Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 164: Cửa ải trong truyền thừa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 164: Cửa ải trong truyền thừa


Còn lại hai con c·h·ó hoang không bị ngăn cản, lúc này vẫn như cũ xông về phía Phương Chính.

Trước mặt là một đoàn ánh sáng màu lam kèm theo tia điện, cũng đồng dạng có tiếng c·h·ó truyền tới.

Trước đây Phương Chính xông qua trận đạo truyền thừa của Đồ Tư Diệp cũng không chỉ dùng trận đạo, còn dùng cả trí đạo và bốn lưu phái phong, viêm, thủy, thổ hỗ trợ.

Trong sương mù lúc này hiện ra ba thứ thu hút ánh mắt của Phương Chính, phân biệt trái phải cùng phía trước.

- Ta như thế nào lại không nhớ mấy màu ánh sáng này đại biểu cho loại c·h·ó nào ấy nhỉ?

Phương Chính vừa thành công qua cửa, một cổ sức mạnh to lớn lại lần nữa bao trùm lấy hắn cùng hai con c·h·ó của hắn, đưa tới cửa ải thứ ba.

- Đùa gì a, ta thậm chí mới đáp đất đã bị tập kích!

Có thể đi tới cửa thứ chín mươi, tuyệt đối ít ỏi không có mấy, cho dù là mười ngón tay cũng có thể nhẹ nhàng đếm hết.

Phương Chính vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của chúng. Bọn chúng rầm lên một tiếng, nhe nanh lao về phía Phương Chính.

Phương Chính trong lòng tự nhắc nhở chính mình.

- Nô đạo xem ở linh hồn, nhưng hiện tại linh hồn của ta đang chịu thương tổn, lại phải gánh vác một con vạn thú vương. Vẫn là cẩn thận một chút.

Tới cửa thứ ba mươi, toàn bộ cổ sư khác lưu phái đều sẽ bị loại bỏ sạch.

- Tam Vương truyền thừa là truyền thừa của ma đạo cổ sư, cho nên truyền thừa tràn ngập nguy hiểm, không cẩn thận sẽ thật sự c·hết t·ại c·hỗ này.

Trong truyền thừa của mỗi người trong Tam Vương, đều được chia làm một trăm cửa, mỗi cửa ải đều khó khăn, hơn nữa độ khó cũng càng tăng cao theo từng cửa. Đặc biệt ở cửa tròn chục, độ khó vô cùng lớn.

Sau đó Phương Chính tiếp tục đi tới, sau khi vượt qua cửa thứ ba, thứ tư đều có thưởng ngự khuyển cổ, số lượng một lần nhận được cũng tăng lên so với trước.

Mức độ tiêu hao phụ thuộc vào trình độ nô đạo của người vượt ải. Trình độ càng cao, tiêu hao sẽ càng ít.

Hắn không biết hai đoàn ánh sáng kia là gì, nhưng hắn biết bóng người màu đen là cái gì. Chính là một vị cổ sư cũng tham gia truyền thừa.

Phương Chính biết ba lựa chọn này đều là thử thách, đồng thời cũng có phần thưởng tương ứng. Nhưng mà không rõ nguy hiểm là gì, Phương Chính cũng không dám mạo hiểm.

Phương Chính nghĩ nghĩ, trong đầu một trận sương mù.

Tới cửa thứ bảy mươi, chỉ còn lại những cường giả có nội tình thâm hậu.

Phương Chính bước đi, trước mặt sương mù càng loãng, tầm nhìn càng thêm rõ ràng. Hắn vẽ mặt bình thản, nhưng tay lại nhét vào vạt áo, cầm lấy khẩu s·ú·n·g giấu bên dưới, đem nó lấy ra.

Nhất là từ cửa chín mươi tới cửa một trăm, mười cửa cuối cùng, khó khăn vô cùng lớn, khó như lạch trời.

Phương Chính có thể bảo trì số lượng cao nhất, cũng không phải bởi vị trình độ nô đạo của hắn cao, mà là vì hắn cũng tham gia chiến đấu, chứ không phải chỉ đứng bên ngoài điều khiển đàn c·h·ó.

