Nguyễn Anh tùy ý đi lên trước, chọn một cái bàn mà ngồi vào, rồi ra hiệu cho hai người đi theo.
“Uh, đúng rồi là hai người đó, mà cô cũng vừa phải thôi, cũng là đồng nghiệp trong công ty, ai lại xưng hô với nhau như vậy”.
Nguyễn Anh ngay lật tức lên tiếng, thu hút sự chú ý của hai người.
Ở đây ba người trừ, chỉ có Vũ Giang Tuân là biết được điều đó, phản kháng đôi phần liền buông tay, mặc cho Nguyễn Anh sách đi, chỉ còn lại mỗi Hoàng Khánh Yến đang quyết liệt phản kháng, miệng nói, tay muốn thoát ra khỏi Nguyễn Anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái này, chị không cần lo, trước khi đi đến đây, em đã trao đổi với chị Trâm rồi, cứ vào tự nhiên thôi”. Nguyễn Anh ngay lật tức từ chối, kiếm một lí lẽ tạm thời để lên tiếng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nè kia có phải là Vũ quản lí, cùng con người hầu của thư kí Trâm sao”. Bộ dáng có chút hèn mọn, nhịn qua sẽ khiến ta liên tưởng đến một kẻ tiểu nhân đắc chí, dựa thế mà lên, thích nhất là cắn sau lưng người khác. Đương nhiên, đó cũng chỉ là đánh giá đại khái bên ngoài mà thôi.
“Phòng ăn này được anh Trọng Hải đích thân mời nhà thiết kế nổi tiếng người Italai xây dựng, với phong cách trang nhã nhưng không kém phần sang trọng, nơi đây luôn là khu vực mà xếp Hải tiếp đãi khách quý”. Hoàng Khánh Yến dùng kiến thức chuyên môn, kinh nghiệm cùng trải nghiệm của bản thân, để nói.
“Ý em là phòng ăn này hả?”. Hoàng Khánh Yến nói năng nhẹ nhàng, nghe như nuốt mật trong lời.
Nguyễn Anh đương nhiên gật đầu, không nói về phòng ăn này thì nói về cái gì a.
“Hừ, đừng tưởng tôi không biết rằng anh đang thích thầm cô ta, mà anh nên bỏ ý định đó đí, anh không biết là xếp anh đã đặt cọc cô ta trước rồi a”.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng ăn được mở ra, một đám người hơn 10 người bước vào, có cả nam lẫn nữ.
Hai người nghe vậy, vội vàng vâng vâng dạ dạ, ngay lật tức cầm lên đôi đũa của mình cúi đầu mà ăn.
Sau khi lời cô gái vừa ra khỏi miệng, người bên cạnh, cũng là người cùng cô gái nói chuyện, cũng từ từ nhìn sang chỗ người Nguyễn Anh, nhìn ngó một chút, nhỏ giọng mở miệng.
Tên này nhìn về phía hai người, lạnh lùng mà nói.
“Đừng đây là chỗ lãnh đạo, chúng ta không thể đi vào”. Hoàng Khánh Yến Nhỏ giọng từ chối, nhưng nhiều hơn là sự mong đợi.
Thức ăn ở đây đã được chuẩn bị sẵn, chỉ đợi người vào ngồi mà thưởng thức thôi.
Là một thành viên kì cựu của công ty, vậy mà kiến thức căn bản cũng không biết, không hiểu bình thường Vũ Giang Tuân làm gì a.
Theo lời Nguyễn ANh, hai người cũng đồng ý, nhìn về phía bàn ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe lời đánh giá của Nguyễn Anh, Hoàng Khánh Yến ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng dò hoi.
Bên trên bàn là những món ăn quen thuộc, không quá đắt tiền, cũng không quá rẻ tiền, tóm lại phù hợp đối với mọi lớp đối tượng.
Nguyễn Anh cùng hai người nhìn trước mặt bàn ăn, định động đũa.
Nghe thấy Nguyễn Anh như vậy chắc nịch khẳng định, Hoàng Khánh Yến từ từ bỏ đi phản kháng.
Mà khoan có gì đó sai sai, lòi đâu ra ông anh Vũ Giang Tuân vậy, Nguyễn Anh kinh ngạc, có thể hiểu được, nhưng nếu là Vũ Giang Tuân thì không thể thế được.
Phòng ăn này, nhìn qua được thiết kế khá tinh sảo, trang nhã, nhưng không quá lố lăng kệnh cỡm. Cảm giác đầu tiên Nguyễn Anh dành cho nhà ăn này, là một câu đánh giá.
Hai người đang thì thầm to nhỏ, lại đột nhiên ngừng lại, cảm giác được một ánh mắt lạnh tóc gáy mà nhìn về phía mình.
“Lên mặt gì chứ, thấy con kia ngồi đây, thể hiện chứ gì, tôi biết thừa đám đàn ông thối tha các anh”.
Nguyễn Anh nghe cảm giác ngay từ câu đầu tiên đã cho người ta cảm giác khó chịu.
Chương 173: Bữa Trưa Không Mấy Yên Ổn A
Hai người muốn chống cự nhưng không thể, sức lực của Nguyễn Anh quá lớn.
“Ăn nhanh đi, chúng ta còn có việc”.
Dù gì cũng đã chót đi vào bên trong rồi, hai người đều mang tâm lí có gì thì tính sau, liền cũng nhanh chóng đến chỗ Nguyễn Anh ngồi xuống.
Tên kia nhìn một lúc, cũng không nói gì nữa, tự ăn phần của mình món ăn.
Do đang cúi đầu, hai người theo bản năng mà nhìn lên, ngay lật tức bắt gặp ánh mắt như một con dã thú muốn nuốt trửng tất cả của người ngồi đầu, cũng như là người cầm đầu đám người này.
Mang theo như vậy tâm tình, Hoàng Khánh Yến phức tạp mà nhìn về phía kia còn đang cùng Nguyễn Anh ngạc nhiên Vũ Giang Tuân.
Có vẻ như người chọn lựa những món ăn này khá chú tâm, khi lựa chọn cách phối chế thức ăn, làm người ăn không ngán lại phù hợp với sức khỏe.
Lời nói nhỏ chỉ đủ cho người bên cạnh cô gái nghe, không ai nghe thấy cả Vũ Giang Tuấn, cùng Hoàng Khánh Yến cũng vậy.
Nghe nàng nói, Nguyễn Anh kinh ngạc, Vũ Giang Tuân cũng kinh ngạc.
Đám người này vừa bước vào, liền tiến đến ngay chiếc bàn rộng nhất mà ngồi lên.
Một cô gái nhìn qua một chút, đột nhiên nhỏ giọng nói với người bên cạnh.
Muốn mở lời nói gì đó, lại cảm thấy thôi, lắc lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.