Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Tiếp cận Bạch Cốt
Trấn Ma tháp!
Chu vi Thanh Mao sơn còn có đồi núi làm nền. Nhưng Bạch Cốt sơn này giống như là tướng quân cô độc, địa hình chu vi vô cùng bằng phẳng. Nó vụt lên từ mặt đất, cao v·út tầng mây, hoàn toàn trắng xóa.
- Đi thôi!
Nhưng là nếu như vậy, Phương Chính được cái gì?
Tộc trưởng Thiết gia thở dài.
Cứ như vậy, chính đạo song tinh vang danh một thời trong tương lai, ngay cả cơ hội khai khiếu còn chưa tới đã bị đốt c·hết, thành tựu cho Phương Nguyên.
Nam Cương, Vạn Trình sơn, Thiết gia thành.
Phương Chính đứng trên một sườn núi, nhìn qua ngọn núi trắng phía xa, nhỏ giọng than.
Bạch Cốt sơn hiện tại quả thật là một ngọn núi hoang, nhưng ở kiếp trước của Phương Nguyên khoảng mười năm sau, có một đại hình gia tộc đã di dời đến ngọn núi này lập trại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thân tháp cao trăm trượng, phân loại gần trăm tầng. Tòa tháp có hình dạng và cấu tạo đậm nét xưa cũ, nguy nga t·ang t·hương, chính khí đường hoàng. Từ khi xây thành đến nay, cổ sư Thiết gia đã giam giữ bao nhiêu ma đạo vào, mấy trăm, hơn ngàn, hay là vạn?
Phương Chính im lặng không đáp, suy nghĩ có chút miên man.
Bên cạnh hắn, ba người Phương Niệm Dung, Thanh Thư và Dược Hồng cũng đang ngắm nhìn ngọn núi này.
- Đến hiện tại, ta lại đi trước mở ra truyền thừa, không biết liệu Bách Sinh và Bách Hoa sẽ như thế nào đây?
Bốn người đứng trên sườn núi, ngưng thần nhìn ra xa.
Phương Niệm Dung thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn Phương Chính.
Bách Sinh và Bách Hoa vì vậy được lợi, sau khi tiếp nhận truyền thừa đã trở thành chính đạo song tinh. Gần trăm năm cùng song song tu hành đến ngũ chuyển, chấp trưởng Bách gia.
Một người đàn ông trung niên, sắc mặt lãnh khốc như sắt, trong mắt lại ẩn giấu đi mấy phần ôn nhu.
Gia chủ các tọa lạc ở gần đỉnh núi, phòng ngự nghiêm ngặt, người đi lại xung quanh vô cùng thưa thớt. Đội tuần tra luân phiên tuần tra, mỗi cổ sư đều tháo vát nghiêm cẩn, tỉ mỉ cẩn thận.
Không có gì cả!
Trong nguyên tác, Phương Nguyên vì biết được về truyền thừa của Nhục Cốt thượng sư cho nên đã chạy tới Bạch Cốt sơn.
Bởi vì nguyên tuyền của Bách gia đã sắp khô cạn, cho nên Bách gia buộc phải tìm nguyên tuyền mới, mà nơi họ nhắm tới chính là Bạch Cốt sơn. Chỉ cần tìm thấy nguyên tuyền ở Bạch Cốt sơn, Bách gia mới có thể dời đến đây.
Nếu là hắn gặp phải loại phiền phức này, nói không chừng chính hắn sẽ thay Phương Nguyên, đem đôi huynh muội Bách Sinh, Bách Hoa đi luyện cổ cũng nên.
Phương Chính thu hồi suy nghĩ mong lung, nói. Hắn không muốn lãng phí thời gian, thôi động cổ trùng dẫn đầu chạy đi.
Ma đạo cổ sư nói về nó với sắc mặt ảm đạm, người trong chính đạo lại nhắc tới cũng không dám xem thường!
Bạch Cốt sơn, tên như ý nghĩa, mỗi một tảng đá trên núi đều là xương cốt. Mọi người gọi là cốt thạch.
Loại màu trắng này không phải là màu trắng của tuyết mà là màu trắng của xương.
--- (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời thề ngày xưa vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhưng người bạn thân đã không ở cạnh...
- Bạch Cốt sơn, rốt cục tới!
Bạch Cốt sơn cũng không phải là tĩnh mịch tuyệt vực, trên núi sinh trưởng nhiều thực vật đặc thù, có một lượng lớn cốt thú sinh sống, đồng thời cũng không thiếu cổ trùng hoang dại cốt đạo.
