Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 71: Khởi Hành, Hà Thành Mục Tiêu Đã Tới
Trọng Hải giới thiệu cho mọi người biết người đàn ông trông có vẻ rất phúc hậu này.
Khi Nguyễn Anh vừ nhận được, Trọng Hải rời đi.
Vội vàng gật đầu, mọi người theo Nguyễn Anh lên lầu.
“vâng vâng” Ba người nghe vậy, tâm thế câu nệ càng câu nệ hơn.
Vòng sơ thẩm, loại trực tiếp, không có cơ hội gỡ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vòng đấu tranh, những cặp trò trơi sẽ đấu với nhau bằng điểm số của khán giả, nhưng khác ở chỗ, vòng này sẽ không loại trực tiếp, mà sẽ loại dần dần, đến khi còn 16 đôi.
“Đi ăn thôi mọi người”. Nguyễn Anh nói, lần đầu đến với Hà Thành, làm sao mà không thử thưởng thức quanh cảnh cùng thức ăn đường phố nơi đây được chứ.
“Tôi xin được phép rời đi”. Ông Quản gia vô cùng ra dáng, động tác ưu nhã, lễ phép.
Sau một lúc, khuôn mặt Nguyễn Anh như nghĩ ra gì nói.
“Ngạch” Nguyễn Anh không biết nói gì cho phải, rồi dắt hai người đến một căn phòng khác, 5 phút sau, mọi người đều có mắt dưới lầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh sẽ không ở nhà này đâu, vì anh còn có việc phải rời đi, nên là trong vòng mấy ngày tới, mong các em chăm sóc căn nhà cho anh”.
“Anh quên mất, đây là thời gian và mọi thông tin về cả thể thức cái giải thưởng cùng mọi thứ đều có hết trong nó” Trọng Hải lôi từ đâu ra một xếp giấy dày.
Còn về hai thứ kia sự kiện, sẽ có thông báo khi kết thúc sự kiện đầu, trong tờ giất ghi thế, mọi người biết thế.
Ra đến bên ngoài sân bay theo chỉ dẫn của Trọng Hải, bên ngoài đã đỗ một con xe.
Chương 71: Khởi Hành, Hà Thành Mục Tiêu Đã Tới
“Cùng nhau” hai cô bé đáp ngay tức khách.
Không nói gì nữa, Trọng Hải từ trong chiếc balo mình lấy ra một xếp giấy tờ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lên xe, đi một lát đã đến một căn biệt thự,chiếc xe dừng lại.
Nói, Trọng Hải từ túi quần mình lấy ra một chùm chìa khóa đáp cho Nguyễn Anh.
“Đãng nhẽ em phải đến trực tiếp hội chợ mới có thể đăng kí dù đã có sẵn slot, nhưng không cần nữa anh đây đã lo cho chú mày, chú mày chỉ cần ghi thông tin mọi người vào là được”.
“Quản gia” cả ba người bên cạnh Nguyễn Anh thì thầm, trong đầu không khỏi nghĩ.
Con xe này có vẻ như đã đợi được ở đây một lúc lâu, chỉ là từ xa không nhìn rõ được bên trong có người hay không.
“Vào đi, đây là nhà của anh, cứ tự nhiên như ở nhà thôi”.
“Hẳn là đi đường thấy cặp nặng quá, muốn đáp bớt đồ đi thì nhớ ra, không hiểu ông anh kiểu gì”.
“Đâu, chẳng qua là lần này nó được tổ chức tại Việt Nam nên em mới tham gia thôi” Nguyễn Anh giả bộ làm cậu bé ngu ngơ, một mặt ngây thơ thật lòng mà nói.
Trình độ giáo dưỡng đỉnh cao, để lại cho người ta cái nhìn ấn tượng.
Trọng Hải đi lên trước một chút, một người đàn ông trung niên bước ra, hai người trao đổi gì đó.
Nguyễn Anh đột nhiên không chút nói lên lời, trong đầu suy nghĩ.
Vì lẽ đó, Nguyễn Anh bắt buộc phải chinh phục giải thưởng cao quý nhất, cũng chính là Fetival Huân chương chỉ giành cho người có số lượng vote nhiều nhất cùng giải nhất trò chơi.
Người ta thường nói, những ai lọt được vào vòng quyết định, ít nhiều sau này cũng vô cùng thành công, nổi tiếng, được mọi người biết đến.
Mọi chuyện xong xuôi, Trọng Hải rời đi, rồi đột nhiên quay về.
Về giải Games, cuộc tranh tài sáng tạo game được chia làm 3 giai đoạn liên tiếp nhau.
Bước chân cấp tốc di chuyển, thẳng hướng về đích đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trọng Hải gật đầu, chiếc xe cũng từ từ biến mất trong mắt mọi người.
“Mọi người ngồi đi”.
Nguyễn Anh đột nhiên không đi nữa, đứng lại suy nghĩ.
Hiểu ý, ông cũng chỉ gật đầu lại với Nguyễn Anh.
“Anh thì ngủ đây đi”. Nguyễn Anh chỉ về một phía căn phòng, Hoàng Minh gật đầu tiến vào phòng.
