Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 153: Phúc địa cùng địa linh
Theo Phương Chính biết, Đồ Tư Diệp là người thuộc về thời cận cổ, cụ thể thời gian nào Phương Chính không rõ, chỉ biết lão thuộc thời đại này. Mà hai con tiên cổ được yêu cầu, hiện tại lại ở trong tay một người thuộc về thời đại trung cổ, tồn tại trước cả cận cổ.
Nhưng mà dù địa linh, thiên linh có tư duy, nhưng lại rất ngây thơ, thuần khiết, rất khó chống đỡ được tai kiếp. Cho nên chúng chỉ có thể dùng hết khả năng để chống đỡ tai kiếp.
À không, cũng không hẵn đi. Nếu phải lựa chọn giữa mạng sống và mảnh phúc địa này, Phương Chính chắc chắn sẽ ném nó ra ngoài để giữ mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cho nên để giảm bớt tai kiếp, ngươi liền chủ động đem động thiên giảm xuống thành phúc địa, miễn cưỡng chống đỡ?
Mà trước mắt Phương Chính lúc này là một con nai sừng tấm. Thân thể nó lớn như con nghé con, bộ lông trăng như thủy tinh, đôi sừng trong suốt như pha lê.
Trước hắn có bốn người, nhưng phúc địa lại vô chủ. Điều này chứng tỏa điều kiện nhận chủ không đơn giản, bằng không sớm đã có người làm được rồi.
- Cho nên ta hiện tại gọi ngươi là địa linh đi.
Động thiên, phúc địa cũng không phải là tự nhiên mà thành, mà là do cổ tiên sau khi c·hết để lại.
- Đúng vậy, vạn kiếp quá khủng bố, ta không còn cách nào, chỉ có thể cắt bỏ không ít nơi, làm động thiên giảm xuống trở thành phúc địa.
Phương Chính biết, con nai sừng tấm này chính là địa linh, mà mảnh trời đất này nằm trong sự quản lí của nó.
Địa linh vẻ mặt kích động, nó nhảy dựng lên, vui vẻ xoay quanh Phương Chính mấy vòng.
Phương Chính đi vào cổ trận truyền tống, hắn liền lập tức cảm giác được xung quanh xoay chuyển, cảnh tượng trước mắt đảo lộn vô cùng. Nhưng rất nhanh, mọi thứ trở lại bình thường, chỉ là Phương Chính lại không ở trong truyền thừa, mà đang đứng trong một nơi rộng lớn, có trời đất, có cây cỏ hoa lá.
Nhưng mà, khí tức tiên cổ lan tràn ra bốn phía đã thu hút toàn bộ sự chú ý của nó.
Nai sừng tấm kinh ngạc nhìn Phương Chính, trong đầu Phương Chính lại vang lên giọng nói rủ rĩ của lão nhân.
Cái này còn chưa tính là khó.
Rất nhanh, Phương Chính đã có trong tay hai con cổ được yêu cầu.
Mà địa linh, thiên linh là sự tồn tại hình thành cùng lúc với phúc địa, động thiên. Chúng nó là do chấp niệm còn sót lại của cổ tiên sau khi c·hết, kết hợp với thiên địa nhị khí, thai nghén mà thành.
- Đây, đây thật sự là tiên cổ!
Phương Chính nhỏ giọng nói, vẻ mặt nghĩ ngợi.
Chớp mắt, Phương Chính đã đem những việc cần phải làm sắp xếp lại ổn thỏa.
Bầu trời không phải mà xanh trong, cũng không phải màu trạm lam, mà có màu giống như gạch tôm bị hung khối, xám xám lại cam cam.
Phương Chính đưa tay vuốt ve cổ của nó, hỏi
Chương 153: Phúc địa cùng địa linh
LVí như địa linh nai sừng tấm này, bởi vì tai kiếp của động thiên quá khủng bố, nên nó chỉ có thể cắt bỏ diện tích, làm động thiên rơi xuống thành phúc địa, giảm nhẹ tai kiếp.
Sau đó nó lại thở dài, nói.
- Sắp xếp lại chỗ này xong liền nhanh chóng chạy đi. Nhưng trước đó cần thiết phải đem cái sát chiêu đó hoàn thiện, bằng không muốn tùy thời chạy trốn là việc không thể làm.
Trong nguyên tác cũng có một sự việc tương tự, một đám người bởi vì không có tiếp xúc với bên ngoài, đến khi Phương Nguyên đi vào, bị Phương Nguyên xoay vòng vòng, cuồi cùng là bị g·iết sạch không còn một móng.
Nhưng địa linh, thiên linh là tồn tại dựa vào phúc địa, động thiên. Một khi phúc địa, động thiên sụp đỗ, chúng nó cũng sẽ c·hết. Cho dù chúng chỉ do một tia chấp niệm tạo thành, nhưng cũng có thể xem là sinh mệnh, có tư duy riêng. Mà đã là sinh mệnh, tất sẽ cầu sinh.
- Bầu trời không có hiện tượng ngày đêm, nếu ta đoán không sai, đây là phúc địa chứ không phải động thiên.
