Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 194: Ngũ chuyển đuổi g·i·ế·t
Cổ Nguyệt lão tổ cũng kinh ngạc không kém, lão cũng là lần đầu nhìn thấy thứ này nên không khỏi tò mò.
Phương Chính trước sau không nói gì, cũng không dừng lại. Hắn thúc giục quyển trục xong cũng trực tiếp ném nó lại. Bởi hắn biết rõ, thứ này đối phó phi hạc thì được, nhưng với hai ngũ chuyển thì nó hoàn toàn vô dụng. Hơn hết là hắn cũng đâu rảnh đến mức dừng lại khoe khoan về con cổ của mình chứ.
Lúc này, trên mãnh đất băng sơn này chỉ còn lại sáu người bọn họ.
- Ha ha, còn muốn chạy sao? Hai tiểu quỷ các ngươi cũng thật can đảm đấy. Các ngươi thật cho rằng sẽ chạy thoát khỏi tay ta lần nữa.
Bốn người đứng ở bên trong lớp băng, bao bên ngoài chỉ còn lại một lớp băng mỏng, chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể phá ra.
- Lại là một họa đạo sát chiêu. Phương Chính đến cùng còn bao nhiêu cái như vậy?
Điểu sí vũ tiễn bị Thiên Hạc Thượng Nhân dùng nhiều lần, Phương Chính sớm đã biết được độ cường đại của nó, hắn cũng biết được cái gì có thể cầm chân được thứ này mà hắn có.
Nhưng tầng băng rất dày, hàn khí dày đặc, loại bỏ một tấc băng sương thì lại ngưng tụ thành một tấc. Bốn người bị nhốt bên trong, gần như rơi vào tuyệt cảnh.
Ngay lúc Phương Chính vừa dứt lời, phía sau đã truyền đến tiếng gào của Cổ Nguyệt lão tổ.
Nhưng mà bên trên lúc này lại đang đứng hai ngũ chuyển cường giả, một khi phá băng ra chính là dê vào miệng cọp. Nhưng cứ cho là bọn họ ở đây, cũng chắc chắn là cá trên thớt, mặc người bày bố.
Hai người Thanh Thư, Dược Hồng lúc này đang lao về phía hai lão nhân này, nhưng cả hai lão đều không thèm để bọn họ vào mắt, ánh mắt chỉ gắt gao nhìn hai thiếu niên đang bỏ chạy kia.
Bạch Ngưng Băng đã hóa thành mãnh băng sương này, ý thức đã tiêu tán không còn.
Hai người trừng mắt nhìn Cổ Nguyệt lão tổ đang đứng yên như tượng đá, không khỏi nhìn lại Phương Chính.
- Phong nhận!
Nghĩ đến đây, lão liền phát động cổ trùng, một đám điểu sí vũ tiễn bay ra, nhắm thẳng vào Phương Chính.
Ngay lập tức, Phương Chính cũng ôm ngang eo Phương Nguyên, thúc giục điện tốc chạy ra khỏi đó theo hướng ngược lại.
Thiên Hạc Thượng Nhân bên này chỉ tay một cái, thiết uế phi hạc vương liền kêu lên một tiếng. Cái mỏ sắt của nó hé ra, trực tiếp đóp Thanh Thư một cái, đem nửa người trên của hắn nuốt xuống.
Phương Nguyên lập tức thúc giục cứ sỉ kim ngô và huyết nguyệt cổ. Bên cạnh hắn, Phương Chính cũng gọi ra kiếm ảnh cổ cùng hoàng kim nguyệt. Thanh Thư thì dùng nguyệt toàn cổ, Dược Hồng có nguyệt ngân cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thanh Thư, Dược Hồng. Cảm phiền hai ngươi đi c·hết vậy!
Phương Chính nhỏ giọng giải thích với Phương Nguyên, vẫn như cũ thúc giục điện tốc chạy vội về phía chân núi.
- Đi!
Bốn người hợp sức, cố gắng phá băng mà ra.
Nửa người dưới của Thanh Thư bước thêm một bước liền ngã ập xuống, phi hạc vương liền mổ mổ hai cái, đem phần thân này cũng nuốt xuống luôn.
