Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 72: Hiểu lầm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Hiểu lầm


Trong đầu nàng không ngừng hiện lên cảnh Phương Chính bị chà đạp, nếu không phải chiến lực của hắn mạnh, đã không thể chịu đựng nổi mà ngắt đi ở nơi đó.

Phương Niệm Dung hai tay siết chặt, giận không thể áp, đang định xông vào phòng Tần Phong, nhưng lập tức có người đem nàng kéo lại.

Cuối cùng hắn nghiện anime, bởi vì những nhân vật này sẽ không bỏ rơi hắn, cũng không thể bỏ rơi hắn.

Nàng trong lòng mắng, còn hảo hảo hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Tần Phong.

- Ngoài ra, Tần Phong muốn đi theo ta, không chỉ bởi vì hắn cho rằng ta là nhân vật chính, mà còn bởi vì hắn sợ bị bỏ rơi.

Phương Niệm Dung nói.

Cả linh hồn xuyên việt cùng thân thể của Tần Phong, đều tồn tại một điểm chung, chính là lớn lên trong một chuỗi bị người ta bỏ rơi nối liền nhau.

Tần Phong uống say làm bậy, Phương Chính bị Tần Phong chà đạp.

- Còn về Tần Phong, ta sẽ cẩn thận xem xét yêu cầu trước đó của ngươi. Nếu ngươi thật sự có lợi với ta, ta không chỉ giữ lại, còn có thể giúp ngươi tu hành tới ngũ chuyển.

Phương Niệm Dung lập tức đáp, ngừng một chút lại nói thêm.

- Ngươi có gì cần nói sao?

Đúng lúc này, cửa phòng của hắn mở ra. Phương Niệm Dung đứng ở cửa, hai mắt ngắn lệ, vẻ mặt tràn đầy đau đớn cùng giận dữ nhìn về phía Phương Chính.

Bốn người kia lập tức đi ra ngoài, còn đem của phòng của hắn cẩn thận đóng lại.

Phương Niệm Dung một cước đạp vào mặt Tần Phong, lại không có nói gì.

- Con mẹ nó chứ!

Tần Phong hiện tại đang ngủ rất ngon lành, trong mơ còn mơ thấy Phương Chính đi l·ên đ·ỉnh cao thế giới, giới thiệu với thiên hạ rằng hắn chính là trợ thủ đắc lực nhất, nhưng không biết chính mình đã đại nạn lâm đầu.

Phương Chính không kiên nhẫn khoát khoát tay.

- Ngươi nói đúng a, người ta nhìn trúng đúng là một người tài giỏi tới mức không có đạo lí a. Cư nhiên còn biết sưu hồn người khác.

Lấy linh hồn tới nói. Lúc hắn còn nhỏ, cha mẹ hắn li hôn, cha hắn nhận nuôi em gái của hắn, mẹ hắn nhận nuôi anh trai của hắn, còn hắn thì giao cho bà ngoài đã lớn tuổi.

Phương Chính một mình ở trong phòng, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.

- Ngươi làm sao lại thế này?

Hắn không nghĩ tới chính mình có một ngày lại bị người ta hiểu lầm như vậy. Chẳng lẽ nhìn hắn giống như là một kẻ thích nam nhân lắm sao? Còn là người nằm dưới?

Phương Niệm Dung rống lên giận dữ, quay lại quyền đấm cước đá vào Tần Phong đang bị nàng trối gô trên mặt đất.

Không lâu sau đó, ngoại hắn q·ua đ·ời, cậu mợ đem hắn đưa tới cô nhi viện.

- Ví như, nam nhân mà ta chọn trúng, tuyệt đối không cho phép tên nào lèn phén lại gần.

Tần Phong từ dưới đất nhảy dựng lên, mừng như điên hỏi.

Chương 72: Hiểu lầm

Thứ hai, hắn là người hồn xuyên.

Phương Chính nhỏ giọng lẩm bẩm một câu như vậy.

Tần Phong giật bắn, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm, nhắm mắt hét.

