Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 157: Quay lại Thương gia thành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Quay lại Thương gia thành


Cũng có người cảm khái cho sự can đảm của Phương Chính.

- A, đúng là Lạc Hành.

Phương Chính đi tới trước mặt cổ sư canh cổng liền chủ động dừng lại. Hắn sẽ không tùy tiện gây rối, thậm chí nếu không ai nhường đường, Phương Chính vẫn sẽ tuân thủ quy tắc đứng xếp hàng đợi lượt.

- Ta có thể ngồi cùng không?

- Ngươi có vẻ rất quan tâm đến người đệ đệ này của ta, chắc không phải là có ý với hắn chứ?

Thương gia thành người đến người đi tấp nập, bên ngoài ngoại thành lại nhiều người nhưng hỗn tạp. Gần như đều là phàm nhân, cổ sư cũng chủ yếu là nhất, nhị chuyển, tam chuyển cũng có, nhưng số lượng không nhiều.

- Ngươi nhìn, người đó có chút quen mắt.

- Ngươi vừa vào không biết cũng phải. Lạc Hành này hai năm trước rất nổi danh, ở diễn võ trường không có ai là đối thủ của hắn. Thậm chí hắn còn đánh sập hai nửa bầu trời của diễn võ trường là Cự Khai Bi và Viêm Đột. Đáng tiếc là sau đó, không biết vì nguyên nhân gì lại tiên bố rút khỏi diễn võ trường, sau đó lại biến mất, mãi đến hôm nay mới gặp lại lần nữa.

Bạch Ngưng Băng nói, đem một con cờ trắng đặt xuống bàn cờ.

- Lạc Hành là ai?

- Ngươi này là ai?

Phương Chính trong lòng cảm thấy tiếc nuối không thôi. Mặc dù bây giờ hắn rất giàu, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, có cơ hội kiếm tiền Phương Chính vẫn sẽ cố kiếm. Bất quá cơ hội này chỉ có thể nhìn nó vuột khỏi tầm tay.

Tam Vương truyền thừa, chính là một cái sàn diễn hoành tráng trong thời gian gần đây nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Lạc Hành!

---

Trong quán trà lúc này cũng có không ít người, liền có người chú ý tới Phương Chính, khẽ nói với đồng bạn.

Nửa tháng sau.

Rất nhiều người nhỏ giọng hỏi dò nhau, bọn họ không nhận ra Phương Chính, cũng không ai biết tới người gọi là Lạc Hành.

Đây cũng là điều hiển nhiên, cái tên Lạc Hành trước đây rất nổi, bất quá chỉ gói gọn trong Thương gia thành, bên ngoài đương nhiên không biết. Mà Phương Chính cũng đã mất tích hơn hai năm, ở Thương gia thành mỗi ngày đều có cao thủ mới nổi, cho nên nhất thời rất ít người nhận ra hắn.

Trong quán trà cũng không ồn ào, mọi người đều tập trung lắng nghe thuyết thư kể một câu chuyện tình đầy lãng mạn cùng kịch tính, liền bị tiếng kêu vừa rồi nhìn lại, sau đó theo tầm mắt nhìn về phía Phương Chính.

- Không biết sẽ không đau, cho nên vẫn là xem như không biết thôi.

Người giải thích trước đó nghiêm túc gật đầu.

Bạch Ngưng Băng lúc này lại nói.

- Ta chỉ muốn đem người đệ đệ thân ái này của ngươi chém c·h·ế·t. Nếu có thể, ta cũng muốn chém cả người.

Chương 157: Quay lại Thương gia thành

- Đáng tiếc ta không giỏi viết ngôn tình, bằng không có thể mượn cơ hội này kiếm thêm một chút nguyên thạch.

Hắn cũng không để ý, tùy ý đi dạo một chút, sau đó đi vào nội thành thứ năm, rồi tới nội thành thứ tư, rồi nội thành thứ ba, tìm một quán trà ngồi xuống, vừa uống trà, vừa nghe thuyết thư kể truyện.

Nhưng phần nhiều là không nhận ra Phương Chính.

Tiểu Hổ rầm nhẹ một tiếng, sau đó vỗ cánh bay đi.

- Tứ chuyển cổ sư, người này tuyệt đối không thể chọc vào.

- Muốn vào cổng, mời ngài nộp mười khối nguyên thạch.

- Phương Chính đã quay lại Thương gia thành.

Phương Nguyên không chút để ý lời này. Bởi vì hắn biết rõ, Bạch Ngưng Băng là đang nói thật, đồng thời cũng biết, Bạch Ngưng Băng là không thể làm.

Còn bản thân Phương Chính lúc này lại đang rất nhàn hạ ngồi vẽ tranh, chờ đợi vào Tam Vương truyền thừa để xem một vỡ kịch đã chuẩn bị sẵn sàng từ rất lâu.