Đôi huynh muội này vào năm mười tám tuổi, ở phía sau núi tỷ thí, đánh bậy đánh bạ lại phát hiện một cái sơn động.
Trên mặt tộc trưởng Thiết gia hiện vẻ sửng sốt.
Trên mái nhà của gia chủ các, có hai người đang đứng.
Không biết là trời xui thế nào đất khiến ra sao mà để Phương Nguyên với Bạch Ngưng Băng gặp phải người Bách gia trại tới Bạch Cốt sơn thăm dò tìm nguyên tuyền.
Thiết Nhược Nam không trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía đỉnh núi.
Bách gia không hề biết kết cục của đôi huynh muội này, cho nên dù Phương Chính có cứu cả hai, trong mắt họ chẳng có bao nhiêu to tát, dẫu sau thì họ cũng cho rằng chính mình cũng sẽ tự cứu được.
- Cậu, người biết không? Mặc dù phụ thân đã đi rồi, nhưng trong sự đau khổ ta lại thay ông ấy cảm thấy vui mừng. Phụ thân cả đời lập chí diệt trừ tà ác, t·rừng t·rị t·ội p·hạm. Ông ấy làm được rồi, trên người b·ị t·hương cũng không lùi bước. Ông ấy kiên trì như một, đi trên con đường nhân sinh của chính mình. Mà bây giờ, nên là ta đi tiếp.
Trong thoáng chốc, tộc trưởng Thiết gia dường như được trở về lúc tuổi còn trẻ, Thiết Huyết Lãnh đứng ở bên cạnh ông, nhìn chằm chằm vào Trấn Ma tháp trên đỉnh núi, kiên định nói.
Ở nơi cao nhất Vạn Trình sơn, có một tòa tháp sắt hùng vĩ.
Đứng ở bên cạnh ông là một cô gái, ánh mắt bi thương nhưng lại kiên định.
Tường thành bằng đá đen cao lớn nặng nề, kéo dài mấy ngàn dặm. Thiết gia thành bắt đầu từ giữa sườn núi, vô số thạch ốc, thiết lâu, sắp xếp theo thứ tự, kéo dài đến đỉnh núi.
Cho dù là tộc trưởng Thiết gia cũng chưa chắc đã biết rõ.
Ánh mắt Thiết Nhược Nam sáng rực, nhìn thẳng vào tộc trưởng Thiết gia.
Phương Chính biết, Bách gia trong khoảng thời gian này sẽ sớm tới vùng phụ cận Bạch Cốt sơn, mượn danh săn bắn để thăm dò Bạch Cốt sơn, truy tìm nguyên tuyền. Hắn chính là không muốn gặp phải gia tộc này, đối với hắn mà nói, họ là một cái phiền phức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu cứu, nghĩa là hắn phải cùng Phương Nguyên gặp mặt, cùng Phương Nguyên luyện đôi cổ trùng kia. Chỉ có như vậy Phương Nguyên mới không bẻ cong cổ phương, mới không cần Bách Sinh, Bách Hoa phải dùng cả mạng sống để luyện ra cổ trùng.
Từ lúc rời khỏi hang động đến nay mới qua hai ngày. Trên đường đi bốn người vẫn như cũ không gặp phải trắc trở gì, có thể nói là một đường xuôi chèo mát mái vô cùng. Hiện tại, đã có thể nhìn thấy Bạch Cốt sơn ở phía xa.
- Đỉnh Vạn Trình sơn có một tòa Trấn Ma tháp, trong lòng của ta cũng có một tòa Trấn Ma tháp. Con đường này, phụ thân vẫn chưa đi xong, vậy liền để ta thay ông ấy tiếp tục đi tới đi!
- Bạch Cốt sơn này nhìn qua là một ngọn núi hoang dã, không có người sinh sống. Ngươi tại sao lại muốn đến đây?
Cho nên, thay vì nói là do vận khí của hắn, còn không bằng đi xem vận khí của đôi huynh muội này, có hay không xui sẻo gặp phải huynh đệ Phương gia.
Mà vì vậy, Phương Nguyên xảo trá lừa gạt, mượn danh Cổ Nguyệt bộ tộc đã sớm bị diệt vong lừa gạt Bách gia. Khiến Bách gia ra sức lực, mở đường cho hắn đi tới sau núi, tìm được hang động truyền thừa.
Nó là biểu tượng của chính đạo, là sự kiêu ngạo nhất trong lòng cổ sư Thiết gia. Bao nhiêu ma đầu ma tử đã phải đem dã tâm mai táng ở chỗ này, lưu lại bi thống, hối hận, không cam lòng, và cả tiếc nuối.
