Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 159: Ven đường trò chuyện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 159: Ven đường trò chuyện


- Đệ định vẽ bao nhiêu con?

- Cũng không phải là hỏi, chỉ là có chút tò mò, muốn biết mặt cùng tên thật của ba người.

- Tần Phong, cho ngươi.

Tần Phong im lặng, sau một lúc, nói.

Không đúng, là nói với Ngụy Ương chứ không phải Tần Phong, cũng không có nói tên thật, mà là dùng tên Phương Nguyên.

Tiểu Hổ gầm khẽ, dẫn đầu bay xuống, tìm một khoảng đất tương đối trống đáp xuống. Bốn người liền từ lưng bưu nhảy xuống đất.

- Thế đệ đã vẽ bao nhiêu con rồi? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ta họ Cổ Nguyệt, tên Thanh Thư.

Tần Phong không phải không phát hiện chỗ đáng ngờ, thậm chí hắn còn phát hiện rất nhiều chỗ đáng ngờ, chỉ là hắn không đi hỏi mà thôi. Bởi Tần Phong biết rõ, Thanh Thư và Dược Hồng còn không biết, thì hắn càng không có tư cách để biết.

Tần Phong hỏi ngay khi vừa đáp xuống đất.

- Ít nhất phải năm canh giờ mới có thể ăn xong. Cho nên chúng ta có năm canh giờ để trò chuyện, sau đó sẽ phải khởi hành.

Trước đây Phương Chính nói với mấy người Lâm gia bản thân từng là thiếu tộc trưởng của cỡ trung gia tộc. Tần Phong lại biết Phương Chính là người của Cổ Nguyệt bộ tộc.

Phương Chính tự hỏi, cảm thấy chính mình đã nói rồi.

Tần Phong luôn cố gắng, muốn có được cốt diện cổ. Đáng tiếc là ở Thương gia thành, Tần Phong chỉ tìm được nhất chuyển cốt diện cổ, mà thứ này căn bản không thể so sánh với cốt diện cổ của mấy người Phương Chính. Cho nên Tần Phong chỉ có thể từ bỏ ý định này.

- Được rồi, đáp xuống ở đây đi.

Vậy hiện tại có nên nói tên thật không?

Hắn biết Phương Chính và Phương Nguyên là huynh đệ, đây là do lúc trước Phương Chính cứ luôn ám chỉ việc này với Tiêu Viêm cùng Ngụy Ương. Nhưng là Tần Phong không ngờ tới, cái tên Cổ Nguyệt Phương Chính lại là của Lạc Hành, chứ không phải của người luôn được gọi là "Phương Chính".

Còn Tần Phong, trước sau chỉ có thể xem là bạn hữu, không thể trở thành một phần của tổ hợp đó.

- Ta có cần phải đổi tên không? Chẳng hạn gọi Lạc Phong?

Dẫn đầu là một con bưu hình thể to lớn, bộ lông vàng kim óng ánh có hoa văn đen, đôi cánh trắng như tuyết, sãi cánh rộng lớn lại hữu lực. Trên người nó toát ra khí tức uy nghiêm, có thể xua đuổi bất cứ loại phi cầm nào xung quanh.

Mãi đến hiện tại, Tần Phong cũng chờ được tới ngày Phương Chính luyện cho mình một con tam chuyển cốt diện cổ.

- Chúng ta bốn người, cũng không thể để ngươi một mình lạc loài. Ngoài ra, liễm tức cổ có thể đem tu vi tứ chuyển che giấu còn lại tam chuyển, vừa hay dùng để giả heo ăn thịt hổ.

Tần Phong ngẩn ra.

- Vì cái gì phải đổi?

Nói xong, hắn để dung họa cổ tùy ý gặm cắn quyển trục, quay đầu lại nhìn Tần Phong. Tần Phong bị Phương Chính nhìn thẳng, hơi giật mình một chút, không tự chủ được né tránh ánh mắt của Phương Chính.

Đây là cách người ở Thương gia thành gọi chung ba người Phương Chính, Thanh Thư, Dược Hồng. Cái này khiến ba người họ trở thành một cái tổ hợp.