- Cả thân thể và linh hồn đều không nằm trong sự trối buộc. Đây là một con cờ cực tốt để đối phó số mệnh. Ha ha, như thế nào trong nguyên tác không xuất hiện qua loại nhân vật thế này chứ? So với Đại Ái, cái này chẳng phải là không tốn tài nguyên cùng công sức mười vạn năm cũng đã có sẵn một v·ũ k·hí lợi hại sao?

Phương Niệm Dung vẻ mặt hốt hoảng, vội vàng chạy lại đỡ lấy Phương Chính.

Thứ nhất, Tần Phong là n·gười c·hết đi sống lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Còn may có chức năng luyện hồn, hồn phách của ta lớn mạnh, nếu không đêm qua ta không đi khỏi đó nổi a.

Nội thất không nhiều, cũng không lộn xộn, nhưng Phương Niệm Dung rõ ràng nhìn thấy nệm chăn của Tần Phong bừa bộn, trên bàn có một chậu nước, khăn lao thì rơi trên sàn.

- Cho nên là, ngươi cho rằng Tần Phong uống say làm bậy, chà đạp ta?

- Tần Phong, lão nương muốn g·iết c·hết ngươi!

Trước đó bị Phương Niệm Dung tra khảo dã mang, Tần Phong chỉ có thể nói là bản thân muốn đi theo Phương Chính, Phương Chính lại không tin tưởng hắn nên tiến hành sưu hồn.

Phương Chính lúc này đã nhận ra Phương Niệm Dung, nhưng vẫn như cũ không lên t·iếng n·ổi.

Hắn chờ một chút cũng không có ai nói gì, liền hé mắt nhìn. Sau đó nhìn thấy Phương Niệm Dung hai má hơi đỏ, nhìn về phía Phương Chính. Thanh Thư và Dược Hồng thì khóe môi giật giật, cũng đang nhìn Phương Chính. Mà Phương Chính thì đang ung dung, nhắm mắt thưởng trà, bộ dạng như đây không phải là việc của ta.

Phương Niệm Dung mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ gật đầu.

Ngày hôm sau, giữa trưa.

Phương Chính á khẩu rồi.

- Lạc Hành?!

Hiện tại nghe Phương Niệm Dung nói vậy, nhất thời phát hiện bản thân đã bỏ qua cái gì.

Đó là lần đầu tiên tác giả miêu tả Phương Nguyên đau tới mức rống to. Rồi nói thật lâu sau mới bình ổn trở lại.

- Thật sao?

Phương Chính hỏi Phương Niệm Dung.

Ở cô nhi viện hắn bị hắt hủi, người bạn duy nhất rất nhanh cũng được nhận nuôi, phải rời đi.

Phương Niệm Dung lạnh băng hỏi Tần Phong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ đi một chút, hắn cả người đã ướt sủng mồ hôi, hai chân phát run, suýt ngã mấy lần.

Gánh vác chín phần thương tổn làm Phương Chính đau tới mức đầu như bị nổ tung vô số lần. Loại đau đớn này cũng không có cách nào trị được, chỉ có thể nghỉ ngơi chờ hồi phục.

Phương Niệm Dung tràn ngập lo lắng, vội vàng đỡ Phương Chính lên, đi nhanh về phòng thuê của hắn.

Tần Phong vẻ mặt tràn ngập oan ức, khóc không ra nước mắt.

- Tần Phong, tên hỗn đản!

Phương Chính nghĩ rồi lại nghĩ, nhịn không nổi mắng ra tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn bây giờ đã trải nghiệm được ba chữ "thật lâu sau" là có ý vị gì. Như vậy mới có thể thấy, tiểu thuyết là tiểu thuyết, còn đời thật là đời thật.

Thanh Thư và Dược Hồng nhìn Tần Phong, thở dài một hơi, Dược Hồng còn hảo ý nói với hắn.

- Có thể chứ!

Nàng vừa tới nơi, không có nghe hết câu nói vừa rồi của Phương Chính, chỉ nghe được từ chỗ "ta lớn mạnh" trở về sau. Cái này làm Phương Niệm Dung vốn đang hiểu lầm, lại càng thêm hiểu lầm.

Phương Chính trong lòng kêu to, khóe môi treo lên nụ cười dữ tợn.

Nửa ngày sau.

Đoàn nguyên tác này chỉ có vài dòng, liếc mắt một cái đã qua. Làm Phương Chính có chút xem nhẹ tác hại của sưu hồn.

