Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 195: Hắn đã c·h·ế·t!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 195: Hắn đã c·h·ế·t!


- Hơn một năm của ta không uổng phí.

Lão cũng không sợ hắn, chủ yếu là đề phòng Thiên Hạc Thượng Nhân quay lại đánh lén.

Phương Nguyên cũng trừng lớn hai mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn đã c·h·ế·t!

Phương Chính cũng không để ý, duy trì tốc độ, cố gắng hướng chân núi chạy tới.

Cổ Nguyệt lão tổ nhìn đao sí huyết bức của mình không ngừng bị chém c·h·ế·t liền tức giận hừ lạnh.

Nghĩ đến đây, con ngươi Phương Nguyên đột nhiên co rút lại. Phương Nguyên là người thông minh, hắn cảm thấy việc này có gì đó không đúng.

Thiên Hạc Thượng Nhân và Cổ Nguyệt lão tổ bị vây bên trong, ngơ ngác nhìn quanh.

- Bởi vì ta muốn là một con ma thông suốt.

Cổ Nguyệt lão tổ và Thiên Hạc Thượng Nhân mặt trầm như nước, giờ khắc này ngay cả kẻ thù ở ngay bên cạnh, hai lão cũng không còn bao nhiêu chú ý.

Sắc mặt Phương Chính tái xanh, nhìn đàn huyết tích tử lít nha lít nhít lao về phía mình liền không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

- Đúng, g·i·ế·t Phương Nguyên đi, ép hắn dùng xuân thu thiền đi!

- Xuân hạ thu đông!

Huyết lô cổ bay về phía Phương Chính, lập tức đem máu đang chảy ra ngoài của hắn hấp thu, đồng thời hấp thu máu của hắn qua miệng vết thương.

Trăng trên trời tỏa sáng, ánh trăng phản chiếu trên mặt băng lạnh.

Tứ chi của hắn bị chém đứt, rơi trên mặt đất.

Phương Nguyên hỏi lại, đồng thời vung tay ném ra một cái nguyệt nhận, chém c·h·ế·t một con phi hạc đang lao xuống đầu Phương Chính.

Phương Chính nghe xong không khỏi biến sắc, nhưng hắn căn bản không kịp nói gì, toàn thân đã truyền đến cảm giác đau đớn.

Phương Nguyên nhìn qua Phương Chính, ở khoảng cách gần, hắn nhìn thấy đáy mắt bình thản của Phương Chính ẩn giấu sự nghi hoặc, nhưng lại không nhìn ra điểm đáng ngờ nào.

Kỳ thực sau đó bản thân hắn cũng từng tò mò qua vì sao lại làm như vậy. Hắn không rõ, lúc đó hắn chỉ định chém lấy lệ cho qua, nhưng đợi khi làm xong thì đầu người cỏ đã rơi xuống.

Phương Chính trong lòng kêu gào, nhưng vẫn kiên trì không ngừng chém Cổ Nguyệt lão tổ.

Quân lam nguyệt của hắn chỉ có tam chuyển, không thể phòng ngự được ngũ chuyển huyết tích tử. Không còn cách nào khác, Phương Chính lập tức lui lại.

Hắn đã thành một cái xác khô.

Phương Chính đột nhiên hỏi làm cho Phương Nguyên cũng hơi giật mình.

Phương Chính rơi vào vòng vây, liều mạng chém g·i·ế·t, nhưng chớp mắt đã bị đàn trùng bao phủ.

- Tam chuyển đã có trong tay thủ đoạn thế này, một khi trưởng thành thì chắc chắn sẽ vang danh, ít nhất là ở Nam Cương.

Mặc dù đao sí huyết bức chỉ có tam chuyển, nhưng Phương Chính cũng chỉ là tam chuyển. Tuy có quân lam nguyệt tạm thời chống đở, nhưng cứ bỏ mặc không giải quyết thì cũng đe dọa đến tính mạng.

Phương Chính toàn thân mồ hôi, ôm eo Phương Nguyên chạy vội.

- Lũ lụt!

