Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân Sao, Hơi Sai Sai
“Bao giờ đi”.
Chương 69: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân Sao, Hơi Sai Sai
Nguyễn Anh cười cười, nhẹ nhấp một ly nước nói.
“Về nhà đi, rồi đưa cho bố cô cái này, ông ta sẽ tự hiểu thôi, còn việc ở đây cô không phải lo lắng nữa”. Nói Nguyễn Anh lấy từ trong túi ra một tấm danh th·iếp, trên đó ghi hai chữ Nguyễn Tùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em cũng muốn nói lắm nhưng giờ chưa phải lúc”.
Bộ dáng thì tùy ý, chứ thực ra là có chủ đích cả. Diễn viên chuyên nghiệp như Nguyễn Anh, đúng là hiếm có khó tìm mà.
Nhi nhìn thấy là Nguyễn Anh không khỏi ngơ ngác, chưa kịp định hình lại, cô bé này đã được Nguyễn Anh dắt ra ngoài, lẩn trốn như một cơn gió Yasuo.
Đừng nhìn ông Tùng ở nhà tấu hài thế thôi, nhưng đằng sau đó là một con người vô cùng đáng sợ, chỉ là một cái tên thối nát cha, chưa đủ nhét kẽ răng nữa.
“Giờ còn phòng 203, 305, 672 ạ, anh muốn chọn phòng nào”. Lão bản liệt kê ra các phòng còn trống, chữ cái đầu tiên tương ứng với vị trí tầng.
Sau khi làm chút thủ tục, Nguyễn Anh đi lên.
“Mày thử đi xem, mày không muốn bố mày sống nữa à”.
Vừa dựng xe xong, trong lúc Nguyễn Anh đóng cửa Thảo Mai vô tư mà bước vào.
Thấy bọn này như vậy chơi, Nguyễn Anh không gì để nói, tối không chọn, chỗ kín không chọn, nhất định phải chọn buổi trưa, đến cái nhà nghỉ ngay mặt đường mới ghê chứ.
Thấy có khách nhân, người đàn ông trung niên vội vàng tiếp đón.
“203, đây không phải là sát bên cạnh sao”. Che dấu ánh mắt của mình, Nguyễn Anh chỉ đại lên phòng 203.
Dắt tay Nhi đến một quãng khá vắng người Nguyễn Anh dừng lại.
Đạt nhìn Nhi không chạy nữa cười khuẩy, bắt đầu tường thuật mọi chuyện.
Nguyễn Anh từ vẻ đẹp của Thảo Mai ngây ngốc mà tỉnh dậy, ra cổng mở cửa cho Thảo Mai vào.
“Người phải đợi đến à”.
Thảo Mai gật đầu lia lịa, nàng cũng có chút tò mò, gia đình nào mà dám cho con mới học cấp hai ra ở riêng.
Nguyễn Anh theo sau, hai người ngồi vào ghế ở phòng khách.
“Chị muốn biết thêm chi tiết phải không”.
Lại ngồi một lúc, có tiếng xe vang lên, Nguyễn Anh đứng dậy, kêu Thảo Mai cùng đi ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Anh nghe vậy, đơn giản đáp.
Nguyễn Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Quay lại, nhìn trên bàn là một xấp tiền, ông này cười tươi như hoa, nhưng sắp không cười được nữa rồi, vì sắp phải chi trả tiền để sửa tường với cửa.
“Tí nữa chị ạ, còn phải đợi người nữa”.
“uhm” Thảo Mai nhẹ gật đầu, mang cái laptop Nguyễn Anh tặng ra dò xét một lúc rồi hơi buồn mồm hỏi.
Tìm một chút, Nguyễn Anh đã thấy phòng 204, ánh mắt có chút quái dị nhưng Nguyễn Anh không dựng lại, tiến đến mở cánh cửa phong 203 rồi chui vào.
Lắc đầu, Nguyễn Anh không muốn suy nghĩ lung tung, nhưng cái đầu thì vẫn mãi nghĩ về cảnh nào đó. Mang theo tâm trạng ấy, Nguyễn Anh hành động.
“Ơ thế gia đình em không lo cho em à, dù gì em mới chỉ học cấp hai thôi”.
Nói về độ bạo gan, thì hiện tại hai đứa này, chiến hơn Nguyễn Anh rồi đấy. Làm gì thì làm, điên thế nào thì điên, nhưng giới hạn của Nguyễn Anh vẫn là rất rõ ràng. Chứ không như mấy đứa trẻ này.
Thằng Đạt từ từ tiến lại gần Nhi, vừa định thò đôi tay mình chạm vào người Nhi.
“Ah, gia đình em không sống ở đây, họ sống ở nơi khác, chả qua em muốn sống tại đây cho tiện đi học thôi”.
“Do thằng chú mày quá ngu thôi chứ đừng trách tao, ai ngờ thằng đấy có thể đi c·ưỡng h·iếp con Hòa được, mà đã c·ưỡng h·iếp thì làm cho kín đi, chưa hành sự xong thì đã b·ị b·ắt”.
Vào đến nhà, nhìn đồng hồ, tính toán một chút sắp đến thời gian rồi, Nguyễn Anh không làm gì cả, đứng sẵn trước cửa.
