Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Ngươi là thiên mệnh chi tử!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Ngươi là thiên mệnh chi tử!


- Sưu hồn.

Phương Chính hơi suy tư một chút, gật đầu.

Phương Chính lúc này ngồi xuống bàn, gọi ra ấm trà cổ, lấy cho mình một ly trà, sau đó hỏi.

Sưu hồn cũng không phải việc gì dễ dàng, nhất là Phương Chính còn vì Tần Phong gánh vác hết chín phần áp lực, làm cho hắn chịu không ít tổn thương về mặt linh hồn.

Tần Phong cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là quyết định nói.

- Ta trước đây rất ghét thế giới, rất ghét cùng người khác giao tiếp a. Ngươi biết vì sao không? Bởi vì bọn người đó rất đáng ghét. Hừ, vì cái gì chứ? Ta xem anime thì ăn hết của nhà bọn chúng sao? Ta xem bằng mắt của ta a, ta có dùng mắt của chúng xem đâu. Lạc Hành, ngươi nói xem có đúng không?

Phương Chính không để ý trả lời, dùng khăn ước lao trán cho Tần Phong. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ngươi dựa vào gì cho rằng ta là thiên mệnh chi tử?

Tần Phong nói, ánh mắt tha thiết nhìn Phương Chính.

Bàn ăn cũng không phải là vô cùng phong phú, nhưng cũng có thịt có cá, còn có cả rượu.

Tần Phong lúc này ngồi dậy, hắn đã tỉnh rượu hơn phân nửa. Hắn lúc này trong lòng cảm thấy phiền muộn vô cùng, qua một lúc lâu, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, quay lại nói với Phương Chính.

Phương Chính cũng chỉ chậm chạp thưởng thức từng ly rượu một, hoàn toàn không có ý định uống nhiều.

Phương Niệm Dung không uống rượu, chỉ uống trà.

- Quả nhiên muốn trở thành đồng hành của thiên mệnh chi tử không hề dễ dàng.

- Ngày mai nói.

Tần Phong đau tới thấp giọng kêu khẽ, Phương Chính lại nghiến chặt răng đến mức chảy máu, kiên trì nhịn xuống đau đớn.

Hắn lùi lại ba bước, ngồi phịch xuống cái ghế đã sớm bố trí cẩn thận ở phía sau, thở hỗn hển. Qua một lúc, đồng tử của hắn mới xuất hiện trở lại.

- Lạc Hành a, quả nhiên chỉ có ngươi là hiểu ta đâu.

Hắn nghĩ như vậy, cười khổ một tiếng, gật đầu.

Dù sao trong bọn họ, tính cách bộc trực của Dược Hồng rất tốt trong việc làm dáng xem rượu như nước mà uống.

Phương Chính lập tức khoát tay.

Phương Chính nhấp một ngụm trà, thế này mới nói.

Thương gia thành, nội thành thứ năm.

Phương Chính nghe xong, rất muốn mắng tục một câu, nhưng hắn vẫn là kìm lại, hỏi.

Tròng trắng của Phương Chính lúc này cũng tỏa ra ánh sáng nhạt, cùng ánh sáng sau gáy của Tần Phong mơ hồ có tiếp xúc. Lượng lớn tin tức theo lập thức truyền thẳng vào đầu hắn.

Phương Chính bế quan lâu ngày, lại vừa có niềm vui trong tu hành, thế là hắn gọi bốn người còn lại cùng mình ra ngoài cải thiện bữa ăn.

Tần Phong cũng ở một bên hùa theo, hai người càng nói càng lớn tiếng, làm Thanh Thư với Phương Niệm Dung cũng không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

Cải thiện bữa ăn chỉ là cái cớ, mục đích lần này của Phương Chính là chuốt say Tần Phong. Phương Chính quyết định đêm nay sẽ tiến hành sưu hồn Tần Phong. Mà Dược Hồng, chính là do Phương Chính an bày đi lôi kéo Tần Phong uống rượu.

Phương Chính hỏi.

- Có. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ có Dược Hồng với Tần Phong là không như vậy, hai người này chỉ ăn một chút, liền bắt đầu xem rượu như nước lạnh, uống thả cửa.

Tần Phong chém đinh chặt sắt.

Tần Phong trầm mặt, thật lâu không nói gì.

Nói xong liền đi khỏi phòng Tần Phong.

- Ta là người đến từ thế giới khác, có thể vì thức đêm nhiều ngày cho nên c·hết đi. Sau khi c·hết, linh hồn của ta đi tới thế giới này, nhập vào thân thể của Tần Phong vừa mới c·hết. Sau đó mới gặp ngươi.

- Lạc Hành... cảm ơn ngươi. Ta sống mấy chục năm, ngươi là người đầu tiên hiểu ta, là người đầu tiên động viên ta, an ủi ta, cũng là người đầu tiên công nhận ta, khích lệ ta. Ta... ta thật sự đối với ngươi... ô ô... đối với ngươi rất cảm kích a... ô ô ô...

Cùng lúc này, sau gáy của Tần Phong hiện lên một quầng sáng, đem căn phòng nhỏ thấp sáng lên không ít.