Đối với việc này, Phương Chính đã có chuẩn bị tâm lí, cho nên cũng không có nhiều bất ngờ.

Lần thứ hai Phương Chính xuất hiện vẫn là một nơi nào đó trong truyền thừa. Trời đất như cũ một màu xám trắng, cỏ nhỏ màu vàng nâu.

Đây là số lượng nhiều nhất một cổ sư có thể đạt được sau khi đi qua chín cửa trước đó. Tuy nhiên trên đường đi, bất cứ ai cũng sẽ hao tổn bớt số c·h·ó trong tay.

- Bất quá, đây đã là cực hạn của ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ cửa thứ nhất đến cửa thứ chín tương đối nhẹ nhàng, nhưng của thứ mười độ khó tương đương chín cửa trước đó hợp lại.

- Gần nhất ta quên không ít thứ, nếu không lầm là bắt đầu từ sau lần ta dùng cắt hồn cổ cắt xuống ba lống tay, việc này liền bắt đầu xảy ra. Cho nên nói, cắt hồn cổ ngoài gây đau đớn cho linh hồn, cùng khiến linh hồn chậm khôi phục ra, còn làm cho cổ sư quên đi một số thứ. Cái này phiền toái.

Rất nhanh, Phương Chính đã đổi qua một chỗ khác, bất quá lần này cùng những lần trước khác nhau.

Gọi là côn, kì thực nếu đúng thì phải gọi là gậy đánh c·h·ó. Phương Chính làm ra nó để đánh c·h·ó, chuyên môn vì Khuyển Vương truyền thừa chế tác.

Nói thật thì Phương Chính chỉ biết có như vậy, còn lại thì khá là mơ hồ. Cái này Phương Chính cũng không biết rõ là trong nguyên tác nó vẫn như vậy, hay là bởi vì trong lúc ghi chép lại lại thiếu sót những thứ này.

Nhưng mặc kệ là trường hợp nào, Phương Chính cũng chỉ có tạm gác lại không suy xét. Bởi hiện tại hắn cần suy xét việc khác.

Nghĩ tới đây, mày Phương Chính không khỏi cau lại.

Bang, bang, bang.

Phương Chính có thể vỗ ngực cam đoan, chính mình tuyệt đối qua không nổi toàn bộ một trăm cửa trong thời gian tồn tại còn lại của truyền thừa. Cho dù là ba lưu phái nô đạo, luyện đạo, viêm đạo đều ở cảnh giới đại sư, Phương Chính cũng không qua nổi trong thời gian ngắn ngủi một năm còn chưa tới.

Phương Chính lúc này ý niệm chợt động, ra lệnh t·ấn c·ông. Con c·h·ó của hắn lập tức xông lên, lao về phía một con c·h·ó trong có vẻ ôm yếu nhất.

Đánh c·h·ó, cũng không việc gì khó cả! (đọc tại Qidian-VP.com)

Riêng cửa thứ năm, cửa thứ tám lại giống với cửa thứ hai, sau khi qua cửa, cái gì cũng không có đã bị ném vào cửa tiếp theo.

Con c·h·ó thứ nhất bị Phương Chính nô dịch lúc này bị kích phát hung tính, nó gầm gừ, thủ thế chỉ chờ mệnh lệnh của Phương Chính liền có thể ngay lập tức lao lên.

Phương Chính hiểu rất rõ năng lực của mình, cũng biết thứ bản thân muốn. Cho nên, hắn cũng chỉ là muốn đi nhặt chỗ tốt chứ không có ý định xông qua hết một trăm cửa của một cái truyền thừa.

Còn lại ba con c·h·ó vẫn như cũ lao tới, Phương Chính liền ra lệnh cho hai con c·h·ó của mình xong lên, phân biệt cản lại hai con. Còn lại một con, liền bị Phương Chính dùng côn cản lại.

Từ sau cửa thứ mười, truyền thừa sẽ cho phép cổ sư có sự lựa chọn. Cụ thể là có ba sự lựa chọn cho một lần qua cửa.