Nó khí thế hào hùng, giống như trụ vững thương khung, giẫm đạp núi cao. Mây trắng như sương, lượn lờ xung quanh nó, khiến cho người ngoài nhìn thấy một vẻ mông lung mơ hồ, lại tăng thêm cho nó vài phần sắc thái thần bí.
Thật giống, đôi mắt này, cả ánh mắt ấy nữa.
Trong thời khắc này, ông nhìn thấy được cái bóng của Thiết Huyết Lãnh trên người Thiết Nhược Nam.
Nhưng nếu đó là không có một trùng sinh giả Phương Nguyên.
Chương 18: Tiếp cận Bạch Cốt (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt trùng xuống, tộc trưởng Thiết gia khẽ lắc đầu, cố xóa đi hồi ức. Ông dùng một loại ánh mắt thưởng thức mà yêu thương, lo lắng mà cổ vũ để nhìn về phía cô gái quật cường trước mặt.
Trong sơn động, bọn họ phát hiện một cái truyền thừa đầy đủ của một cổ sư tứ chuyển. Vị cổ sư này không rõ tên, chỉ để lại danh xưng là Nhục Cốt thượng sư.
- Ngươi chọn con đường này cũng không dễ đi đâu.
Phương Chính không khỏi nghĩ.
Sau đó Phương Nguyên b·ắt c·óc Bách Sinh và Bách Hoa vẫn còn là hai đứa trẻ làm con tin, một đường mở ra truyền thừa. Ở cửa ải cuối cùng, Phương Nguyên vì luyện chế một đôi cổ trùng mà bẻ cong cổ phương, xem đôi huynh muội song sinh này là tài liệu luyện chế, đem cả hai tươi sống ném vào lò lửa t·hiêu s·ống.
Chính là Thiết Nhược Nam.
- Ta muốn đánh tan t·ội p·hạm trên thiên hạ, để thế giới này được ngập tràn trong chính nghĩa! Đem người trong ma đạo đều giam giữ ở bên trong Trấn Ma tháp, chẳng sợ đem Trấn Ma tháp đều nhồi đầy!
Nam Cương rộng lớn nhiều núi, đồi núi bình thường cũng không xứng được gọi là núi, chỉ có núi chí ít cao tới ngàn trượng, mới có thể có tư cách gọi là núi.
Cái tháp này không chỉ có là thịnh cảnh của Nam Cương, nổi tiếng khắp vùng. Mà đến cả Trung Châu cũng có nhiều người nghe danh đến.
Phương Chính cũng chẳng phải thiện nam tính nữ gì, hắn không rãnh đi làm anh hùng, đi lo chuyện bao đồng. Tính ra hắn không bồi thêm một đao đã là lương thiện lắm rồi, đừng có mà cầu mong cái gì khác.
Giả sử như một kiếp này, Phương Nguyên lại gặp được Bách gia, lại xảo trá lừa gạt bắt đi Bách Sinh và Bách Hoa, như vậy liệu hắn có ra tay cứu hai người họ hay không đây?
Nhưng là, bọn họ tìm kiếm cũng không phải công khai, chỉ có số ít cao tầng gia tộc mới biết, bên ngoài chỉ biết bọn họ tới đây săn bắt.
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, trong thành người đến người đi, ngựa xe như nước, một phong cảnh cường thịnh thanh bình.
Cảm ơn hắn là có, nhưng chỉ rất qua lo. So với việc bị Phương Nguyên phát hiện Phương Chính biết truyền thừa thì không đủ căn lượng. Nói ngắn gọn là lợi không bù được hại.
Gia tộc này họ Bách, là Bách gia trại.
Có sức mạnh của hai cổ sư ngũ chuyển, thế lực gia tộc Bách gia liền bước l·ên đ·ỉnh cao.
- Ngươi mới trở về mấy ngày chứ? Đây đã là lần thứ mười chín người chào tạm biệt ta rồi. Phụ thân ngươi c·hết khiến ta vô cùng đau lòng. Ngươi trước kia tang mẫu, hiện tại tang phụ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi còn có người cậu là ta. Ngươi là cháu gái của ta, cho nên ta sẽ không để cho ngươi đi mạo hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất kể là ai trong bốn người cũng đều là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Cốt sơn.
Gia tộc quật khởi kỳ thức cũng không có gì đáng lưu ý, nhưng trong Bách gia, có một đôi huynh muội song sinh, gọi là Bách Sinh và Bách Hoa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.