Phương Nguyên nhìn hai người, thở dài một hơi. Phương Chính bên cạnh cũng đồng thời thở dài, so với Phương Nguyên còn muốn dài hơn.
Đương nhiên bọn họ không biết, những thủ đoạn của Phương Chính là do hắn cố ý chuẩn bị từ khi còn ở học đường, chính là để đối với hai người trong tình huống như hiện tại. Mà mục đích của việc này chính là kéo dài thời gian, gửi một tia hy vọng mong manh vào viện binh từ bên ngoài tới.
- Ha ha ha.
Trong thoáng chốc, Cổ Nguyệt lão tổ nhìn thấy bản thân đang đứng trong một nơi phủ tuyết, tuyết rơi dày đặc, gió tuyết cuộn trào, bốn phía trắng xóa.
Trong tiếng cười to, ánh sáng đỏ như máu vô cùng mạnh mẽ, Cổ Nguyệt lão tổ phá băng ra. Tuy lão ta rất chật vật nhưng lại càng thể hiện sự điên cuồng.
Nhưng rất nhanh Phương Nguyên đã đem suy nghĩ này đá ra khỏi đầu.
Phương Chính sớm đã chuẩn bị, lại tiếp tục tung ra một quyển trục khác.
Quả nhiên, ngay sau khi g·iết xong hai người Thanh Thư, Dược Hồng, Cổ Nguyệt lão tổ lập tức mở rộng hai cánh đuổi theo hai người. Thiên Hạc Thượng Nhân ngón tay duỗi ra, một đàn phi hạc cũng t·ruy s·át theo, đồng thời, lão nhảy lên lưng phi hạc vương, cũng tự mình đi theo nhằm cản tay Cổ Nguyệt lão tổ.
Từ phương xa, Thiên Hạc Thượng Nhân bay tới, bên dưới lão chính là thiết uế phi hạc vương. Lúc trước khi lão bay đi đã giúp đỡ thiết uế phi hạc vương g·iết c·hết huyết hà mãng, lúc này cả hai thừa thắng bay tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Thư, Dược Hồng cứ như vậy c·hết đi, thời gian tranh thủ được ngay cả một hô hấp cũng không tới.
Phương Chính nói, kiếm ảnh cổ vung lên, đem mặt băng mỏng bên trên chém nát, mở ra một đường chạy thoát.
Phương Chính kêu lên, thôi động một quyển trục. Từ trong quyển trục liền bay ra một làn gió màu mực. Sau đó gió kết thành đao, đao gió sắt bén, hướng đàn hạc lao tới. Trong phút chốc đã cắt cổ rất nhiều phi hạc.
Mặc dù giằng co duy trì không gian sinh tồn, nhưng băng sương không ngừng, chân nguyên lại bắt đầu không đủ.
Lại nói, Phương Chính có tu vi tam chuyển mà lại có thể chớp mắt chém c·hết một con ngàn thú vương. Loại chiến lực này tất nhiên không thể xem thường, là một nhân tố không xác định có nguy cơ tiềm tàn cao. Đứng trên gốc độ của Thiên Hạc Thượng Nhân thì cũng nên ưu tiên g·iết hắn trước.
- Cái gì?
Mà không riêng gì lão, cả Thiên Hạc Thượng Nhân cũng cảm thấy mất mặt không kém.
Một giấy vừa rồi lão còn bị dọa cho giật mình khi tự dưng thấy bản thân đang ở giữ bảo tuyết. Mặc dù chớp mắt đã phá giải được, nhưng không thể nghi ngờ việc nó đã dọa lão một trận. Này không khỏi khiến lão cảm thấy mất mặt.
Phương Chính lắc đầu, than thở càng thêm sâu.
- Tên Bắc Minh Băng Phách thể này nếu như tu vi đạt tới tứ chuyển cũng có thể g·iết c·hết ta. Đáng tiếc, hắn chỉ có tam chuyển đỉnh phong.
- Chỉ cần đợi được Phương Nguyên dùng xuân thu thiền, chỉ cần sống lại, hai người họ chắc chắn sẽ không c·hết.
Nhưng mà, hắn lại không có bao nhiêu tin tưởng.
Thiên Hạc Thượng Nhân nhìn theo hai người Phương Nguyên, Phương Chính lại chỉ hừ lạnh không nói.
