Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 163: Mới vào Khuyển Vương truyền thừa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Mới vào Khuyển Vương truyền thừa


Thời gian trôi qua từng ngày.

Tam Xoa sơn càng có thêm nhiều người tiến tới, nhưng hiển nhiên không ai vượt qua được Phương Chính.

Cho nên hang động chỗ Phương Chính ở vẫn rất yên bình. Chỉ có mỗi ngày ba người Thanh Thư, Dược Hồng, Tần Phong đều đi ra ngoài, không ngừng tìm mấy vị tứ chuyển cổ sư khiêu chiến, xác lập uy danh cùng khẳng định thực lực cá nhân.

Ba người mặc dù chỉ có tứ chuyển sơ giai, nhưng có cửu nhãn tửu trùng Phương Chính chừa lại, nên trong không khiếu có chân nguyên của tứ chuyển trung giai. Mà Thanh Thư lại có bách niên mộc mị, hoàn toàn đứng vững ở chiến lực tứ chuyển trung giai.

Cái này mới làm cho người ngoài biết, ba người Thanh Thư, Dược Hồng, Tần Phong được đánh đồng cùng Phương Chính gọi Cốt Diện Tứ Sát Tinh không phải bởi vì hưởng ké hào quang, mà thật sự là dùng thực lực đánh ra tới.

Chỉ là cách biệt giữa ba người với Phương Chính quá lớn, cho nên làm cả ba bị lưu mờ trong mắt thế nhân mà thôi. Chứ với thực lực của ba người, cho dù tách riêng ra, cũng chính là một phương thế lực.

Tới một ngày, bỗng trên núi chấn động, ba cột sáng lần nữa bạo phát, tỏa ánh sáng rực rỡ. Vô số ánh mắt từ khắp nơi trên Tam Xoa sơn đều hướng về phía này, ai cũng biết, cửa vào truyền thừa lại lần nữa mở ra.

Bất quá cũng không có ai dám vọng động, đều tập trung nhìn vào một chỗ gần đỉnh núi. Chính là chỗ hang động Phương Chính đang ở.

Phương Chính lúc này đứng ở cửa hang ngước nhìn lên ba cột sáng.

Hắn hôm này đổi sang một thân áo bào đen đỏ, bên eo treo một thanh trường kiếm võ đen, tay còn cằm theo một cây côn sắt, dưới vạc áo còn giấu đi một cây s·ú·n·g với năm băng đ·ạ·n.

Người xung quanh nhìn Phương Chính, nhất thời im lặng.

Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có cổ sư đi vào truyền thừa còn trang bị binh khí, hơn nữa còn là binh khí bình thường. Trước không nói có dùng tới hay không, chỉ nói liệu Phương Chính có biết dùng hay không.

Cổ sư trước nay toàn dùng cổ trùng, không ai lại rãnh đi tập dùng mấy binh khí bình thường như vậy. Ngẫu nhiên cũng có một ít cổ sư tập luyện, bởi vì liên quan đến lưu phái của họ. Tỉ như Quách Thương trước đây có luyện đao, bởi vì cổ trùng trung tâm của ông ta là kim quang đao.

Bất quá, Phương Chính làm gì là việc của hắn, không ai muốn quản, cũng không ai ở đây dám quản.

- Ta đi trước, ba người cứ dựa theo thực lực mà tiến vào.

Phương Chính nói, sau đó đi l·ên đ·ỉnh núi, thẳng hướng về phía cột sáng màu vàng.

- Lạc Hành đi vào Khuyển Vương truyền thừa, ta phải tránh nó ra mới được.

Không ít người lúc này tự nhắc nhỡ chính mình.

Nhưng mặc kệ người bên ngoài lúc này thế nào thì Phương Chính cũng không có biết.

Sau khi Phương Chính đi vào cột sáng, đột nhiên cảm thấy trọng lực biến mất, nhưng rất nhanh cảm giác này cũng không còn. Định thần nhìn lại, Phương Chính phát hiện mình đã đi vào một không gian khác.

Bầu trời màu trắng có chút ám như tro giấy. Trên mặt đất, nham thạch màu xám trắng tạo thành từng gò đất thấp bé, nhìn qua như từng tòa, từng tòa mộ.

Mặt đất cũng không phì nhiêu, khô cằn cứng rắn, mọc một ít bụi cỏ màu vàng nâu nhỏ.

Trời ám trắng, đất xám, cỏ khô ám vàng, đây là ba màu giáo sắc chủ thể của nơi này. Ngoài ra không tìm thấy màu sắc khác.

Bốn bề tĩnh mịch, không có tiếng gió, không có tiếng lá cỏ v·a c·hạm nhau, cũng chẳng có tiếng chim hót thú rống.

Một mảnh yên tĩnh đến c·hết lặng, khiến người đi vào cảm giác vô cùng cô độc, dường như cả thế giới chỉ còn lại chính mình một người.

Phương Chính cũng không để ý sự tĩnh mịch này, bắt đầu dạo bước.

Phương Chính biết, Tam Vương truyền thừa khác với những truyền thừa của cổ sư ngũ chuyển khác.

