Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 196: Sống lại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 196: Sống lại


Linh hồn của Lạc Hành trên trời kêu lên. Hệ thống lập tức thu lại lớp khí màu lam đang bao bên ngoài linh hồn của hắn.

Cổ Nguyệt lão tổ lao tới, Thiên Hạc Thượng Nhân cũng không chậm chạp chút nào.

- Túc chủ, ngươi thành công rồi!

Một cái bóng trắng đang được bao bọc trong lớp khí màu lam.

Con cổ đi đầu vũ đôi cánh và đang vật lộn trong khó khăn. Làn sóng dâng trào mãnh liệt, mỗi một lần đánh vào lại làm cho nó suýt nữa lật úp.

Ở thế giới này có một nơi gọi là Sinh Tử Môn, n·gười c·hết đi, linh hồn sẽ quay về Sinh Tử Môn.

Nói xong, liền đi về phía Phương Nguyên, đồng thời đem tam canh cổ trong không khiếu ra, sử dụng ngay trước mặt mọi người.

Lạc Hành mỉm cười, vuốt ve nó hỏi.

Phương pháp này cực kỳ hung hiểm.

- Lấy tam canh cổ thả vào không khiếu của ta đi, nếu túi đồ không có thì ngươi mua xuống một con.

Hệ thống nhận lệnh kiểm tra, sau đó tiếc nuối lắc đầu.

Hóa ra là vào lúc này. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không còn. Giờ chỉ có thể phát động lại.

Nhưng những cái này đều không quan trọng, Phương Nguyên tập trung sự chú ý vào con cổ trùng trên trung tâm của thạch khiếu.

- Túc chủ ngươi làm sao lại không vui thế này?

- Ba giây.

- Cái gì?

Thân thể Phương Chính đ·ã c·hết, linh hồn của hắn cũng bị hút đi, đã không còn tồn tại.

Ý thức và ký ức xung kích lên đầu của cả hai, trong nháy mắt giao hòa vào nhau.

Trong quá trình cũng nói và làm vẻ mặt bất đắc dĩ như lần trước. Sau đó ngồi xuống cạnh Phương Nguyên, đưa tay nắm lấy bạch mi, vẻ mặt trầm trọng, trong lòng cũng tiếc nuối vô cùng.

Vào lúc này hai vị cường giả ngũ chuyển đều lộ ra vẻ mặt tham lam.

Cả hai liên lơ lửng ở không trung, quan sát tình hình bên dưới.

Đồng thời quay lại nói với hai người Thanh Thư và Dược Hồng.

Một bóng người màu trắng đang lơ lửng.

- G·i·ế·t hắn, đạt được lục chuyển cổ trùng!

- Cái gì?

Mắt hắn tỏa ra kỳ quang, gọi một tiếng, trên người đột nhiên nổ ra thành hai màu xanh vàng.

Thứ hai là xuân thu thiền còn chưa được khôi phục hoàn toàn, giống như một chiếc thuyền bị thủng, khi vượt qua Quang Âm Trường Hà nói không chừng mới đi được nửa đường đã bị lật úp, chìm nghỉm.

Phương Nguyên giống như bị ép vào biên giới vách núi, hắn chỉ có thể thả người nhảy xuống.

Phương Chính cũng không nói gì, cũng im lặng chờ đợi.

Thiên Hạc Thượng Nhân ngồi trên lưng phi hạc vương nhìn xuống Phương Nguyên nói.

- Vậy phải làm thế nào?

Bóng trắng kinh ngạc, nhìn hai tay của mình.

Quang Âm Trường Hà, nước sông cuồn cuộn. Mỗi một giọt bọt nước đều là một câu chuyện, một phát sinh hình ảnh.

Có tin đồn rằng trong thế giới này có một dòng sông dài, tên là Quang Âm! Người như cá trong sông, dòng sông chảy xiết, thì hầu như toàn bộ cá chỉ có thể thuận thế xuôi dòng. Tình cờ lại có một hai con cá nhảy lên mặt sông, nhìn thấy tình cảnh hạ du, chính là biết trước tương lai.

- Đúng vậy. Bởi vì ta và ngươi có liên kết, cho nên ta có thể bảo vệ ngươi, nhưng linh hồn của Phương Chính thì không.

- Trước mắt hiện tại chúng ta cứ làm giống lần trước, không được để cho Phương Nguyên nghi ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong nước sông chảy xiết, hai con cổ trùng một trước một sau, nối với nhau qua một sợi dây vô hình, đang đi ngược dòng nước.

- Xuân thu thiền, tới đi!