Dừng lại phòng khách, Trọng Hải nói.
Bay thì lúc nào có thời gian đi chả được, Nguyễn Anh luôn biết nặng nhẹ, cân nhắc chu toàn.
“Chị Hải Ninh với chị Nguyệt Thanh, các chị muốn ở cùng nhau hay…”.
Trọng Hải vừa đi, mọi người cùng nhau xúm vào Nguyễn Anh xem, một lúc sau lại tản ra, mọi người đã hiểu hết mọi vấn đề rồi.
Mà theo sự quan sát của bọn họ, trường hợp phông bạt gần như là bằng không.
Nguyễn Anh đứng bên cạnh không nói nhiều, theo sát phía sau.
“Đây là chú Triết, là quản gia của anh”. Trọng Hải như quen thuộc mà lên tiếng.
Một lúc sau, Trọng Hải quay đầu lại, vẫy tay ra hiệu cho mọi người đi qua.
Trọng Hải nghe Nguyễn Anh nói, khuôn mặt vẫn tươi cười, nhưng không ai biết trong lòng Trọng Hải đang hoạt động như thế nào.
Mọi người cùng nhau đi ra, ông quản già nói.
Mọi người vội vàng tiến lên chào, ông quản già cười hòa ái gật đầu.
“Đi theo anh”.
Bọn họ tự tin vào con mắt của mình, không nói đến cảm nhận, chỉ nói đến kinh nghiệm của mình, cũng đã giúp họ khẳng định như vậy.
“Má, anh của thằng cu Nguyễn Anh đã có quản gia rồi, thì gia đình…… thôi thôi không dám nghĩ nữa”.
Đến gần một chút, mới có thể nhìn thấy rõ.
Đóng vai làm người dẫn đường, Trọng Hải đi trước kêu gọi mọi người theo sau.
Nói đến cái huân chương này thật lạ, đã liên tục 5 kì liên tiếp, không ai dành được cả, người thì giành giải nhất nhưng không được lòng Fan, người thì ngược lại.
Gật đầu, Nguyễn Anh bắt đầu ghi chú.
Thấy mọi ngời đã xuống, Trọng Hải chỉ gần đó bàn ghế nói.
“Được rồi, mọi người lên trọn phòng ngủ đi, rồi xuống đây, trước khi đi anh có chuyện muốn nói”.
Máy bay từ Hải Thành đến Hà Thành dừng lại tiếp tế nhiêu liệu bay tiếp, đáng nhẽ ra là không ai được bay cả đâu, nhưng dùng chút thủ đoạn bí ẩn, Nguyễn Anh cùng mọi người đã thành công đến Hà Thành.
Đặc biêt, khi vòng quyết định diễn ra, sân khấu sẽ là chính giữa khu chợ, điểm sẽ luôn thu hút tầm nhìn của mọi người về phía đó.
Nguyễn Anh nghi hoặc, không hiểu lắm mà nhìn. Tại sao đi rồi còn về.
Thành ra qua năm kì, huân chương đó vẫn được đóng tủ, cho hít khói, hít bụi.
“Cậu em chọn đúng lúc nhỉ, cứ phải đến lúc này mới tham gia, muốn hạ bệ anh hay gì”. Trọng Hải đột nhiên thay đổi câu hỏi.
Vì đây là hội chợ thế giới, nên mức độ nổi tiếng sẽ ở một tầm cực cao, đây còn gọi là cơ hội cho mọi người, khi các ông lớn trên thế giơi trong lĩnh vực thường thường tìm kiếm, thu phục tài năng tại đây.
Bên kia, Nguyễn Anh chỉ nhẹ nhàng, ông quản già nhìn thấy là Nguyễn Anh, muốn chào, đã bị một động tác ra hiệu cho ông không nói ra.
“Em thực sự muốn tham gia hội chợ này mà không có sự giúp đỡ nào ngoài slot sao”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và đây cũng là điều Nguyễn Anh muốn, bước đầu đến với thế giới, một hình thức vô cùng đặc biêt nhưng lại vô cùng hiệu quả, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho con đường của Nguyễn Anh sau này.
Vòng quyết định, lần này sẽ có sự quyết định của toàn bộ giám khảo, thi đấu toàn nhờ thực lực.
Gia đình bình thường, nào có chuyện có quản gia cơ chứ. Trừ trường hợp phông bạt mà thôi.
Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi, Trọng Hải bất ngờ đặt câu nghi vấn.
Chuyến bay chỉ kéo dài hơn nửa tiếng, cảm giác quá nhanh khiến Nguyễn Anh không cảm nhận hết được cảm xúc khi bay, nhưng thôi, chuyện quan trọng hơn đang đợi Nguyễn anh.
Hơi hơi dịch chuyển vị trí, Nguyễn Anh nhẹ nhàng mà tiếp được.
Vậy nên, kết quả duy nhất chỉ có thể là như vậy mà thôi. Đúng, chắc chắn là như vậy.
“Đúng vậy, em muốn làm vậy, còn đâu có được gì hay không, mong anh mở mắt ra mà đợi nhá”.
“Vậy thì chờ mong a” Trọng Hải tươi cười nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.