- Chẳng lẽ nói... Phương Niệm Dung ngươi... là đang đơn phương theo đuổi...

Cho nên hiện tại, Tần Phong sợ hãi sẽ bị bỏ rơi lần nữa. Nổi sợ này khiến hắn không thể không từ bỏ hết tôn nghiêm, cầu xin được Phương Chính thu nhận.

Từ đó về sau, cứ có ai đối tốt với hắn, sớm hay muộn người đó cũng sẽ rời xa hắn, có phản bội, có chuyển đi, có t·ai n·ạn q·ua đ·ời.

Phương Niệm Dung kìm chế suy nghĩ của mình, trước tiên đem mồ hôi trên mặt Phương Chính lao sạch, lại đem chăn đắp lại cho hắn xong, liền đi ra ngoài.

Phương Niệm Dung nghe tới hai từ phiền phức liền nghĩ tới Phương Chính, lập tức kìm chế tâm tình của mình lại.

- Tần Phong thật sự là xuyên việt giả, nhưng không phải tới từ một thời không như ta. Ít nhất có một số phim anime ở chỗ hắn không có.

Phương Chính nhỏ giọng nói.

Phương Chính lúc này xua tay, ra lệnh trục khách. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính miễn cưỡng nhìn lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy có một cái bóng màu trắng hồng đang ở cách đó không xa.

Bỗng bên tai vang lên tiếng kinh hô.

Phương Niệm Dung nhìn thấy Phương Chính toàn thân ước đẫm, vì nương theo vách tường mà quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bời. Hơn hết là khóe môi dính máu, tay trái vì siết chặt cũng chảy máu. Sắc mặt tái nhợt, còn liên tục thở dốc.

- Tình yêu là không có giới hạn, nam nhân cùng nam nhân, nữ nhân cùng nữ nhân thì thế nào? Chỉ cần họ yêu nhau, không làm ảnh hưởng tới người khác là được. Ta tuy không ủng hộ mối quan hệ như vậy, nhưng ta cũng không có phản cảm hay chán ghét gì. Bất quá, đó là khi họ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống và người quen của ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính nằm trên giường, đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương của mình, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.

Phương Chính đi khỏi phòng Tần Phong xong, vừa mới khuất khỏi cửa hắn liền đứng không vững. Nếu không phải hắn kịp dựa vào vách tường liền có thể lập tức ngã xuống rồi.

Tần Phong nói xong, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.

- Ta đưa ngươi về phòng!

Nói xong câu này, Phương Niệm Dung liền ném cho Phương Chính ánh mắt thâm tình, lại ném cho Tần Phong ánh nhìn cảnh cáo.

- Nếu biết rồi thì đừng có nói ra chứ! Giấu trong lòng sẽ tốt hơn a.

Đây là chỗ duy nhất Phương Chính có thể so sánh, bởi vì Tần Phong căn bản chỉ xem anime chứ không đọc tiểu thuyết, hơn hết quốc tịch của cả hai cũng không giống nhau. Cho nên Phương Chính không biết ở thế giới của Tần Phong có tồn tại nguyên tác hay không.

Phương Chính lúc này mới tỉnh lại, đầu hắn vẫn còn đau, nhưng so với đêm qua đã tốt hơn rất nhiều lần.

Từ cửa sổ nhìn vào, Phương Niệm Dung nhìn thấy Tần Phong đang nằm trên giường, một tay gác trên trán, hắn toàn thân mồ hôi, hơi thở có chút dồn dập. Phương Niệm Dung kìm nén tâm tình xúc động, cẩn thận quan sát trong phòng.

Cho nên Phương Chính cần phải về tới phòng mình ngay lập tức.

Phương Chính hai mắt hơi tỏa sáng, hắn phát hiện hai điểm đáng giá để thu nhận Tần Phong.

Tần Phong lắp bắp hỏi, còn chưa kịp hỏi xong, trên mặt hắn đã xuất hiện một cái dấu chân.

Nàng lại nhớ lại cảnh Phương Chính dù tựa vào tường vẫn đứng không vững, thân thể run rẫy kịch kiệt. Trong đầu Phương Niệm Dung lúc này chỉ còn lại một cái kết luận.