- Lần này thì thật sự hết cách rồi! Chỉ có thể xin lỗi thôi...
- Bảo tuyết!
Cổ Nguyệt lão tổ lúc này duỗi ra cánh tay phải, móng vuốt của lão sắc bén như lưỡi đao. Lão vung tay, đem Dược Hồng chớp mắt cắt thành hai nửa. Đồng thời lão thúc giục huyết lô cổ, hấp thu máu huyết của nàng.
- Thủy cầu!
Đúng vào lúc này, bên dưới lớp băng đột nhiên bốc lên một ánh sáng màu đỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Nguyên không khỏi giật mình nhìn lại Phương Chính. Đây là lần thứ ba trong ngày, tính từ buổi tối hôm qua cho đến lúc này hắn nghe thấy Phương Chính than thế này, mà hai lần trước Phương Chính đều làm ra hành đồng ảnh hưởng mang tính thiết thực. Việc này không khỏi khiến Phương Nguyên nghĩ đến có phải hay không Phương Chính có cách lặt bàn?
Nói xong, lão ta đưa mắt tập trung vào bốn người ở trong băng, nhất là Phương Nguyên.
Cho nên, ngoài cố gắng giữ mạng đến khi Phương Nguyên dùng xuân thu thiền, Phương Chính còn muốn cố gắng chạy thoát khỏi đây mà không cần đến việc sống lại.
Cho nên vấn đề cấp thiết nhất của Phương Chính bây giờ là phải sống sót, ít nhất là cho đến khi xuân thu thiền được phát động.
Cổ Nguyệt lão tổ cười lên dữ tợn. Lão nhận ra Phương Nguyên, đương nhiên cũng nhận ra Phương Chính.
Cổ Ngyệt lão tổ muốn g·iết bốn người lấy máu. Thiên Hạc Thượng Nhân muốn ngăn cản Cổ Nguyệt lão tổ nhưng lão sẽ không vì bảo vệ họ mà khiến cho chính mình bị bó tay bó chân, bởi vậy lão chỉ có thể ra tay g·iết c·hết họ trước.
Phương Chính cắn răng, ôm Phương Nguyên tiếp tục chạy.
Đối phương là hai cường giả ngũ chuyển, cho dù là chỉ có một người thì một tên tam chuyển như Phương Chính có thể làm được gì? Đương nhiên là làm con cá để bọn họ chém rồi.
Với tâm tính của hai người bọn họ, càng sẽ không khoan dung với bốn người đứng ở bên ngoài xem. Vạn nhất cả hai đều lưỡng bại câu thương, bị bốn người bọn họ chiếm tiện nghi thì sao đây?
Phương Chính thở dài thường thượt, ánh mắt lại đột nhiên trở nên kiên định.
Phương Chính thôi động, trong quyển trục bay ra một dòng nước, dòng nước này nhanh chóng bao bọc lấy điểu sí vũ tiễn, hình thành một khối cầu, giam chúng lại bên trong.
- Tiểu tử này không đơn giản, tuyệt đối không thể giữ lại, phải g·iết.
Đường đường hai cường giả ngũ chuyển vậy mà lại không thể g·iết được hai hậu bối tam chuyển trong chớp mắt. Thời gian tha càng dài, mặt mũi của hai lão già này càng bị ném đi xa hơn.
Không, lúc đó hắn làm gì biết được. Như vậy thì ngay cả cơ hội khóc cũng chẳng có nữa kìa.
Phương Chính lúc này trong mắt họ không phải chỉ là không đơn giản bình thường nữa, ngược lại nên nói là quỷ dị thì đúng hơn.
Nói tới, Phương Chính tuy không phải thập tuyệt thể, nhưng với tư chất của hắn chắc chắn có thể giúp Cổ Nguyệt lão tổ tăng cảnh giới lên không ít. G·i·ế·t hắn lấy máu tính ra có lợi hơn g·iết Phương Nguyên và hai người Thanh Thư, Dược Hồng nhiều.
Mặc dù Phương Chính cũng không biết có đợi được hay không, nhưng mà có còn hơn không.