Động thiên, phúc địa là một mảnh trời đất tách biệt với thế giới bên ngoài, nhưng lại bám vào thế giới mà tồn tại.
Tiên cổ duy nhất, muốn tìm một con theo chỉ định cũng đã khó, cùng một lúc chỉ định hai con cổ, ai tìm về cho nổi.
Địa linh nói, khóc càng thêm thương tâm.
Nó nói, sau đó khóc thúc thíc như đứa trẻ.
- Đúng vậy, hiện tại nơi này không còn là động thiên, mà chỉ là phúc địa.
Mảnh trời đất này rất rộng, nhưng lại không giống như trời đất bên ngoài.
Phương Chính trong lòng gọi, sau đó nhanh chóng kiểm tra giá bán.
Mặt đất bằng phẳng, có rất nhiều cỏ cây. Hình thù bọn chúng cũng khá kì lạ, màu sắc bắt đồng. Nhưng Phương Chính không có để ý bọn chúng, mà tiếp tục nhìn quanh.
- Vâng, chủ nhân.
Địa linh cũng không có kéo dài thời gian, nó nói tiếp.
- Từ khi ta xuất hiện đến nay, tính thêm ngươi trước sau có năm người đi vào nơi này. Nhưng cho đến nay ta chưa có chủ nhân.
Địa linh gật đầu đáp, ánh mắt nhìn Phương Chính cũng trở nên sùng kính, kích động nói.
Hiện tại địa linh nai sừng tấm đã nhận Phương Chính làm chủ, mà với bản tính của Phương Chính, vậy trừ phi hắn c·hết, nếu không bất kể ai cũng đừng mong chiếm được mảnh phúc địa này.
- Đúng vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phúc địa, là chỉ tiên khiếu của lục chuyển, thất chuyển cổ tiên sau khi c·hết hình thành. Động thiên, chính là tiên khiếu của bát chuyển, cửu chuyển cổ tiên.
- Điều kiện nhận chủ cũng không có gì, khi nguyên thân còn sống, hắn luôn cho rằng bản thân bởi vì thiếu đi trọng tâm tiên cổ, cho nên mới hết lần này đến lần khác b·ị đ·ánh bại. Vì vậy, điều kiện nhận chủ của ta là hai con tiên cổ, lần lượt là trận bàn cổ, trận tâm cổ. Chỉ cần có đủ cả hai, ngươi liền có thể trở thành chủ nhân của ta.
Phương Chính trầm mặt.
Vì vậy địa linh, thiên linh sẽ tiến hành tìm kiếm chủ nhân, mà điều kiện nhận chủ chính là chấp niệm tạo ra chúng. Mặc kệ là ai, chỉ cần hoàn thành điệu kiện đều sẽ trở thành chủ nhân của chúng, chủ nhân của mảnh trời đất mà chúng quản lí. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bát chuyển trận bàn cổ, thất chuyển trận tâm cổ. Không sai, đây chính là tiên cổ ta muốn.
- Cho nên, ta bây giờ là chủ nhân của ngươi.
Bất quá, điều kiện này Phương Chính có thể làm được.
Thật lòng mà nói, hiện tại Phương Chính không có mong muốn đi tranh đấu. Hắn chỉ muốn im lặng phát triển, chờ đến khi trận túc mệnh tranh đoạt chiến kết thúc lại chui ra.
Lặng lẽ tu luyện ngàn năm liền vô địch? Rất xin lỗi, ở thế giới này mà đóng cửa lặng lẽ tu hành, đảm bảo ngươi sẽ bị thế giới đào thải.
Ngay lập tức, có một giọng nói truyền vào trong đầu Phương Chính, bất quá đây không phải là giọng máy móc của Tiểu Thiên, mà giống như giọng của một ông lão đã rủ rĩ.
Phương Chính không kinh ngạc, bởi hắn đã chuẩn bị tâm lí. Hắn xoay đầu nhìn lại sau lưng, đồng thời nói.
- Ta thật sự rất vui. Ta chờ rất lâu, cuối cùng cũng chờ được ngài, chủ nhân. Ngài không biết đâu, ta một mình chống trội với t·hiên t·ai địa kiếp rất vất vả. Thậm chí ta còn tưởng sẽ biến mất trong tai kiếp.
Nhưng phương pháp này chính là tự cắt thịt của mình. Bởi vì địa linh, thiên linh cùng phúc địa, động thiên là một thể. Cắt bỏ một phần đất, giống như cắt xuống một khối thịt trên người. Đối với chúng mà nói là rất đau khổ.
Cổ tiên sau khi c·hết, tiên khiếu hấp thu thiên địa nhị khí, bám vào thế giới, trở thành phúc địa, động thiên.
Cổ sư tu hành là dựa vào không khiếu, cho nên trong người mỗi cổ sư đều sẽ có một cái không khiếu. Không khiếu theo cổ sư tu hành sẽ không ngừng phát triển.
- Tiểu Thiên, cửa hàng.
Bất quá, Phương Chính vẫn là nghe tiếp.
Lại có một đám, cũng là đóng cửa tự tu hành phát triển, sau bị Phương Nguyên lừa gạt, lại dụ dỗ, lại trợ giúp, cuối cùng trở thành một trong những thuộc hạ đắc lực của Phương Nguyên.