Những truyền thừa của ngũ chuyển khác, dù là ở bất cứ nơi nào trong ngũ vực, đều được thiệt lập bên ngoài ngoại giới. Nhưng Tam Vương truyền thừa lại được thiết lập trong một cái phúc địa.

Phúc địa là một mảnh thiên địa, một tiểu thế giới, tách biệt với ngoại giới, nhưng bám vào ngoại giới mà tồn tại. Cho nên, trong phúc địa là một mảnh trời đất mới, phúc địa Đồ Thiên là minh chứng.

Vì vậy, nơi này có bầu trời và mặt đất khác biệt, cũng không có gì kì quái.

Phương Chính chậm rãi bước, đồng thời kiểm tra lại tự thân. Chân nguyên còn có thể điều động, nhưng cổ trùng lại giống như ngủ say, dù gọi thế nào cũng không gọi được. Chỉ có xuân thu thiền và một con ngự khuyển cổ là còn năng động.

Đối với kết quả này, Phương Chính đã sớm biết trước.

Bước vào một thế giới khác, tức là phải chấp nhận quy tắc của thế giới đó.

Mà phúc địa có một quy tắc chung, có thể áp chế toàn bộ cổ trùng có chuyển số từ ngũ chuyển đảo xuống, cũng có thể cho phép chúng hoạt động bình thường.

Cho nên lúc ở phúc địa Đồ Thiên, Phương Chính có thể dùng cổ trùng bình thường, bởi hắn được địa linh của phúc địa thừa nhận, mở ra áp chế. Mà ở đây, áp chế chỉ có thể mở ra theo quy tắc đã định, vì vậy trừ ngự khuyển cổ được cho phép ra, những con còn lại đều dùng không được.

Mà xuân thu thiền bởi vì cao tới thất chuyển, cho nên quy tắc không áp chế được nó, cho nên nó còn rất năng động.

Đây là một loại quy tắc về không gian.

Đồng thời có cả quy tắc về thời gian

Thời gian trong phúc địa trôi qua nhanh hơn thời gian bên ngoài ngoại giới.

Lấy phúc địa Đồ Thiên tới nói, thời gian bên trong nhanh hơn bên ngoài sáu lần, tức là một ngày bên ngoài, bằng sáu ngày bên trong.

Còn ở nơi này, tốc độ thời gian nhanh hơn bên ngoài gấp ba lần, tức một ngày bên ngoài bằng ba ngày bên trong.

Thông thường mà nói, nếu thời gian đột nhiên dài hơn, Phương Chính sẽ rất vui, bất quá gần đây Phương Chính có chút vui không nổi. Nguyên nhân bởi vì xuân thu thiền trong không khiếu thứ nhất.

Xuân thu thiền lấy nước Quang Âm Trường Hà làm thức ăn, lấy thời gian làm thuốc uống. Ở trong một nơi có thời gian trôi qua nhanh chóng, xuân thu thiền khôi phục cũng theo đó tăng nhanh.

Trước đây Phương Chính tính toán, cho dù có bước vào Tam Vương truyền thừa, thời gian trôi nhanh hơn, thì với tu vi ngũ chuyển, Phương Chính còn có thể gánh vác xuân thu thiền tới khi dựng lại xuân xuân thu thu.

Nhưng là Phương Chính không có tính tới việc xuất hiện phúc địa Đồ Thiên, cho nên hiện tại xuân thu thiền khôi phục tốt hơn hắn dự tính rất nhiều.

Bất quá, Phương Chính lần này không dùng nghịch tam canh làm chậm thời gian khôi phục của xuân thu thiền lại, hắn dùng thủ đoạn khác. Thủ đoạn này bất nguồn từ lần trước Phương Chính c·hết ở Thanh Mao sơn.

Lúc đó Phương Chính c·hết trước khi Phương Nguyên dùng xuân thu thiền, để tránh xuân thu thiền c·hết theo Phương Chính, Tiểu Thiên đã chui vào không khiêu của Phương Chính, bảo vệ lấy xuân thu thiền. Điều này chứng minh, xuân thu thiền không ra khỏi không khiếu của Phương Chính được, nhưng nó có thể bị nhét vào túi đồ.

Cho nên chỉ cần Tiểu Thiên không ra khỏi không khiếu của Phương Chính, xuân thu thiền vẫn sẽ ngoan ngoãn nằm yên trong túi đồ. Mà thời gian trong túi đồ lại chậm hơn thời gian ngoại giới ba nghìn lần. Vậy thì mặc kệ Phương Chính ở trong phúc địa bao lâu, xuân thu thiền cũng không thể khôi phục đến mức đem không khiếu hắn ép nát được.

Chỉ cần có thể cầm cự đến lúc Phương Chính dựng lại xuân xuân thu thu, Phương Nguyên dùng xuân thu thiền sống lại là được.

Sau đó, chờ đến khi xuân thu thiền khôi phục lần nữa, Phương Chính có thể đã thăng lên lục chuyển. Nếu chưa, vậy cứ để Tiểu Thiên chui vào không khiếu lần nữa là được.