Trong tay hắn là hai con tam chuyển cổ trùng. Một con có hình chiếc lá màu tím, là liễm tức cổ. Con còn lại hình dạng một cái mặt nạ làm bằng xương cốt, tạo hình giống xương đầu gấu, là cốt diện cổ.

Tần Phong đáp.

- Cũng nên để ngươi biết.

Chương 159: Ven đường trò chuyện

- Ngươi họ Tần, chúng ta họ Cổ Nguyệt. Chúng ta là tránh phiền phức mới đổi họ, còn ngươi tránh cái gì?

- Ngươi muốn biết cái gì từ ta, đúng không? Cứ hỏi, ta cũng không ngại ngươi hỏi nhiều.

Quyển trục này đã tốn của Phương Chính bảy ngày, tới nay vẫn còn chưa có hoàn thành, nhưng số lượng c·h·ó thì ngày một tăng lên, đã nhiều đến mức ba người thật sự lười ước lượng.

Học được cách luồng cúi, đó chính là điểm chung của người làm công ăn lương. Học được cách nắm bắt cơ hội, đó là điểm chung của những người muốn vươn lên chính mình.

- Vậy thì không cần đổi.

Phương Chính lúc này nói, ném cho Tần Phong hai con cổ trùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ví dụ như bức họa đàn c·h·ó trước đó, thuộc về loại dùng một lần là mất, nhưng không phải dùng là sẽ thả ra cùng lúc mười vạn con c·h·ó, Phương Chính có thể khống chế số lượng c·h·ó một lần thả ra, thậm chí chỉ thả ra một con cũng được.

Nói xong, Tần Phong lại nhìn nhìn Phương Chính, vài lần mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.

Bốn con bưu duỗi cánh bay nhanh.

- Đúng vậy. Chúng ta cần trước tiên tạo ra tên tuổi, như vậy khi đi tới được Tam Xoa sơn sẽ bớt đi không ít phiền toái. Hơn hết, chúng ta cần trước xác định danh ma đạo cổ sư.

Nói xong, đem cốt diện cổ lấy xuống, đồng thời nói.

Dung họa cổ mặc dù có thể lưu trữ sát chiêu dùng một lần, nhưng thời gian để nó nuốt hết một bức họa lại rất lâu, thời gian chờ tiêu hóa cũng không ngắn. Nhiều nhất một ngày nó chỉ có thể ăn được hai bức họa.

Hắn mặc dù luôn đi cùng với nhóm người Phương Chính, nhưng trước sau vẫn luôn cùng mấy người Phương Chính có khoảng cách. Mà khoảng cách này, chính là từ cốt diện cổ.

- Lạc Hành, từ chỗ này sẽ bắt đầu đi bộ sao?

Bất quá mấy cài này Phương Chính không có để ý, để cho ba người cứ vậy trò chuyện, riêng phần mình lại tiếp tục ngồi vẽ.

Tần Phong nói, nhu nhu huyệt thái dương.

Mỗi một con c·h·ó đều được vẽ rất cẩn thận, không con nào dính vào con nào, hoàn toàn là một đàn c·h·ó với từng con c·h·ó hoàn chỉnh các bộ phận cơ thể. Bất quá, này đó con c·h·ó không lớn, Phương Chính vẽ chúng khá nhỏ, chen chúc đầy bề mặt quyển trục, số lượng có thể nói ít nhất cũng phải mấy vạn con.

- Xong rồi đây!

Phương Chính trầm ngâm một lúc, làm ra quyết định, nói.

- Thì ra là vậy, vì vậy cũng đã giải thích được một số điểm đáng ngờ.

Đây là một con vạn thú vương, hàng thật giá thật có chiến lực cấp vạn thú vương, trên thân trang bị đầy đủ cổ trùng hoang dại, có thể sánh với một vị tứ chuyển cổ sư.

- Không nhiều không ít, vừa đủ mười vạn con liền dừng.

Nhưng thiếu tộc trưởng Cổ Nguyệt bộ tộc lại chỉ có một, đó là Cổ Nguyệt Phương Chính. Nhưng nếu Lạc Hành là thiếu tộc trưởng, vậy "Phương Chính" kia lại là gì?