- Những cái khác để nói sau đi. Trước tiên, ta hỏi ngươi. Ngươi có chủ nhân chưa? Nếu chưa, vậy điều kiện nhận chủ là gì?
Có thể cho là, nơi này chỉ là một điểm an toàn, không phải là chỗ ở vĩnh viễn.
Phương Chính trong lòng hạ quyết tâm.
Trong phúc địa, động thiên thì địa linh, thiên linh là sự tồn tại giống như thần minh, cai quản toàn bộ phúc địa, động thiên. Đồng thời, chúng nó cũng là một phần của phúc địa, động thiên.
Từ cổ chí kim, đã có vô số cổ tiên c·hết trong quá trình độ kiếp. Sau khi c·hết để lại phúc địa, động thiên.
Phương Chính một bên vuốt ve an ủi nó, một bên suy tư.
Phương Chính nghe tới đây, sắc mặt trầm xuống.
Nhưng dù người đ·ã c·hết, tai kiếp vẫn như cũ cứ cách một thời gian sẽ buông xuống một lần. Mãi như vậy, cho đến khi phúc địa, động thiên hoàn toàn chống đỡ không được mà sụp đỗ, trở thành một phần của thế giới.
- Lại nói, trên người ta có xuân thu thiền, cần phải đi gặp Phương Nguyên dựng lại xuân xuân thu thu. Còn có, m·ưu đ·ồ Tây Mạc cũng cần ta phải tự thân đi tới đó, tự thân hành động. Hai việc này bắt buộc ta không thể ở yên chỗ này. Cho nên, phải nhanh chóng rời đi.
Cổ sư từ nhất chuyển đến ngũ chuyển là phàm, không khiếu liền gọi là không khiếu. Nhưng đạt tới lục chuyển, liền trở thành cổ tiên, không khiếu cũng đổi cách gọi, gọi là tiên khiếu.
Nhưng mà ngẩm lại, việc này là không thể nào.
Phương Chính một bên vuốt ve thân thể trắng tinh của nai sừng tấm, trong lòng lại trầm tư.
Mà địa linh, thiên linh một khi đã nhận chủ là tuyệt đối trung thành. Trừ phi chủ nhân c·hết đi hoặc ra lệnh chuyển lại cho người khác, bằng không chúng tuyệt đối không nhận thêm bất cứ ai.
Tiên khiêu là bản thăng cấp của không khiếu. Không khiếu chỉ là một khoảng trống chứa chân nguyên cùng cổ trùng, mà tiên khiếu lại là một mảnh trời đất.
Phương Chính mỉm cười, nói.
Phương Chính quét ánh mắt một vòng, không ngừng đánh giá xung quanh nơi này.
Trận bàn cổ, trận tâm cổ trong cửa hàng có bán.
Giọng nói lại vang lên, mang theo buồn bã.
Nó đứng trên mặt cỏ, lẳng lặng nhìn về phía Phương Chính.
Nhưng mà, cổ sư tu hành khó khăn, cổ tiên tu hành càng thêm khó khăn. Cứ cách một đoạn thời gian, trong tiên khiếu sẽ có tai kiếp buông xuống, vượt qua tai kiếp cảnh giới sẽ tăng thêm một bước, nhưng không vượt qua, vậy chỉ có thể c·hết.
- Ngươi vậy mà biết không ít thứ.
Phương Chính cũng không muốn bản thân có một thân tu vi, lại bị đám tu vi thấp kém đạp lên đầu bắt nạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại nói, hắn trước đây từng muốn có một mảnh phúc địa, nhưng không phải là nơi dùng để đóng cửa tu hành. Phúc địa là nơi mà Phương Chính có thể chạy trốn trở về mỗi khi bị đuổi g·iết, là nơi có thể giúp hắn tạm thời che giấu khi bị trí đạo suy tính.
Cùng một lúc cần hai con tiên cổ, chẳng trách bốn người đi trước lại không đáp ứng được.
- Hiện tại ta xem như đã đứng vững trong một mảnh trời đất. Có mảnh phúc địa này, kì thực ta cũng không cần đi Tam Xoa sơn tranh giành Tam Vương truyền thừa. Chỉ cần an an ổn ổn phá triển là được. Thậm chí, có thể để cả Thanh Thư, Dược Hồng làm hai cái tán tu giàu kếch xù, không lo lắng tài nguyên.
Địa linh có chút lắp bắp, chớp mắt đã ở bên cạnh Phương Chính, chăm chú nhìn hai con cổ Phương Chính vừa lấy ra.
Cho nên, có tu vi, có đầu óc mà lại thiếu hụt tin tức, chắc chắn sẽ bị người ta quay như chong chóng trong cơn giông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Địa linh nhìn Phương Chính một bên khoa tay, chỉ chỉ chọc chọc không trung, lại không biết từ đâu lôi ra hai con cổ trùng liền mở to hai mắt. Nó nghiêng đầu, hoàn toàn không biết rốt cuộc là vừa mới xảy ra cái gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.