- Tiểu Hổ, ngươi trước quay về Bạch Hổ sơn, gọi tới đây ba cái tiểu đệ. Vài ngày nữa ta phải khởi hành, cần có chúng hỗ trợ đi đường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con bưu này là Tiểu Hổ của Phương Chính, lần này là đem theo Phương Chính trở về Thương gia thành.

Lính canh khách khí nói. Cho dù bọn họ là người Thương gia, nhưng đứng trước tứ chuyển đỉnh phong cổ sư, nể mặt là việc cần phải có.

Ba người nói chuyện rất nhỏ, bàn bạc về vấn đề tu hành, trao đổi hỗ trợ nhau.

Cũng có người suy đoán.

Ba người vừa vào không lâu, còn đang đợi tiểu nhị đem thức ăn lên, trong lúc đó cũng bắt đầu trò chuyện.

Bất quá, Phương Nguyên cũng có chút để ý tới Phương Chính.

Nhìn thấy lệnh bài, lính canh nhất thời kinh hãi, vội vàng tránh đường.

Tam Vương truyền thừa mở ra đã có một đoạn thời gian, tin tức đã lan truyền khắp nơi trong Nam Cương, thu hút vô số người chú ý.

Phương Chính cười như không cười, gật đầu với cả ba.

Phương Chính không để ý mấy người này, lạnh nhạt ăn bánh, uống trà, trong lòng lại đang nghĩ đến câu chuyện thuyết thư kể. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cơ hội đã cách không xa.

Phương Chính một đường đi tới, người trước mặt ào ào nhường đường. Mặc kệ là phàm nhân hay là cổ sư đều không có người dám cản đường hắn. Nhờ vậy, Phương Chính không cần phải xếp hàng.

Phương Chính vuốt ve chân của Tiểu Hổ, nhỏ giọng nói.

Một con bưu cấp vạn thú vương bay xuống, dọa người qua đường sắc mặt xanh mét.

Không ít người lập tức kinh ngạc, hoàn toàn ngoài ý muốn.

- Gần nhất Tam Vương truyền thừa mở ra, khắp nơi trong đều có cường giả không ngừng xuất hiện, muốn đi tranh giành truyền thừa. Đây hẵn là một trong số đó, lần này tới Thương gia thành chắc chỉ để chuẩn bị một hai.

Phương Chính biến mất hai năm rưỡi, một chút tin tức đều không có, giống như là bốc hơi khỏi thế giới. Hiện tại xuất hiện trở lại, nhìn qua so với hai năm trước không có bao nhiêu tiến bộ, nhưng Phương Nguyên cảm thấy, Phương Chính tiến bộ tuyệt đối không ít.

Phương Chính đi vào, rất nhanh, ở một góc quen thuộc, Phương Chính nhìn thấy ba người Thanh Thư, Dược Hồng, Tần Phong đang ngồi. Hắn vẻ mặt đạm mạc, đi lại gần.

Người bên ngoài không rõ tình huống, liền phát huy trí tưởng tượng, thêu dệt lên câu chuyện tình ngang trái lại lãng mạn của cả ba, sau đó lan truyền ra ngoài. Không phải chỉ có thuyết thư kể truyện, còn viết thành sách, vẽ thành tranh buôn bán ra ngoài. Quan trọng là mấy thứ như vậy còn đặc biệt cháy hàng.

Đồng bạn của gã nhìn lại, sau đó nhận ra, liền không nhịn được kêu lên.

Phương Nguyên rút khỏi diễn võ trường, tuyên bố phò tá Thương Tâm Từ lên chức thiếu chủ. Không lâu sau Bạch Ngưng Băng cũng làm theo như vậy.

- Hắn biến mất lâu như vậy, hiện tại vậy mà lại xuất hiện ở đây.

Nhưng bọn họ là sợ thừa.

Lại có người vội vàng giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đồng thời lúc này cũng có người tự nhủ.

- Có lệnh bài Thương gia, ngài có thể đi vào.

Liên quan đến truyền thừa cổ tiên dẫn đến không ít thế lực lớn nhỏ chú ý. Khắp nơi trên Nam Cương đều có người lục tục chạy lại, muốn chen vào một chân.

Bạch Ngưng Băng hừ lạnh, không nói thêm gì, trong lòng lại không khỏi nghĩ.

Phương Nguyên cười khẽ, đem một con cờ đen đặt lên bàn cờ.

- Tuổi còn trẻ như vậy, nhưng khí tức lại là tứ chuyển. Như thế nào ta lại chưa từng nghe nói qua có người như vậy?

Càng nghĩ, Phương Chính lại càng tiếc hùi hụi. Hắn khẽ thở dài, lắc đầu đứng lên rời đi.