Tần Phong nhìn cốt diện cổ, ánh mắt sáng rực lên.

Tần Phong nhận lấy, hơi giật mình nhìn hai con cổ trong tay, sau đó không khỏi vui mừng.

Cho nên Phương Chính phải chuẩn bị mấy cái sát chiêu có thể phân tán sử dụng, như vậy trong lúc chờ dung họa cổ tiêu hóa mấy sát chiêu kia, Phương Chính có thể sử dụng họa đạo sát chiêu, đồng thời có thể bảo lưu lại một phần, như vậy đỡ tốn công sức rất nhiều.

Sau đó, Tần Phong hỏi thăm về quan hệ trước đây của ba người Phương Chính, Thanh Thư, Dược Hồng. Dược Hồng liền kể cho hắn nghe một số chuyện về tiểu tổ của bọn họ từ sau khi Phương Chính rời khỏi học đường. Còn có một số chiến tích của Phương Chính lúc còn ở Thanh Mao sơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo sau nó là ba con bưu, cũng một thân lông vàng hoa văn đen cùng cánh trắng. Hình thể to lớn, bất quá lại không theo kịp vạn thù vương. Trên thân chúng cũng toát ra loại khí tức uy nghiêm, nhưng đứng trước vạn thú vương, khí tức của chúng không khỏi héo rút lại. Bởi vì ba con bưu này chỉ là ngàn thú vương, chiến lực cùng lắm chỉ có tam chuyển.

Phương Chính lúc này nói, lại nhìn về phía Thanh Thư cùng Dược Hồng. Hai người hiểu ý, đem liễm tức cổ từ không khiếu của mình lấy ra, giấu ở sau tai.

Phương Chính hơi nghiêng đầu nhìn Tần Phong, hỏi lại.

Ba người còn lại đi theo ngồi xuống, đối với lời Phương Chính cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn. Người ngoài không biết, nhưng ba người biết rõ, Phương Chính luôn luôn muốn bản thân trở thành ma đạo cổ sư. Bởi theo cách nghĩ của Phương Chính, ma đạo cổ sư tự do tự tại hơn chính đạo cổ sư cùng với tán tu, mà Phương Chính thích nhất chính là tự do.

- Sắp xong rồi.

Phương Chính phát hiện, lại không nói gì, chỉ lấy ra quyển trục cùng bút mực, tiếp tục ngồi vẽ. Hắn cũng không có giấu giếm, ba người liếc mắt cũng có thể nhìn thấy cái Phương Chính đang vẽ. Là một đàn sói, không, là một đàn c·h·ó.

Tần Phong hiện tại, chẳng qua chỉ thiếu cơ hội mà thôi. Mà cơ hội gần nhất hắn có thể nắm giữ, chỉ có Phương Chính.

Tần Phong gật đầu. Cứ như vậy, khoảng cách của hắn với ba người xem như rút ngắn lại.

Bốn con bưu lại bay thêm một đoạn đường, Phương Chính lúc này lại vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Hổ, nói.

Mà trên lưng bốn con bưu này phân biệt ngồi bốn người, ba nam một nữ.

- Ta họ Cổ Nguyệt, tên Phương Chính, thiếu tộc trưởng của Cổ Nguyệt bộ tộc. Phương Chính kia tên là Phương Nguyên, là ca ca song sinh của ta. Bất quá ở Thương gia thành ca ca dùng tên của ta, nên ta chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, giả làm ca ca của hắn.

Hai con liễm tức cổ này là lấy ở Tử U sơn, chỉ là sau khi đánh vào diễn võ trường ở nội thành thứ tư, hai ngươi cảm thấy không cần dùng, vì vậy không dùng tới nữa, chỉ luôn giữ trong không khiếu. Mà Phương Chính thì trực tiếp đem nó ném vào túi đồ luôn, mãi tới gần đây mới lấy ra.

- Cho giống với ba người.

Phương Chính thật sâu nhìn hắn, nói.