Thiên Hạc Thượng Nhân kinh ngạc vô cùng. Lão còn nhớ rõ, Phương Chính trước đó chỉ dựa vào một quyển trục và một cây bút đã có thể trực tiếp miễu sát ngàn thú vương của lão. Nhưng dù sống vài trăm năm lão cũng chưa từng nhìn thấy qua loại thủ đoạn như vậy bao giờ.
Nhưng mà, hai cường giả ngũ chuyển kia tuyệt đối sẽ không buông tha.
Chương 194: Ngũ chuyển đuổi g·i·ế·t
Thiên Hạc Thượng Nhân kêu khẽ, Phương Nguyên cũng không khỏi động dung.
Hai người lúc này nhìn chằm chằm vào bốn người.
- Cùng lắm nói với nha đầu kia là hai tiểu tử này quá giống nhau nên ta g·iết lầm. Hừ, ta cũng muốn xem n·gười c·hết rồi thì nha đầu kia còn làm gì được ta.
Cũng khó trách, dù gì phần lớn thời gian của lão đều là ngủ say.
- Đó là cổ gì?
Phương Nguyên nhìn thấy cũng hơi mị mắt.
Cho nên trong bốn người, người gặp nguy hiểm lớn nhất thật ra không phải Phương Nguyên, mà là Phương Chính.
Thiên Hạc Thượng Nhân sát khí sôi trào. Bất kể là vì muốn ngăn Cổ Nguyệt lão tổ g·iết người lấy máu, hay vì để bảo đảm không có tình huống phát sinh đi nửa, Phương Chính cũng không thể giữ lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà hai ngũ chuyển cổ sư bên trên, Cổ Nguyệt lão tổ nâng cao tư chất, không khiếu tồn trữ nhiều chân nguyên. Thiên Hạc Thượng Nhân có thời gian tịnh dưỡng, chiến lực đã có phần khôi phục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính đi cùng Thiết Huyết Lãnh tới huyết hồ mộ địa, lại cứu giúp Phương Nguyên, g·iết c·hết đao sí huyết bức của lão. Nếu không phải hắn cứ luôn trốn phía sau, lão đã sớm g·iết hắn lấy máu rồi.
- Bắc Minh Băng Phách thể không g·iết được ngươi, vậy để sư đệ ta làm giúp vậy.
Phương Chính tự an ủi chính mình, cũng là đang an ủi linh hồn kia.
Thiên Hạc Thượng Nhân để phi hạc vương nuốt Thanh Thư, mục đích chính là vì ngăn cản Cổ Nguyệt lão tổ hấp thu máu huyết của hắn.
Thật lòng mà nói, nếu không phải trước khi ra tay đã có người nói với lão phải giữ mạng cho Phương Chính, lão đã sớm đem hắn chém c·hết rồi.
Hai người Thanh Thư, Dược Hồng nhìn Phương Chính đồng thời gật đầu. Bọn họ hiểu ý của hắn, cũng không hề phản khán lại.
Thiết uế phi hạc rất dễ nuôi, bởi vì nó ăn tạp, đất đá cũng ăn được, hiển nhiên con người nó cũng không chê.
- Tiểu quỷ, ta nhất định phải g·iết ngươi.
- Hừ!
Bởi vì ai biết được liệu hắn c·hết rồi Phương Nguyên mới phát động xuân thu thiền thì xuân xuân thu thu còn tác dụng hay không đâu. Vạn nhất nó không còn tác dụng thì hắn biết tìm ai mà khóc bây giờ?
Phương Chính hừ lạnh một tiếng, lấy ra quyển trục khác.
- C·hết đi!
- Lại là quyển trục!
Trong khoảnh khắc lớp băng bị phá vỡ, hai người đồng thời lao về phía hai cường giả ngũ chuyển ở bên ngoài.
- Bảo tuyết có tác dụng mê hoặc, tạo ảo giác. Nhưng không bao lâu đâu.
- Hết cách, thật hết cách!
Phương Nguyên sống lại thì có thể, nhưng hắn có sống lại hay không thì chẳng biết. Sát chiêu tuy dựng thành công, nhưng là lần đầu sử dụng, hiệu quả thế nào thì ai đâu mà biết.
Cổ Nguyệt lão tổ ngay lúc này cũng đuổi tới bên cạnh, nhắm vào đầu Phương Chính đưa tay chém xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.