Cuối cùng, Phương Nguyên chỉ là tam chuyển đỉnh phong, điều động lục chuyển xuân thu thiền quả thực giống như trẻ con sử dụng đại đao, chỉ một sơ ý là có thể sẽ bị lưỡi đao g·ây t·hương t·ích.

Một linh hồn!

Phương Nguyên lúc này đang dùng tam bộ phương thảo vừa chạy vừa tránh né phi hạc đuổi g·iết, nhưng rất nhanh đã rơi vào vòng vây của bọn chúng.

Đúng vào lúc này, ầm một tiếng vang lên.

- Ta đây là đang ở trạng thái linh hồn?

Hắn khẽ cười, trong lòng đáp lại, đồng thời kiểm tra xung quanh.

Thiên Hạc Thượng Nhân duỗi ngón tay, đàn hạc liền lập tức g·iết tới.

- Thanh Thư thì không sao, Dược Hồng thì không được. Tỷ chỉ mới nhị chuyển cao giai, khả năng c·hết rất cao. Nhưng mà, hai người nhất định phải ở gần ta, càng gần càng tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con cổ đi đầu mang theo ý thức ký ức của Phương Nguyên, con đi sau lại chở ý thức ký ức của Lạc Hành. Trên người chúng tỏa ra vòng ánh sáng nhỏ bé xanh vàng, ánh sáng dao động trong sóng thủy triều, giống như nến tàn trong gió.

Lạc Hành hét lên kinh hãi.

Trước khi c·hết, Phương Nguyên thoáng nghe được tiếng kinh hô của hai vị cổ sư ngũ chuyển.

Mà lúc này, cũng ở trên không trung cách Cổ Nguyệt lão tổ không xa, một thứ không ai nhìn thấy đang tồn tại.

Lạc Hành mỉm cười, chỉ Phương Nguyên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính trong lòng an ủi hệ thống và linh hồn kia.

Tia sáng này xẹt qua, Phương Nguyên và Phương Chính đồng loạt rùng mình một cái.

Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn lại Thiên Hạc Thượng Nhân trên bầu trời.

Phương Nguyên đã không còn cách nào khác.

Cổ Nguyệt lão tổ vừa dùng xong huyết lô cổ lập tức bị thu hút nhìn lại.

Vấn đề này nghiêm trọng vô cùng. Nhưng đột nhiên hắn lại bình tĩnh nhìn qua hệ thống.

Phương Chính lập tức cự tuyệt.

Đó chính là bản mệnh cổ của hắn, lục chuyển xuân thu thiền.

- Nhưng trước tiên cũng nên cố gắng một chút. Ta hỏi ngươi, nếu không có bảo vệ của ngươi, Sinh Tử Môn sẽ mất bao lâu để lấy được linh hồn của ta?

- Ừ, vừa mới sống lại! (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó là xuân thu thiền.

Trong mười phần thì khả năng thành công chưa đến một phần.

Phương Nguyên thở dài một hơi. Tình hình này hắn quả thật không có đường thoát, nhưng mà hắn vẫn còn một phương pháp khác.

- Không.

Hệ thống lúc này đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, vui mừng reo lên, nhưng rất nhanh phát hiện sắc mặt của Phương Chính, liền tò mò hỏi.

Hệ thống lập tức đáp.

Hậu chiêu được bố trí sẵn của Thiết Huyết Lãnh đã phát động. toàn thân Cổ Nguyệt lão tổ đều bị xích sắt quấn quanh, không thể động đậy. Cái trán cũng được dán vào đó một tấm bùa vàng, thực sự là trấn ma thiết tác cổ và phù để trừu lương cổ.

Hắn phát hiện, bản thân lúc này đang đứng, sau lưng là hai người Thanh Thư, Dược Hồng đang chờ mong nhìn mình. Hắn nhìn lại phía trước, phát hiện Phương Nguyên và rất nhiều cổ sư đang ngồi quanh Cổ Nguyệt lão tổ, hai tay của bọn họ đang bị bạch mi trói chặt, mà Cổ Nguyệt lão tổ cũng bị trói gô ngồi lăn trên đất.

- Đây chính là cơ hội trời cho, ngoan ngoãn dâng lên ta tha cho ngươi một mạng!

Chỉ cần giữ được xuân thu thiền và linh hồn, xuân xuân thu thu vẫn có thể duy trì hiệu quả.

Mà Thiên Hạc Thượng Nhân cũng rơi trên mặt đất, trên người phủ một vòng sáng màu trắng, đang dùng toàn lực để thúc giục dương mi thổ khí cổ, muốn tiêu hao hết toàn bộ chân nguyên trong không khiếu của Cổ Nguyệt lão tổ.

- Linh hồn của ta còn ở đây là do ngươi làm sao?