Gần nhất Phương Chính đang bận rộn chuẩn bị mấy cái sát chiêu họa đạo dùng một lần, nhưng lại có thể chia ra sử dụng mà không phải loại sử dụng trong cùng một lần.

- Ta chưa có nói với hắn sao?

Quảng đường từ Thương gia thành đến Tam Xoa sơn cũng không ngắn, bất quá nếu tính theo đường chim bay, vậy thì đường đi cũng giảm đi gần nửa. Lại thêm tốc độ đi nhanh, hiện tại bốn người cách Tam Xoa sơn cũng không có quá xa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính nhìn thấy, không thu hồi ánh mắt, như cũ nhìn Tần Phong, hỏi.

Từ trên lưng bưu, nhìn thẳng phía trước có thể nhìn thấy ba cột sáng to lớn như cột đình, cho dù là ở vị trí trên cao như Phương Chính, cũng không thể nhìn tới được đỉnh của cột sáng. Ba cột sáng này chính là lối vào của Tam Vương truyền thừa, bất quá do khoảng cách còn tương đối xa, cho nên kích cở còn khá nhỏ so với thực tế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dược Hồng lại hỏi.

Lúc này, mỗi một người đang tự làm việc của chính mình, không ai nói gì. Cho dù đàn bưu bay nhanh, gió thổi mạnh, tóc áo bọn họ bị thổi bay phần phật, nhưng vẫn không có cách nào thổi tan không khí trầm mặt bao xung quanh bốn người.

Đừng thấy Tần Phong giống như một con c·h·ó vẫy đuôi trước mặt Phương Chính mà tưởng lầm, bởi vì hắn cũng là một xuyên việt giả, đời trước hắn cũng đã sống hơn nửa đổi người, trong một quốc gia có môi trường công việc rất vất vả.

Tần Phong nghe vậy, có chút ngượng ngùng nói.

Ba người nhìn Phương Chính một cách trầm mặt.

Phương Chính không ngẩng đầu lên, vừa vẽ vừa đáp.

Cốt Diện Tam Ma.

Phương Chính không để ý, gọi ra một con cổ trùng. Con cổ này có hình dạng như một con gián, toàn thân màu xám trắng. Đây chính là ngũ chuyển dung họa cổ. Phương Chính thúc giục dung họa cổ, nó liền vỗ cánh bay lên đậu vào một đầu quyển trục, sau đó bắt đầu mở miệng cắn nuốt.

Tần Phong nhìn hai người Thanh Thư, Dược Hồng, sau đó học theo đem liễm tức cổ giấu ở sau tai trái, lại đem cốt diện cổ đeo lên mặt. Xong như nghĩ tới cái gì, hắn nhìn lại Phương Chính, hỏi.

Thanh Thư nói, đem cốt diện cổ lấy xuống, mà Dược Hồng bên cạnh cũng lấy cốt diện cổ xuống, nói.

Phương Chính hơi sửng ra một chút.

- Ta là Cổ Nguyệt Dược Hồng.

Bốn người này cũng không phải ai xa lạ, chính là Phương Chính, Thanh Thư, Dược Hồng cùng Tần Phong.

Tốc độ ăn của nó không nhanh, hơn nửa mỗi lần cắn tới vị trí vẽ một con c·h·ó, tốc độ ăn lại hơi chậm lại một chút. Phương Chính tính toán một chút thời gian, sau đó nói.

Phương Chính đáp tìm một chỗ ngồi xuống.

Phương Chính nói, sau đó hoàn thành một con c·h·ó nữa, liền dừng bút.

Nếu Phương Chính thả ra một con, vậy chỉ có con đó biến mất sau khi dùng, số còn lại sẽ còn nguyên vẹn.

Rất nhanh, Tần Phong lại hỏi, nhìn về phía hai người Thanh Thư cùng Dược Hồng. Hai người hơi nhìn về phía Phương Chính, lại thấy Phương Chính không có ý kiến gì, vì vậy nhìn nhau hội ý, cuối cùng gật đầu.

Trên cao vạn trượng.

Dược Hồng lúc này hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 159: Ven đường trò chuyện