Vừa nằm xuống giường, Phương Chính cái gì cũng không kịp phản ứng đã chìm vào hôn mê.

Phương Chính hé miệng, lại chỉ có thể thở hỗn hển, căn bản cái gì cũng nói không được.

- Ngươi cho rằng nam nhân với nam nhân có thể sao?

Chỉ vì vài câu nói đơn giản trong tiểu thuyết, đôi khi khiến con người ta xem nhẹ một việc nào đó, cuối cùng lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục.

- Ta căn bản không hứng thú với nam nhân a, cực kì phản cảm loại quan hệ như vậy luôn. Ngoài ra, ai là lén phén với nam nhân của ngươi chứ? Nữ nhân không nói đạo lí như ngươi, người mà ngươi nhìn trúng chắc chắn cũng là một kẻ không nói đạo lí. Người như vậy ai mà thèm, có cho c·h·ó ăn c·h·ó còn chê.

Trong nguyên tác có đoạn Phương Nguyên sưu hồn người khác trước khi thành cổ tiên, Phương Nguyên cũng vì sợ tổn hại đối phương mà trực tiếp gánh vác tổn thương.

- Nam chủ của lão nương mà ngươi cũng cả gan chạm vào. Ngày mai xem ta có dám đem ngươi cắt bỏ hay không.

- Thu nhận Tần Phong cũng không phải không được, nhưng hắn ta căn bản không có giá trị gì với ta cả. Thật sự không có điểm đáng giá để đầu tư. Ân, ít nhất có một điểm, không, là hai điểm.

- Hiện tại trời đã tối, có gì mai lại nói đi. Hơn nữa, đây là Thương gia thành, đừng gây ra phiền phức không đáng có.

Tiểu thuyết chỉ cần vài ba câu đã có thể đem c·ái c·hết của một con người viết ra. Nhưng đời thật, mạng sống của một người nặng nề hơn vài câu đó trăm vạn, ngàn vạn lần.

Phương Niệm Dung nói, liếc xéo Tần Phong ở trong phòng.

Nhìn qua tổng thể, Phương Niệm Dung nhất thời cảm thấy không xong.

- Tư chất thì khó nói, nhưng ta có thể kéo tu vi của ngươi lên. Bất quá vẫn phải chờ ta xem xét lại đã. Giờ thì đi đi.

- Nếu không còn gì thì các người ra khỏi phòng ta đi. Ta cần sắp xếp lại vài thứ.

- Tốt, sáng mai ta sẽ đi hỏi cho ra lẽ.

Phương Chính nhìn xem, một mặt mộng bức.

Thanh Thư trước đó trong phòng tu hành, nghe thấy Phương Niệm Dung gọi Phương Chính, liền nhanh chóng kết thúc tu hành, đi ra ngoài xem. Vừa ra liền thấy Phương Niệm Dung hung thần áp sát đi tới phòng Tần Phong, liền đi theo nàng tới đây.

Hắn nương theo vách tường, nghiêng nghiêng ngã ngã bước từng bước một về phòng.

Tần Phong nhất thời toát mồ hôi hột.

Thanh Thư nhỏ giọng nói.

- Lạc Hành ta, cũng nên bắt đầu nghiêm túc đánh cờ rồi đi.

Nàng đem cửa phòng Phương Chính đóng lại cẩn thận, sau đó đi tới phòng Tần Phong.

- Tần Phong a Tần Phong, e gần ta không chỉ kéo ngươi lên ngũ chuyển thôi đâu. Chỉ cần ngươi có thể sống tốt, ta liền đem ngươi dắt tới lục chuyển đi.

Phương Niệm Dung quay đầu nhìn lại, liền thấy Thanh Thư đang hướng nàng lắc đầu.

Phương Chính càng nghĩ, càng cảm thấy tâm tình thật sự không xong. Hắn rõ ràng chỉ thích làm kẻ ngoài cuộc đứng nhìn thôi a, tại sao lại kéo hắn vào vòng? Này cũng quá đáng lắm rồi đó!

Phương Chính loát loát trán của mình, lại hỏi Phương Niệm Dung.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Hiểu lầm