Tuy nói sấm sét khắc cương thi, nhưng cổ trùng của Phương Chính chỉ có tam chuyển trong khi huyết quỷ thi của lão là ngũ chuyển. Chênh lệnh quá lớn, Phương Chính căn bản không gây ra thương tổn gì cho lão.

Máu toàn thân của hắn chảy ngược, lượng lớn máu ồ ạt đổi dòng làm mạch máu cũng vỡ ra.

Cổ Nguyệt lão tổ và Thiên Hạc Thượng Nhân kinh ngạc.

- Và lúc đó, khi thấy người trấn lột, ta nghĩ là ngươi thể hiện để nói lên ngươi có khả năng đánh nhau. Nhưng sao đó nghĩ lại thì không đúng chút nào, cho nên ta rất muốn biết nguyên nhân. Ca ca, nói ta nghe đi.

Phương Nguyên im lặng, ánh mắt hơi lóe lên.

Đao sí huyết bức động cánh, lướt qua thân thể Phương Chính.

Đêm thu trong lành, thiên không xinh đẹp.

- Ngươi quan tâm đến nó làm gì? Hơn nữa chẳng phải lúc rời khỏi học đường ngươi đã nghĩ ra rồi sao?

Cổ Nguyệt lão tổ là lão quái mấy trăm năm, lý nào lại không phát hiện ra, liền lập tức tiếp cận hắn.

- Bốn hô hấp, còn lâu hơn dự kiến một chút.

Thiên Hạc Thượng Nhân lập tức vung tay xé, một mảnh giấy rơi vào tay lão.

Phương Chính lại kêu lên, tung ra một quyển trục khác. Từ trong quyển trục, một dòng nước lũ tuông trào mà ra, thổi quét về phía hai cường giả ngũ chuyển.

Phương Chính cười vang, đem theo Phương Nguyên tiếp tục chạy.

Chương 195: Hắn đã c·h·ế·t!

Chỉ trong thời gian hai hô hấp, Phương Chính đã chém lão mấy mươi kiếm. Nhưng lưỡi kiếm của hắn không những không làm lão bị trầy xước gì, ngược lại hai tay của hắn đã bị phản lực chấn đến run rẩy. Nếu không phải có quân lam nguyệt phòng ngự, e gần hai bàn tay của hắn bây giờ đã chảy máu.

- Phương Nguyên, ta giao chúng lại cho ngươi. Hy vọng ngươi sẽ thay ta chứng kiến sự kết thúc của thế giới này.

- Vo ve như côn trùng!

- Tiểu quỷ, g·i·ế·t ngươi lấy máu thì quá dễ dàng cho ngươi rồi. Ta sẽ để ngươi nếm trải cảm giác sống không bằng c·h·ế·t.

Ngay lúc Cổ Nguyệt lão tổ giương tay định bắt lấy Phương Chính, Phương Chính thúc giục điện tốc, chớp mắt chạy ra.

Trên Thanh Mao sơn lúc này là một mảnh băng sơn tuyệt địa. Một ngọn núi bừng bừng sức sống, giờ khắc này đã chìm trong chiếc quan tài bằng băng khổng lồ.

Từ khi hắn phá băng chạy ra đến giờ, trước sau chỉ mới qua mười hô hấp, nhưng cảm giác giống như đã phải trải qua mấy giờ liền.

Cổ Nguyệt lão tổ cười lên dữ tợn, điều động đàn huyết tích tử tấn công Phương Chính.

Xẹt!

- Đây... (đọc tại Qidian-VP.com)

Đàn huyết tích tử rút lui ra xa, cuối cùng tụ thành một đám mây máu bên trên Cổ Nguyệt lão tổ.

- Vậy ngươi thấy thế nào?

Chỉ trong thoáng chốc, quyển trục trong tay Phương Chính dài ra hơn mười trượng, bao một vòng xung quanh hai cường giả ngũ chuyển lại.

Ánh nắng ấm áp, làn gió mát mẻ, mùi hoa thơm nhẹ nhàng, tiếng chim ríu rít.