Hơn nữa truyền thừa đã mở ra nửa tháng có hơn, có không ít người nhặt được chỗ tốt, khiến cho bố cục của Tam Xoa sơn hiện tại vô cùng hỗn loạn.

Nhưng dù có hỗn loạn, thì vẫn có vô số người kéo tới. Bởi vì từ Tam Xoa sơn truyền ra một cái tin tức, đó là Tam Vương truyền thừa được xây trên nền móng một cái phúc địa cổ tiên.

Phương Nguyên cười nhạt đáp.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, ba người giật mình, đồng loạt nhìn lại, sau đó vẻ mặt vui mừng, đồng thời kêu khẽ.

Tiểu Hổ đáp xuống đất, Phương Chính từ trên lưng nó nhảy xuống.

Cổng lớn phía nam Thương gia thành.

- Lần này Phương Chính quay lại Thương gia thành, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy hắn là đang chuẩn bị cho Tam Vương truyền thừa. Ngược lại là ngươi, ngươi không cần chuẩn bị sao?

Phương Chính khẽ gật đầu, thu lại lệnh bài, sau đó đi nhanh vào trong.

Người xung quanh nhìn nó rời đi, lại nhìn Phương Chính, vẻ mặt vừa kinh hãi, cũng vừa kinh ngạc. Một đám người cứ vậy ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ.

Phương Chính không nói gì, lấy ra một tấm lệnh bài, là tử kinh lệnh bài của Thương gia thành.

Phương Chính không để ý mấy người này, thi thi nhiên nhiên đi giữa đường lớn, thẳng hướng về phía cổng thành.

Nhưng mà như vậy cũng đủ rồi, dù gì lúc rời đi Phương Chính cũng là tứ chuyển cao giai, thời gian tuy lâu, nhưng trong mắt người khác thì cảnh giới ngũ chuyển tuyệt đối không dễ đạt được. Cho nên sẽ không ai nghi ngờ việc này.

- Nếu biết cách tận dụng, vậy thì Tam Vương truyền thừa sẽ trở thành nơi mai táng của Phương Chính. Bất quá, cần phải quan sát một chút...

Bạch Ngưng Băng hừ lạnh, liếc xéo Phương Nguyên, sau đó nói.

Hắn hiện tại là ngũ chuyển trung giai, nhưng lại không muốn bị quá chú ý, cho nên đem con liễm tức cổ bị bỏ xó rất lâu trong túi đồ ra dùng. Bất quá liễm tức cổ chỉ có tam chuyển, không thể che dấu hoàn toàn khí tức ngũ chuyển, chỉ có thể làm khí tức cổ sư của Phương Chính giảm xuống còn tứ chuyển đỉnh phong.

Phương Chính tự nhũ, đi khỏi quán trà, lại tiếp tục đi dạo, mãi cho đến giờ cơm chiều, Phương Chính đi vào một quán ăn quen thuộc. Trước đây lúc ở Thương gia thành, đám người Phương Chính, Phương Niệm Dung, Thanh Thư, Dược Hồng cùng Tần Phong đều thường cùng nhau tới đây ăn.

Cho nên, việc Phương Chính muốn chen chân vào Tam Vương truyền thừa là việc dễ hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Hoàn toàn là sự thật.

Mà đồng dạng với Bạch Ngưng Băng, Phương Nguyên lúc này cũng cảm thấy cơ hội cách mình không xa.

- Đó chẳng phải là... Lôi Minh Kiếm Ma Lạc Hành.

Thương gia thành trước sau không có thay đổi, dòng người tấp nập, người tới người đi đông đúc. Phương Chính đi trên đường, không một ai nhận ra hắn.

- Ta chẳng phải đã chuẩn bị rồi sao?

Là một câu chuyện tình yêu giữa ba người Phương Chính, Thương Tâm Từ cùng Bạch Ngưng Băng. Đương nhiên Phương Chính ở đây chính là Phương Nguyên.

- Lạc Hành cũng thật to gan, trước đây đắc tội Thương gia, hiện tại còn dám quay lại Thương gia thành. Hắn không sợ lại đi không được sao?

- Đánh sập hai nửa bầu trời của diễn võ trường? Đây không phải là đùa đi?

Trong lúc nhất thời, Bạch Ngưng Băng đang chờ vào Tam Vương truyền thừa để ám hại Phương Nguyên, mà Phương Nguyên lại chờ vào Tam Vương truyền thừa để tiện tay giải quyết Phương Chính trừ hậu họa.

Người kia lập tức kinh hãi, không dám tin, âm thầm đánh giá Phương Chính.

Vì vậy khi gặp phải vạn thú vương, bọn họ đầu tiên nghĩ tới là chạy trốn, để người của Thương gia thành tự giải quyết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Quay lại Thương gia thành