- Ta cũng không muốn g·iết ngươi, muốn trách thì trách tổ tiên của ngươi đi. G·i·ế·t ngươi tại đây cũng chỉ là không muốn ngươi rơi vào thảm cảnh như tiểu tử kia.

Chương 196: Sống lại

Phương Chính vui mừng như điên, bản thân hắn sống lại, đại biểu hắn cược thắng!

Không, phải gọi là Lạc Hành!

- Ừ nhỉ! Ta nhất thời quên mất túc chủ ngươi là người luôn tìm được đường trong ngõ cục.

Cuối cùng, bọn nó chỉ ngược dòng một đoạn thì ánh sáng xanh vàng nhỏ bé đã tiêu tan hầu như không còn. Lục chuyển xuân thu thiền của Phương Nguyên đã đạt đến cực hạn, vèo một cái hóa thành một vệt sáng chui vào bên trong bọt nước. Xuân thu thiền chở Lạc Hành cũng theo sau, chui vào cái bọt nước đó.

- A, xuân thu thiền làm sao lại suy yếu thế này? Đừng nói là ngươi...

Hệ thống đáp, vẫn như cũ thúc thít.

Thiên Hạc Thượng Nhân kinh hãi kêu lên.

Phương Chính tự nói, sau đó âm thầm liếc Phương Nguyên một cái.

Lúc trước, hắn tình nguyện sử dụng thạch khiếu cổ cũng không muốn sử dụng xuân thu thiền cũng là do quá mạo hiểm.

- Làm sao có thể? Chính là lục chuyển cổ trùng!

- Thành công!

Phương Chính liếc nó, âm thầm thở dài.

Nếu như không có Quang Âm Trường Hà này thì thế giới sẽ hoàn toàn bất động, trở thành hình ảnh. Có dòng sông này, tất cả mới có thể biến hóa. Thế giới mới sinh động, hoặc là suy giảm hoặc là phồn hoa

- Bây giờ Phương Nguyên đã biết trước tương lai, hắn sẽ chỉ nghĩ cách cải mệnh. Ta đã không cùng mong muốn với hắn, phát động chính là tìm c·hết.

Nhưng mà…

Một cái màn ảnh tinh thể lỏng xuất hiện bên cạnh bóng trắng, vừa nói vừa khóc thúc thít.

- Không sao! Chỉ cần ta còn ở liền được rồi. Chỉ cần Phương Nguyên sống lại, chúng ta cũng có thể sống lại.

- Tiểu tử, đi c·hết đi!

Xuân thu thiền chuyên chở ý chí của cổ sư, xuân thu thiền trong người Phương Chính có ý chí của Lạc Hành. Linh hồn lại lưu giữ ký ức, linh hồn Lạc Hành còn thì ký ức cũng còn.

- Tiểu tử ngươi đã không còn đường chạy nữa rồi, ngoan ngoãn chịu c·hết đi.

Phương Chính có thể chống cự đến lúc này đã có thể xem là kỳ tích, chẳng lẽ còn trông mong một tam chuyển như hắn vượt cấp đánh thắng ngũ chuyển cường giả. Cho dù có nằm mơ giữa ban ngày cũng không làm được.

- Không đâu, không được đâu!

Phương Nguyên nhìn về cái xác khô Phương Chính, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc. Nhưng loại cảm xúc này thoáng qua rất nhanh, nhanh đến mức Phương Nguyên cũng không biết nó là gì thì nó đã biến mất.

Chỉ có dựa vào cổ này, ngược dòng Quang Âm Trường Hà thì mới có thể xảy ra kỳ tích! Dùng phương pháp không thể để thay đổi kết quả vận mệnh!

Hệ thống kêu lên, nhất thời ngừng khóc.

Phía bên kia, Thiên Hạc Thượng Nhân nhìn thấy cảnh tượng đó, liền trở nên gấp gáp, thúc giục đàn phi hạc ép xuống.

- Thời điểm Phương Nguyên dùng xuân thu thiền sẽ tỏa ra khí tức tiên cổ, lúc đó ngươi lập tức thả ta ra. Nếu trong ba hô hấp ta thành công đi vào Quang Âm Trường Hà thì xem như sống lại thành công, ngươi chắc có thể dựa vào liên kết mà quay lại với ta. Nếu trong thời gian đó không thể, thì ngươi lại đem ta bao lại, chúng ta đi tìm cơ thể mới.

Phương Nguyên im lặng, khoảng cách giữa hai bên không xa, Phương Chính c·hết hắn cũng nhìn thấy rồi.

Cả người Phương Nguyên run lên, sâu xa trong hai tròng mắt dần hiện ra một vệt vàng xanh.