Phương Chính trong lòng lúc này đột nhiên bình thản lạ thường. Hắn biết rõ bản thân sẽ c·h·ế·t ngay tại đây, có thể là bị g·i·ế·t c·h·ế·t, cũng có thể là vì xuân thu thiền phát động tự bạo mà c·h·ế·t. Nhưng dù thế nào, chung quy lại vẫn là c·h·ế·t, tâm lý sẽ c·h·ế·t hắn đã sớm chuẩn bị.

Phương Chính cười khẽ thả tay khỏi eo Phương Nguyên chuyển sang nắm tay chạy.

Trong khoảnh khắc phóng ra nguyệt nhận, giống như có thứ gì đó khiến hắn nghĩ mình phải làm như vậy.

- Ca ca ngươi ác quá đó! (đọc tại Qidian-VP.com)

Xuân hạ thu đông bị phá bỏ!

Hắn ánh mắt kiên định, lao thẳng về phía Cổ Nguyệt lão tổ.

- A, ta đột nhiên nhớ ra một việc. Ca ca, lúc ở học đường, ngươi làm sao lại chém rơi đầu người cỏ vậy? Nếu theo hiểu biết của ta về ngươi, cho dù ngươi có thực lực thì chắc cũng không phải là người thích thể hiện khi không có lợi. Cho nên vì cái gì ngươi lại thể hiện vào lúc đó?

- Huyết lô cổ không phải chỉ có thể lấy máu người c·h·ế·t sao?

Cổ Nguyệt lão tổ vừa nói, vừa thúc giục huyết lô cổ.

Hắn cười nhạt, phát động quyển trục.

Cảnh xuân xinh đẹp làm mát lòng người.

Bầu trời đêm quang đãng, ánh trăng trên trời chiếu sáng, từng vì sao lấp lánh dâng đầy trời.

Mà phía sau cả hai là một huyết quỷ thi và một bạch mi lão nhân, chính là Cổ Nguyệt lão tổ và Thiên Hạc Thượng Nhân.

Một mảnh giấy nằm trong tay lão, khung cảnh mùa xuân run lên rồi mờ dần.

Phương Nguyên động dung, hắn hơi hé môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ừ một tiếng.

- Ha ha ha, huyết lô cổ không chỉ có thể lấy máu người c·h·ế·t, ngay cả người sống cũng có thể lấy. Chỉ là ta niệm tình bọn chúng là hậu bối, cho nên g·i·ế·t c·h·ế·t trước để giảm bớt đau đớn cho chúng. Bất quá tiểu quỷ ngươi thì không cần như vậy.

Cổ Nguyệt lão tổ cười lớn.

- Chờ mãi cơ hội này, một mẻ hốt trọn.

Hai người lập tức ra tay, xé rách cảnh mùa thu trước mắt. Không ngoài dự kiến, cảnh tượng tuyết rơi mùa đông hiện ra trước mặt họ.

Nói xong, lập tức xoay người quay lại đón đầu hai cường giả ngũ chuyển.

Phương Chính không dừng lại, tiếp tục chạy.

Hiện tại toàn thân hắn truyền đến cảm giác mệt mỏi, có chút muốn buông xuôi. Nhưng bản năng cầu sinh lại kéo ý chí của hắn dậy, buộc hắn phải tiếp tục chạy trong tuyệt vọng.

- Cái...

Phương Chính bị đao sí huyết bức vây quanh, không thể không dừng tấn công Cổ Nguyệt lão tổ, tập trung đối phó đám dơi máu này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Nguyên nhìn qua số cổ trùng này, trong đó có điện nhãn cổ, hoàng kim nguyệt, thiên bồng cổ, trư lung thảo, tam bộ phương thảo cổ ngoài ra còn có bút lông cổ, nghiên cổ, cung cổ, giỏ tên cổ tổng cộng mười con cổ trùng.

Đương nhiên cũng vì như vậy mà hai người họ cũng hoàn toàn bại lộ trước mắt hai cường giả ngũ chuyển.

Phương Chính nói, mỉm cười nhìn Phương Nguyên.