- Đúng vậy.

Tần Phong lúc này toàn thân mồ hôi lạnh, tuy chỉ chịu một phần nhưng đầu hắn đã đau như muốn búa bổ, hiện tại hắn rất muốn trực tiếp ngã xuống ngủ một giấc. Nhưng Phương Chính còn ở, việc cũng chưa phải là xong, hắn chỉ có thể cố gắng nhìn về phía Phương Chính.

- Ngươi là thiên mệnh chi tử, định sẵn là người trên vạn người. Ta muốn đi cùng ngươi, hưởng nhờ vinh quanh của ngươi.

Tần Phong lúc này chưa hoàn toàn ngủ, trong mơ màng bắt đầu nói chuyện với Phương Chính.

- Tốt, ta đồng ý. Chúng ta khi nào thì bắt đầu?

Tần Phong có chút mờ mịt.

Phương Chính hờ hửng hỏi lại.

- Lạc Hành...

Phương Chính nói, lại đem khăn nhún vào chậu nước.

Phương Chính gật đầu.

Tần Phong còn chưa ý thức được, đột nhiên cảm thấy một cổ lực hút như có như không truyền vào trong đầu mình. Đầu hắn chớp mắt truyền đến cảm giác đau nhức, khiến hắn không khỏi nhíu chặt mày.

- Người ở đây ai cũng nói ta hay nói mấy câu kì quặc. Bọn họ nhìn ta bằng ánh mắt xem kẻ điên, khiến ta lúc nào cũng phải cẩn thận nói chuyện, không muốn bị họ để ý, chỉ có ngươi là không như vậy a.

Tần Phong đầu tiên nói, quan sát thấy Phương Chính như cũ bình thản, thầm thở dài nói tiếp.

Trong đầu cả hai, toàn bộ khí ức không ngừng hiện lên. Một lượng tin tức khổng lồ cùng một lúc xuất hiện, đối với ý chí của cả hai có tổn thương rất lớn.

Tần Phong nghĩ một lúc, liền nói.

- Tần Phong này, cư nhiên có thể tự mình bổ não chính mình thành như vậy. Ta còn chưa có dùng qua cổ trùng lên người hắn a.

Phương Chính á khẩu, một lúc sau vẫn là nhịn không nổi nói.

Toàn bộ kí ức của Tần Phong từ lúc còn bé ở thế giới này tới lúc c·hết, cùng kí ức từ lúc còn bé ở thế giới kia cho tới khi hồn xuyên tới hiện tại, toàn bộ đều bị Phương Chính lấy ra, trở thành tin tức truyền hết vào đầu hắn.

- Cái kinh nghiệm này của ngươi thật sự không đáng tin.

- Giữ ngươi lại bên cạnh ta được cái gì? Lúc nãy ta đã nói qua, ta không cần những thứ vô dụng. Tần Phong, nói xem, ngươi hữu dụng với ta sao?

Tần Phong từng nghe Thanh Thư với Dược Hồng nói qua Phương Chính là không tin tưởng bất cứ ai, hắn lúc đó không tin, bây giờ đột nhiên tin rồi.

- Bởi vì ta sẽ không tin.

Tần Phong nghe thấy, lập tức nín khóc, thậm chí có chút tỉnh rượu.

- Nhưng mà ta không có thời gian cùng ngươi đi làm mấy cái không thiết thực.

Trong một tửu quán nhỏ, đám người Phương Chính ngồi quanh một cái bàn.

- Vì cái gì ngươi muốn đi cùng ta? Đừng nói cái gì cảm thấy này đó, ta muốn nghe sự thật.

- Tốt thôi.

- Thế giới này đã không có, ngươi biết thì có ích gì?

- Lạc Hành a, dù ta nghĩ thế nào, bác nỏ thế nào đi nữa, ta vẫn như cũ cảm thấy ngươi chính là thiên mệnh chi tử. Ta cảm thấy, đi theo ngươi, phụ trợ ngươi mới chính là lý do ta tới thế giới này. Cho nên, ngươi có thể giữ ta lại bên cạnh không?

Đây là lần đâu tiên Tần Phong nhìn thẳng vào mắt Phương Chính, cũng lập tức bị dọa cho lập tức thu hồi tầm mắt lại.

- Vậy thì thế nào? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ai...

Tần Phong ấp úng, nhất thời không biết hồi đáp thế nào cho phải, sau một lúc, nói.

Tần Phong hai mắt ướt nhòe, mông lung nhìn Phương Chính.

- Cách gì?

- Ta không phải Tần Phong. Tần Phong thật c·hết rồi.

Uống say liền bắt đầu nói chuyện, nhất là đem cảnh tượng ở diễn võ trường ra nói.

- Sẽ có điểm đau đầu. Ta sẽ chịu tiếp nên cố mà nhịn vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính nghĩ, bên ngoài lại trầm mặt một hồi mới nói.

Về tới phòng thuê, Dược Hồng liền giao cho Phương Niệm Dung chăm sóc, Thanh Thư bị Phương Chính đuổi về tu hành, còn Tần Phong thì để lại cho Phương Chính.