Đầu tiên, Quang Âm Trường Hà chính là vùng cấm địa, phàm nhân không thể tới đó. Một khi xâm nhập vào đó cũng giống như vi phạm nguyên tắc của trời đất, ắt sẽ gặp phải t·hảm h·ọa.

Chờ đợi những thứ sẽ tới.

- Ta thành công sống lại, nhưng đáng tiếc lại là trước khi xuân xuân thu thu được phát động... Đúng rồi, Tiểu Thiên, ngươi kiểm tra xem xuân xuân thu thu còn tác dụng không?

Nhiều khi cổ sư thúc giục cổ trùng cao chuyển buộc phải đánh đổi. Hiện tại Phương Nguyên cũng chỉ có thể hy vọng vào “xuân thu thiền là bản mệnh cổ”.

Phương Nguyên tự bạo!

Linh hồn Phương Chính trong không khiếu lo lắng. Hắn không có ký ức gì về tương lai, Lạc Hành cũng che giấu luôn ký ức này. Nhưng hắn biết việc Lạc Hành trở lại chính là nhờ công của xuân xuân thu thu. Nếu bây giờ không thể phát động lại thì cũng quá thiệt thòi.

Chân nguyên hải có màu bạc như tuyết cũng chỉ còn lại có hơn một nửa. Thạch khiếu đã không còn khả năng khôi phục chân nguyên, nhưng Phương Nguyên có thiên nguyên bảo liên nên mới có thể bảo lưu lượng chân nguyên hải như vậy.

Phương Nguyên tập trung tinh thần vào không khiếu, quang màng ban đầu của không khiếu đã không còn thấy, thay vào đó là một thạch khiếu thô ráp.

- Không sao, cùng lắm chúng ta đi đoạt xá người khác, làm lại từ đầu là được. Chẳng lẽ người không tin ta có thể làm được như vậy sao?

- Túc chủ, túc chủ, n·gười c·hết rồi. Ta đã nói là không nên làm gì mà ngươi không nghe. Chỉ cần đứng yên đợi Phương Nguyên dùng xuân thu thiền là được rồi, ngươi lại chạy ra ngoài chịu c·hết như vậy. Cơ thể c·hết rồi, ngươi chỉ còn lại linh hồn thì phải làm sao đây?

Phương Nguyên lúc này đã bình tĩnh tại sau khi sống lại, đang im lặng chờ đợi tình hình.

Trong lòng hắn vang lên giọng nói nghi hoặc.

Hệ thống nghe xong khóc róng.

Lạc Hành an ủi.

- Một khi ta dùng xuân thu thiền này chính là tự bạo. Hủy diệt toàn bộ tu vi, da thịt tinh huyết và toàn bộ cổ trùng khác để hóa thành một cỗ động lực, thúc đẩy xuân thu thiền tiến tới. Nếu so với lần tự bạo của ta ở kiếp trước thì nguồn sức mạnh này cũng quá nhỏ. Ai, khả năng rất lớn là tự g·iết mình, nhưng lúc này ta cũng đã cùng đường, không thể không sử dụng nó.

- Khí tức gì vậy?!

Còn cổ phía sau núp trong bọt nước, nương theo lực kéo từ sợi dây, vũ nhẹ đôi cánh bơi theo con cổ đi đầu.

Đúng vậy, màn ảnh này là hệ thống, còn linh hồn chính là Phương Chính.

- Phương Chính, ngươi tự nhìn không khiếu cùng xuân thu thiền một chút đi!

- Ta vượt qua quy tắc thế giới, xuân thu thiền không có tác dụng với ta. Túc chủ hiện tại đang được ta bảo vệ, đã xem là vật để trong hệ thống. Một khi Phương Nguyên sống lại sẽ không đem theo ta và ngươi quay về. Phương Chính ở quá khứ sẽ chỉ còn lại một linh hồn của Phương Chính, không có túc chủ ngươi và ta. Còn ta và ngươi, sẽ sống trong tương lai không có Phương Nguyên, Cổ Nguyệt lão tổ lại không c·hết, ngược lại có thể thành công chuyển mình làm người lần nữa, g·iết c·hết Thiên Hạc Thượng Nhân.

- Không sao, có thể sống lại, tổn thất một lần sát chiêu cũng không vấn đề. Sau này tìm cơ hội dựng lại là được.

Hắn đáp, sắc mặt trầm như nước.

- Cái gì thành công?

- Chính là lúc này!

Cổ Nguyệt lão tổ lúc này đang thúc giục huyết lô cổ, đem máu vừa lấy được của Phương Chính tưới lên cơ thể.

Lạc Hành bình tĩnh hỏi hệ thống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 196: Sống lại