Uông, uông, uông.

Đúng lúc này, một tiếng c·h·ó kêu vang lên.

Phương Chính đang dạo bước liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu.

Rất nhanh, Phương Chính nhìn thấy một con c·h·ó đang chạy về phía mình, bộ dạng vô cùng hung dữ, nó nhe nanh, chạy vội, tập kích về phía Phương Chính.

Phương Chính đánh giá con c·h·ó, phát hiện con c·h·ó này trông rất khỏe mạnh. Nó thân cao hơn gối của Phương Chính một chút, ngực lớn mông nhỏ, dáng vóc cho thấy đây là một con c·h·ó săn.

Phương Chính nhìn thấy, không khỏi mỉm cười.

- Vận khí không tệ, khởi đầu khá tốt.

Phương Chính nhỏ giọng nói, chờ con c·h·ó tới gần trong khoảng cách hai mét, liền vung lên côn sắt.

Binh.

Côn sắt chuẩn sát đập vào đầu con c·h·ó này.

Con c·h·ó b·ị đ·ánh, không khỏi lảo đảo mấy bước. Nó lắc lắc cái đầu, sau đó lại nhe nanh cắn về phía Phương Chính.

Nhưng Phương Chính đã nhanh hơn một bước, thúc giục ngự khuyển cổ.

Trong Khuyển Vương truyền thừa, chỉ có ngự khuyển cổ mới có thể dùng. Bất quá cổ sư khi bước vào truyền thừa, chỉ có thể mang theo đúng một con ngự khuyển cổ. Nếu trong người có nhiều hơn một con, vậy Khuyển Vương truyền thừa sẽ cưỡng chế đem những con nhiều hơn đó tịch thu.

Nhiều lần hơn, cổ sư cũng biết tránh, mỗi lần vào truyền thừa chỉ mang theo một con ngự khuyển cổ. Mà Phương Chính biết rõ tình báo, cho nên hắn cũng chỉ đem theo một con.

Ngự khuyển cổ nhìn như ngọc thạch, lớn cở móng tay cái, ngoại hình như đầu c·h·ó. Phương Chính thúc giục, ngự khuyển cổ lập tức tỏa ánh sáng ngọc, sau đó từ thật thể chuyển thành hư ảo, lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao về người con c·h·ó.

Con c·h·ó rên thảm một tiếng, giống như bị sét đánh trúng.

Qua một lúc không lâu, con c·h·ó đi lại phía Phương Chính, nhưng nó không có nhe nanh, mà là ngồi xuống trước mặt hắn, le lưỡi, vẫy vẫy cái đuôi.

- Đứng lên!

Y niệm Phương Chính khẽ động, thông qua ngự khuyển cổ truyền mệnh lệnh tới con c·h·ó.

Cái này với Phương Chính không xa lạ, bởi vì kì thực Phương Chính cũng điều khiển Tiểu Hổ như vậy, chỉ là hắn bình thường buồn chán mới nói ra tiếng mà thôi.

Con c·h·ó lúc này đứng lên.

Bộ lông của nó chôm chổm, bốn chân hữu lực, ngực săn chắc, bộ dạng rất khỏe mạnh.

Phương Chính nhìn nó một vòng, hài lòng gật đầu.

Khuyển Vương truyền thừa, ngoài xem khả năng ngự thú của một người, còn xem vận khí của người đó.

Nếu vận khí tốt, khỏi đầu bắt được một con c·h·ó khỏe mạnh, vậy đối với quá trình vượt ải phía sau sẽ càng có lợi. Vận khí không tốt, vừa vào lại gặp phải một con c·h·ó già yếu bệnh tật, vậy thì tiếp theo cổ sư gần như không thể dựa vào nó làm cái gì cả.

Mà vận khí của Phương Chính, nhờ có Phương Niệm Dung làm tốt vai trò cỏ may mắn, vì vậy mà Phương Chính có một cái khởi đầu rất tốt.

Nhưng không chờ Phương Chính nghĩ nhiều, đột nhiên hắn cảm nhận được một cổ sức mạnh to lớn bao phủ xuống người, khiến cơ thể của Phương Chính chớp mắt không thể động đậy.

Ngay sau đó, bích quang chợt lóe, trước mặt Phương Chính đột nhiên xuất hiện một con ngự khuyển cổ.

Phương Chính biết đây là Khuyển Vương truyền thừa tặng thưởng khi qua cửa thứ nhất, vì vậy vội vàng luyện hóa.

Con ngự khuyển cổ này cũng chỉ có nhất chuyển, lại thêm quy tắc của truyền thừa cho phép, nên Phương Chính luyện hóa rất dễ dàng.

Chờ sau khi Phương Chính đem con ngự khuyển cổ này thu vào không khiếu, lập tức xoát một tiếng, Phương Chính biến mất ngay tại chỗ. Bị sức mạnh to lớn của mảnh trời đất này đưa đi tới một nơi khác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Mới vào Khuyển Vương truyền thừa