Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 174: Một Người Đàn Ông Kì Lạ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 174: Một Người Đàn Ông Kì Lạ


Người này nghe thấy có người gọi, ánh mắt từ phía trần chuyển về phía Nguyễn Anh.

“Được rồi, nhưng phải nhớ có chuyện gì thì phải gọi điện cho anh ngay lật tức nghe không”.

15 phút sau, đám người bên kia có vẻ đã ăn xong bước lên ra bên ngoài, 5 phút sau đó nữa, đám người Nguyễn Anh cũng ăn xong, nói cụ thể hơn là ông anh Vũ Giang Tuấn, còn về cô bé Hoàng Khánh Yến đã xong từ lâu rồi, chỉ chờ đợi mỗi ông anh mà thôi.

“Anh không cần phải lo lắng, cứ quay lại việc làm của mình đi, về phía chị Trâm em sẽ lo cho, mà có chuyện gì, em cũng có thể gọi điện thoại cho anh mà, dù gì cũng chỉ là trong một công ty, không đi đâu được đúng không”.

Suy tư một hồi lâu, Trọng Hải thở dài một hơi.

Nguyễn Anh đi đến bên cạnh bồn rửa mặt, nhẹ nhàng xả vòi nước.

Đương nhiên, tất cả chỉ là sự cảm giác mơ hồ của Nguyễn Anh mà thôi, còn cụ thể như nào, bản thân Nguyễn Anh không biết được.

Kết hợp với lần đầu gặp người này, cùng với lần này, Nguyễn Anh cảm giác, người này là một kẻ không đơn giản. Chắc chắn có mục đích khác, chứ không chi đơn thuần là thích gái trẻ.

Thấy mọi người đã lo bụng, Nguyễn Anh lên tiếng mở lời.

Nguyễn Anh muốn xem thử, tên này cất giấu bí mật gì, mà khiến bản thân có một cảm giác vô cùng mãnh liệt khó nói.

Lau qua, lại cất vào túi, Nguyễn Anh quay sang bên, thấy người đàn ông vẫn chưa rời đi.

Rốt cuộc thì mọi chuyện do đâu, Nguyễn Anh cũng không hề hay biết được.

“Sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị a”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe lời Nguyễn Anh nói, hai người cũng không biết làm gì, đành tiếp tục ăn mình thức ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điều này làm cho đồi phế trung niên người kinh ngạc, hắn không hiểu cảnh tượng trước mắt là gì, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ đây là siêu năng lực.

“Không, có thể còn có chuyện gì đằng sau”. Nguyễn Anh bắt đầu suy nghĩ, cái đầu của cậu lại chuyển vào trạng thái hết công suất như lần trước.

Đúng là nhân sinh mà, không ai biết trước được điều gì, Nguyễn Anh cũng thế mà thôi.

“Chào chú, cháu có thể giúp gì được cho chú không ạ”.

Đang gắp miếng thịt bỏ vào miệng, Vũ Giang Tuấn nhận thấy Nguyễn Anh vậy mà không ăn nũa, liền nghi hoặc hỏi.

Đừn dậy tại chỗ Hoàng Khánh Yến chào hỏi hai người đôi câu bước ra bên ngoài.

Nguyễn Anh có một rất lạ cảm giác, tại sao ông anh này lại như vậy, là ở đây áp lực công việc quá, vẫn là vì một nguyên nhân gì khác.

Cánh tay từ từ nâng lên điếu thuốc, rít lấy một hơi dài thở ra đầy khói, hườn thẳng vào mặt Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh muốn ứng phó cho qua truyện, dù gì thì hiện tại đang không có tâm trạng lắm, thứ Nguyễn Anh để ý hiện tại là tên đàn ông trung niên kia.

Chương 174: Một Người Đàn Ông Kì Lạ

Đối diện với người đàn ông, Nguyễn Anh dùng cách nào đó, khiến cho khói đến mặt bay sang hai bên, không một mẩu khói nào bắn được trên người.

Đi đến trước mặt người đàn ông, suy nghĩ mấy giây, Nguyễn Anh hỏi.

Nguyễn Anh nghe vậy, cười cười, lắc đầu từ từ nói.

Đúng lúc này, từ trong nhà vệ sinh vang ra một âm thanh thở dài, âm thanh này khá nhỏ, và rất khó nghe, nếu không phải là Nguyễn Anh, thì rất khó mà nghe thấy được.

Nguyễn Anh chỉ là cười cười, nhẹ giọng nói.

Trái ngược với thái độ của Yến, Vũ Giang Tuân lên tiếng.

Ánh mắt vẫn như vậy, chả có chút nào cảm xúc, không nói gì mà nhìn Nguyễn Anh một lúc lâu.

5 phút sau, Nguyễn Anh xuất hiện trước mặt một phòng WC, đứng tại chỗ không biết đang làm gì.

Lưỡng lự trong giây lát, Nguyễn Anh vẫn là bước vào bên trong nhà vệ sinh.