- Không cần nói với ta.

- Đây chính là kinh nghiệm ta có được từ thế giới khác.

Thanh Thư trước nay cũng có tiết chế, chỉ nhắm nháp một chút, cũng không có uống nhiều.

Phòng thuê của Tần Phong với của Phương Chính cũng giống nhau, trong phòng cũng chỉ có một cái giường, một cái bàn cùng bốn cái ghế. Ngoài đó ra chỉ có vài thứ đồ dùng vụn vặt của Tần Phong.

Tần Phong nghe vậy, lập tức chần chừ.

Cũng may kí ức cũng không phải là vô tận, cuối cùng cũng là có điểm dừng.

Tần Phong kích động nắm lấy tay Phương Chính, nói xong liền bắt đầu khóc lên.

Xem xong toàn bộ kí ức của Tần Phong, Phương Chính lập tức dừng thúc giục sưu hồn cổ.

- Đừng cảm kích ta. Bởi vì nó đối với ta vô dụng. Mà ta chỉ cần hữu dụng, không hữu dụng thì cần phải vứt bỏ. Giữ lại thứ vô dụng sẽ chỉ là gánh nặng mà thôi.

Tần Phong á khẩu.

Chờ tới khi Tần Phong với Dược Hồng say bí tỉ, Phương Chính thế này mới thanh toán, sau đó cùng Phương Niệm Dung và Thanh Thư đem Dược Hồng cùng Tần Phong tha về phòng thuê.

Phương Chính lại nói, làm Tần Phong hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.

Nói xong, liên thúc giục sưu hồn cổ.

- Ngay bây giờ.

- Cái gì là sưu hồn?

- Lạc Hành, ta nói ngươi nghe...

Phương Chính vừa dùng khăn thắm nước sạch, vừa nhàn nhạt đáp.

Phương Chính im lặng nhìn Tần Phong khóc lớn, qua một lúc mới nói.

- Cái này...

Phương Chính nói, đi tới trước mặt Tần Phong, tay phải đưa ra nắm lấy trán của Tần Phong.

Tần Phong thở dài một hơi.

Phương Chính trực tiếp đáp.

- Ngươi trước nghe ta nói, lại quyết định có tin hay không cũng được.

Hắn nhìn thật sâu vào hai mắt Phương Chính, chỉ thấy đôi còn ngươi đen lay láy của Phương Chính lúc này trở nên sâu không lường được, thoạt nhìn giống như hai cái hố đen, có thể cắt nuốt tất cả mọi thứ.

Tần Phong nghe vậy, vẻ mặt vui mừng, nhưng ngay lập tức lại giống như nuốt phải còn ruồi khi nghe Phương Chính nói câu tiếp theo. Chỉ nghe Phương Chính nói.

Phương Chính lảo đảo đứng lên, đi về phía cửa, chỉ miễn cưỡng để lại một câu.

- Ngươi vất vả rồi. Ngươi đã cố gắng nhiều rồi, giờ có thể nghỉ ngơi.

Dược Hồng thật sự là bị vẻ đẹp của lôi điện mê choáng rồi. Nàng uống say xong liền bắt đầu lớn tiếng khen ngợi lôi điện, sau đó lại nói về lửa. Cuối cùng là nói bản thân phải dùng lửa đốt như thế nào, oanh tạc như thế nào.

- Nói không sai, phải thử mới biết.

- Ha ha, thấy không! Ta không nói sai a. Nhưng mà bọn người đó không chịu a, bọn chúng phỉ bán ta, nói ta là ung nhọt của xã hội. Hừ, ta dù xem anime, cũng là nhân viên gương mẫu a. Ta vẫn đi làm, vẫn nuôi sống được bản thân. Ta không ăn không uống của chúng, chúng lấy cái gì phỉ bán ta? Lạc Hành, ngươi nói xem chúng có đáng ghét không?

Tần Phong cười ha ha, lại tiếp tục nhỏ giọng nói

- A...

Tần Phong định nói, Phương Chính đã đưa tay ngăn lại.

- Tức là dùng cổ trùng đọc lấy kí ức của ngươi. Nếu ngươi muốn ta tin ngươi, vậy để ta đọc kí ức của ngươi là được. Thế nào, có dám hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ách... biết đâu nó lại hữu dụng rồi sao? Ít nhất vẫn phải thử một lần đi chứ!

Phương Chính bình thản nhìn lại Tần Phong, trong lòng cũng rất ngoài ý muốn.

Tần Phong nghe vậy không khỏi cười khổ.

Phương Chính bộ dạng không để ý, chậm rãi dùng bữa, lại thưởng thức rượu.

- Bất quá, có một cách có thể để ta biết ngươi có đáng tin hay không.

Chương 71: Ngươi là thiên mệnh chi tử!

- Lạc Hành, ta có một bí mật...

- Ta biết rất nhiều thứ thế giới này không có.

Bản thân Phương Chính cũng không biết, không biết bắt đầu từ lúc nào, đôi mắt của hắn cùng Phương Nguyên trở nên giống nhau như đúc. Tối đen như mực, sâu không lường được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Ngươi là thiên mệnh chi tử!