Rót cho Thảo Mai một cốc nước, nàng uống ừng ực. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Còn đứng đó làm gì, không ra mở của cho chị”.
“Sao chị chưa thấy gia đình em đâu nhỉ”.
“Thế là nhà mày đi xuống từ đây, bố mày đang là một chủ tịch của một tập ăn nên làm ra, mẹ mày đang làm thanh tra sở thuế, đùng một cái vì chú mày mà bọn công an nó đánh hơi bắt đầu điều tra. Nghe nói nhà mày sắp toang rồi, nên thằng bố mày mới gán mày cho tao, mong được gia tộc tao giúp đỡ đúng không”.
Nhi nghe vậy, bước chân dừng lại, những giọt nước mắt rơi trên má.
Tìm vị trí thích hợp, Nguyễn Anh nhắm mắt, thả ra khả năng của cơ thể, Nguyễn Anh vô cùng dễ dàng nghe được tiếng động phòng bên.
Người lão bản, không hề nhận ra được, trước mặt mình, chẳng qua chỉ là một tên trai tơ chưa từng trải mà thôi.
Nguyễn Anh xuất hiện hoành tráng như Rakan, đấm một phát vào bụng thằng Đạt, lực đấm quá mạnh thằng Đạt ngất ngay tại chỗ.
“Còn tao đã bảo bao nhiêu lần rồi, con Hòa đó là con mồi của tao, tao không cần biết mày hận nó bao nhiêu nhưng đừng có động vào nó”.
Chẳng lẽ phải gọi là, đây là trong truyền thuyết thích t·rần t·ruồng sở thích sao.
“Cảm ơn nhiều” chạy vội đuổi theo, nhưng Nguyễn Anh và Nhi đã biến mất hoàn toàn trong đám người.
“Đùng” Cánh cửa bị một cánh tay đấm thủng một lỗ, cánh tay này thỏ vào mở cửa.
Không đạt được đáp án như ý muốn, Thảo Mai gồ lên đôi bá, trông là muốn cắn.
Nói xong, Nguyễn Anh bỏ đi một cách vô cùng tiếu sái, đến một ngã rẽ, Nguyễn Anh bắt một con xe trở về nha.
Đi thẳng xuống trước mặt người đàn ông trung niên, ông này chưa kịp hiểu cái mote gì đã nghe Nguyễn Anh nói.
Đợi cho bọn này đã đi, Nguyễn Anh mới từ từ bước vào.
Khoảng tầm 5 phút sau, có tiếng xe máy vang lên, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Nguyễn Anh, một người con gái đội mũ hồng đi xuống.
Cản lại lời Nhi muốn nói, Nguyễn Anh trước tiên nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khà khà, mày khôn hồn thì nằm yên ra đây để ông xử bớt đau khổ”. Thằng Đạt cười đểu cáng nhìn về đã nép vào một góc Nhi.
Cánh tay đột nhiên xuất hiện, Nhi hoảng hồn chạy ra một góc, thằng Đạt thì cỗ giãy giũa, sắp sửa bị bóp hẹo thì cánh tay đấy thả ra khỏi người thằng Đạt.
Nguyễn Anh nằm bên kia đã hiểu hết mọi chuyện, thì ra là vậy sao.
Bước ra con ngõ vắng, tiến đến gần căn nhà nghi này, Nguyễn Anh thấy thằng Đạt cùng con bé Nhi vừa mới gọi phòng, dùng chút năng lực, Nguyễn Anh dễ dàng thấy được trên tay chìa khóa thằng Đạt cầm là của phòng 204.
Lúc này thằng Đạt đã đè con bé Nhi áp sát vào tường, đang định giở trò đ·ồi b·ại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chả tiền cho bác tài, Nguyễn Anh không vội tiến vào, mà đi vào một ngõ vắng, khi đi ra quần áo đã thay mới, bỏ lớp đồng phục cấp hai, nhìn Nguyễn Anh trưởng thành hẳn lên.
Nhưng mà cũng đúng thôi, biết kiểu gì được cơ chữ. Khả năng ngụy trang của Nguyễn Anh, đối với người trên thế giới này, còn quá khó để biết được.
Cở bỏ mũ ra khỏi đầu, để lộ một gương mặt đến say lòng người, Thảo Anh nhìn đang đứng kia Nguyễn Anh gọi.
Trước cổng lúc này xuất hiện một con xế hộp, từ xe đi xuống hai con người trẻ tuổi, nhìn là đã biết một đôi.
“Đùng” âm thanh tường nứt vỡ, từ bên cạnh người Nhi, một cánh tay theo lỗ hỏng xuất hiện, b·óp c·ổ thằng Đạt.
Nhi dùng sức đẩy tên này ra một góc, tính chạy đi, lại nghe thằng Đạt oán độc nói.
Nó nằm xuống đất, thở hông hộc như c·h·ó, nhưng chưa kịp vui bao nhiêu.
Cuối cùng còn lại chả còn mấy.
Nguyễn Anh chỉ đơn giản nói.
“Mà mà khi nó thành đồ chơi của tao, hai tụi mày có khi thành được chị em đấy” Thằng Đạt càng nói càng điên khùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.