- Kiên trì! phải kiên trì đến lúc Phương Nguyên dùng xuân thu thiền.

- Ý nghĩ đột nhiên khiến quyết định thay đổi, có chút giống lúc ta phát hiện Phương Chính dùng nô lệ cổ...

Phương Chính đem môi mình cắn nát, điên cuồng thúc ép bản thân không ngừng tấn công, chém g·i·ế·t dơi máu.

- Ca ca ngươi nhanh trả lời đi nha, chúng ta không sống thêm lâu được đâu.

- Sát chiêu, tốc kiếm!

Hắn hiện tại không có cổ trùng trinh sát, không còn nhiều tâm trí, nhưng hắn vẫn còn một cái còi cảnh báo nguy hiểm là hệ thống.

- Phương Nguyên, đi đi!

Tầm mắt của hai người xoay chuyển, nhưng không phải là vùng băng sơn tuyệt địa ban đầu. Thay vào đó là bầu trời xanh với cái nắng oi ả, dãy núi kéo dài, rừng cây xanh thẫm.

Thiên Hạc Thượng Nhân nhìn liếc qua Phương Chính một cái, liền trực tiếp vòng qua đuổi theo Phương Nguyên. Lão quyết định g·i·ế·t c·h·ế·t Phương Nguyên trước sau đó quay lại đối phó Cổ Nguyệt lão tổ cũng không muộn.

Cả hai không thể không thừa nhận tài hoa của Phương Chính. Nhưng càng như vậy, hai lão lại càng muốn g·i·ế·t c·h·ế·t Phương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính mỉm cười, nhìn Thiên Hạc Thượng Nhân và Cổ Nguyệt lão tổ đang ở ngay bên cạnh. Hắn vung tay, lấy ra quyển trục cuối cùng.

Có hệ thống quan sát, muốn đánh lén hắn là không thể nào.

Phương Chính hối thúc, phát động điện tương cổ làm thành một cái lưới điện ngăn cản đám phi hạc.

Cổ Nguyệt lão tổ hừ lạnh, vung tay nắm lấy hư không, dùng lực xé xuống.

Xoát, xoát, xoát, xoát.

Cổ Nguyệt lão tổ hơi kinh ngạc, sau đó cười ha hả, đứng yên để Phương Chính tùy ý chém.

- Tiểu quỷ ngươi vậy mà lại khó g·i·ế·t như vậy.

Phương Chính mỉm cười, dùng lực ném Phương Nguyên về phía trước, lại đưa tay đẩy vào lưng hắn một cái.

Cổ Nguyệt lão tổ cười lạnh, ánh mắt xem thường nhìn Phương Chính. Ý niệm trong đầu lão khẽ động, một đàn đao sí huyết bức lập tức bay tới bao vây Phương Chính.

Không còn cách nào, lão liền tự mình tiếp cận.

Phương Chính đáp, cật lực tránh né điểu sí vũ tiễn.

Lão đã hóa thành huyết quỷ thi, cơ thể mạnh mẽ, không cần thủ đoạn phòng ngự cũng cứng cáp vô cùng. Phương Chính chém vào thân thể lão cảm giác giống như dùng kiếm cùn đi chém sắt vậy, dù uy lực nhát chém có lớn thế nào cũng không thể làm gì được lão.

Cổ Nguyệt lão tổ tuyệt đối không để hắn thoát, lập tức cho đao sí huyết bức bao vây cản đường.

Không có hai chân chống đỡ, thân thể của hắn rơi xuống đất, nằm lăn trên nền băng lạnh.

Trong tiếng cười dữ tợn của Cổ Nguyệt lão tổ, cơ thể của Phương Chính khô héo dần, cuối cùng không còn một giọt máu.

Phương Chính điên cuồng chém g·i·ế·t, sớm đã không còn tâm trí đi đề phòng Cổ Nguyệt lão tổ. Sát chiêu tiêu hao tâm trí rất nhiều, cho dù bây giờ hắn đã hủy bỏ sát chiêu nhưng lại không có thời gian nghỉ ngơi hồi phục. Trong tình trạng này, hắn không khỏi để lộ ra sơ hở.