Ngồi bên cạnh Nguyễn Anh, Hoàng Khánh Yến cũng ngẩng đầu lên, mang theo giống Vũ Giang Tuân câu hỏi dò xét ánh mắt.

Dòng nước từ từ phun ra, từ trong túi quần mình, Nguyễn Anh lấy ra một chiếc khăn, nhúng vào nước để mà rửa mặt.

“Mọi người đã ăn xong, thì có thể riêng phần mình trở về làm việc mình muốn làm a. Chị Yến còn có việc phải không đi thôi, còn anh Tuân, không cần đi theo em nữa, em muốn tự mình đi trải nghiệm”.

“Ăn cơm đi”. Nguyễn Anh nhẹ nhàng mà lên tiếng, muốn hai người tập trung vào chuyên môn, gác chuyện khác qua một bên.

“Không được a, anh đã được chị Trâm giao nhiệm vụ đi cùng em, không thể để em tự đi được, chị Trâm mà biết có mà c·h·ế·t anh”.

Gật đầu, hai người cứ vậy chia tay ở căng teen, ông anh quay trở lại chỗ làm việc của mình, trong khi đó Nguyễn Anh lại đi lượn về hướng ngược lại.

Vừa vào, đã thấy một người đàn ông tuổi trung niên, cũng là người lúc trưa, tay cầm điếu thuốc, nhẹ thả ra một hơi, ánh mắt nhìn lên trần nhà không biết nghĩ gì.

“Nhóc à, về mà làm việc của mình đi”.

Nhìn đám người kia cũng tập trung vào bữa ăn của mình, Nguyễn Anh cũng quay lại nói với hai người Vũ Giang Tuân cùng Hoàng Khánh Yến.

Nguyễn Anh có chút kinh ngạc, lẩm bẩm. “Vậy mà lại gặp được ở đây, dạo này toàn cái gì đâu đâu đấy”.

Tên nhóc này chưa gặp bao giờ, mà có gặp có biết thì đã sao, chẳng lẽ một thằng cu miệng còn hơi sữa giúp được mình chắc.

Hoàng Khánh Yến gật đầu, nàng hiểu lời Nguyễn Anh nói, cái nàng cần làm bây giờ là chở lại cương vị, thể hiện ra bản thân mình hết mức, một lòng muốn ở lại công ty, để chị Trâm bỏ cái ý định muốn đuổi nàng đi

Không biết có phải là do quá đói, hay là đồ ăn dành cho xếp lớn, hai người Vũ Giang Tuân cùng Hoàng Khánh Yến ăn uống ngon lành, trong khi đó Nguyễn Anh chỉ ăn một chút liền dừng lại.

Trái ngược với bộ vest lịch lãm, cùng cơ thể săn chắc nhìn qua là rõ, người này lại đồi phế chán chường đến lạ kì. Sống mà như không sống, muốn buông tay lại không thể, vì gia đình, vợ con, cuộc sống, bố mẹ… bao gánh nặng đổ lên đầu.

Lời cô gái nói ra có chút kinh người, Nguyễn Anh không khỏi mở to mắt, lại nhìn về phía Hoàng Khánh Yến, sau một lát gật đầu, thầm nghĩ .

Đồng thời cũng từ cô gái, Nguyễn Anh biết được người trung niên kia, vậy mà lại đi thích một cô bé, gọi là trâu già gặm cỏ non cho chuẩn nhỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người này chỉ coi Nguyễn Anh là một người nhân viên của công ty mà thôi, một tập đoàn lớn như thế này, điều nhầm lẫn là vô cùng dễ hiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em à, ăn được khá ít ấy, chỗ vừa rồi là đủ rồi”.

“Không cần biết cô gái trước mặt mình tài năng hay như nào, nhưng cái nhan sắc này cũng đủ làm nhiều anh điêu đứng, lên là mọi chuyện dễ hiểu dễ hiểu”. Nguyễn Anh tự biên tự diễn trong lòng như vậy, cũng thay mặt nhiều người nói ra lời muốn nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng rất nhanh, người trung niên này lắc đầu “Không thể, không thể a, làm sao mà như thế được” là một con người sống ở thời hiện đại, siêu năng lưc! Chả qua là suy nghĩ điên rồ mà thôi.

Phải nói là người đàn ông này có trí tưởng tượng bay cao bay xa thật, điều đầu tiên khi nhìn đến hiện tượng này, ngay lật tức nghĩ đến siêu năng lực. Mà cũng đúng, ai làm trong nghề này mà chả có một cái đầu óc mơ mộng cơ chứ.

Hai người nghe vậy, cũng gật đầu, vốn dĩ mục đích đi đến đây để ăn mà, động đũa của mình, 3 người bắt đầu ăn.

Theo riêng đánh giá của Nguyễn Anh, tên đàn ông trung niên kia, tướng tá cũng không đến nỗi nào, phải gọi là vô cùng có phong độ, nhưng không ngờ lại thích gái trẻ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 174: Một Người Đàn Ông Kì Lạ