- Thủ đoạn ta đã dùng hết, hiện tại đã không còn gì giúp ít được nữa rồi.

Hắn hai mắt trắng dã, miệng mở lớn nhưng ngay cả một tiếng hét cũng không có sức để phát ra.

- Ta sẽ c·h·ế·t như thế này sao?

Nhưng khung cảnh lại thay đổi, từ mưa hạ chuyển sang cái nắng hanh của mùa thu.

Trước mắt hai lão lúc này là một dãy núi kéo dài, bên trên là bầy trời trong xanh. Một mảnh rừng xanh tươi tắm mình trong nắng, trên sườn núi, từng thảm cỏ nở đầy hoa tươi. Trên không trung, đàn chim anh tước vỗ cánh bay qua.

Vô số cổ trùng bao trùm lại, phòng ngự của quân lam nguyệt chớp mắt bị phá vỡ, quân lam nguyệt trong không khiếu của Phương Chính cũng theo đó vỡ ra, hoàn toàn tiêu vong. Nó trước đó gánh chịu vô số tấn công của đao sí huyết bức, sớm đã bị thương, bây giờ lại gặp trọng kích của huyết tích tử thì làm gì chịu nổi?

Hắn nhỏ giọng, khóe môi kéo lên nụ cười chua sót.

Bỗng, mây đen kéo tới, sét đánh ầm ầm, mưa nặng hạt rơi xuống.

Phương Chính nói, đem từ không khiếu ra một đám cổ trùng giao vào tay Phương Nguyên.

- Chỉ còn lại một bức họa, xem ra là c·h·ế·t không thể nghi ngờ rồi.

Mặc dù là ban đêm, nhưng trăng trên trời sáng, mặt băng như gương phản ngược ánh sáng lên nên tầm nhìn cũng rất rõ ràng. Hơn nữa toàn núi bị phong trong lớp băng dày, cho nên cũng không có gì cản trở, tầm nhìn cũng vì vậy mà trống trãi vô cùng.

Phương Chính kinh hãi đến gần như quên đau đớn, hắn trừng lớn hai mắt, nhìn máu của mình không ngừng bị hút bay, rơi vào trong huyết lô cổ.

- Ca ca, ngươi biết không, ta vậy mà lại không muốn nhìn thấy ngươi c·h·ế·t. Xem ra, ta đã hiểu tại sao Bạch Ngưng Băng lại nói những lời đó với ngươi rồi.

- Quân lam nguyệt, kiếm ảnh, điện tích, điện tương, điện tốc.

Hắn nhắm mắt, tự hỏi. Nhưng ngay sau đó, hai mắt hắn trợn trừng.

- Bị huyết tích tử ăn c·h·ế·t hay là bị đao sí huyết bức chém c·h·ế·t đây nhỉ?

Hai người họ đúng là Phương Chính và Phương Nguyên.

Hắn cảm nhận được rất rõ máu của mình bị hút ra ngoài, cảm nhận được mạch máu đứt vỡ. Loại đau đớn này khiến hắn gần như bất tỉnh, cũng vì đau mà từ trong mê mang tỉnh lại.

- Lại là ảo ảnh.

Phương Nguyên im lặng không đáp.

Lão cũng biết đao sí huyết bức muốn g·i·ế·t Phương Chính cần thêm thời gian, muốn nhanh chóng g·i·ế·t hắn chỉ có huyết tích tử. Nhưng mà huyết tích tử ăn máu thịt cổ sư, lão lại muốn lấy máu của hắn nên đành phải không dùng tới.

Trên mặt băng, một thiếu niên ôm theo một thiếu niên khác đang chạy vội. Dưới chân hắn thường xuyên lóe lên những tia điện màu lam, kéo thân thể của hắn cấp tốc chạy về phía trước.

Hai người lại đem cảnh này xé rách, liền nhìn thấy khung cảnh băng sơn tuyệt địa ban đầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 195: Hắn đã c·h·ế·t!