Phương Chính tự hỏi, gãi gãi đầu của chính mình.

Vì vậy hiện tại, Phương Chính cũng dùng võ thuật để hỗ trợ cho nô đạo của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 164: Cửa ải trong truyền thừa (đọc tại Qidian-VP.com)

S·ú·n·g lục không thể bại lộ ra ngoài, nhưng chỉ cần không có người nhìn thấy, liền không tính là bại lộ. Vạn nhất bị nhìn thấy, vậy thì g·iết người diệt khẩu. Chỉ cần người nhìn thấy không còn, nó liền vĩnh viễn là bí mật.

Phương Chính đem kiếm thu vào vỏ, tay cầm lấy côn sắt cấp tốc lui lại, đồng thời tay còn lại hắt tung vạt áo, đem cây s·ú·n·g giấu dưới vạt áo lấy ra.

Phương Chính hơi nhướng mày, nhưng hoàn cảnh không cho phép hắn nghĩ nhiều.

Lấy sức của Phương Chính, nếu tập trung toàn bộ tâm trí vào một cái truyền thừa, còn thêm mánh khóe g·ian l·ận, nhiều nhất hắn chỉ có thể đi tới bảy tám mươi cửa. Chín mươi cửa khó khăn, mà mười cửa cuối cùng là chơi không nổi.

Phương Chính lúc này thầm nghĩ, ánh mắt hơi nhìn về phía cây côn trong tay.

Phương Chính mặc dù là nô đạo đại sư, nhưng chỉ là dựa trên lí thuyết, hắn khuyết thiếu thực hành, cho nên khi điều khiển số lượng cá thể cùng lúc mấy chục con, Phương Chính liền trở nên có chút lúng túng.

Phương Chính thành công hoàn thành cửa thứ hai, hơn nữa cũng bảo lưu lại sức chiến đấu của hai con c·h·ó trong tay mình. Cả hai lúc này đều còn rất khỏe mạnh, trên người con c·h·ó thứ hai không có thương, con c·h·ó thứ nhất chỉ bị một ít v·ết t·hương nhẹ, cũng không có ảnh hưởng.

Phương Chính vừa xuất hiện lần nữa, liền nghe thấy một trận tiếng c·h·ó kêu, quay đầu nhìn lại, phát hiện cách đó không xa có sáu con c·h·ó hoang đang lao về phía mình.

Ai nói xông qua truyền thừa của nô đạo cổ sư chỉ có thể dùng riêng nô đạo?

Mà đồng thời, lấy hai đối một, con c·h·ó hoang còn lại cũng bị hai con c·h·ó của Phương Chính cắn c·hết.

Hơn hết, Phương Chính cũng không còn đủ sức để vừa thao túng đàn c·h·ó, vừa tự mình chiến đấu. Thể lực của hắn vẫn còn khá tốt, nhưng mà tinh thần thì không mấy khả quan.

- Khuyển Vương truyền thừa, chỉ vào một lần là được.

Cổ trùng trong người Phương Chính lúc này trừ xuân thu thiền ra, còn lại đều dùng không được, ngay cả liên kết với ngự khuyển cổ cũng trở nên yếu ớt, có chút dùng không nổi.

Cứ như vậy, trong tay Phương Chính hiện tại đã có tới hai con c·h·ó. Có thể phân biệt đối phó với hai con không bị nô dịch.

Phương Chính vung lên côn sắt, đem con tới trước đánh văng ra một bên, lại chuyển hướng đập về phía con thứ hai. Đồng thời, hắn lại thúc giục con ngự khuyển cổ vừa nhận được, thuận lợi nô dịch một con c·h·ó.

Phương Chính nghĩ, lập tức đi về phía bên phải.

Hai con c·h·ó v·a c·hạm nhau, bắt đầu cắn xé.

Lúc này trên một chỗ gò đất, ba con c·h·ó hoang đang bồi hồi.

Xung quanh không còn là trới đất xám trắng, mà trở thành sương mù. Bao xung quanh Phương Chính đều là sương mù.

Con c·h·ó hoang cũng không khó đối phó, Phương Chính phân tâm vừa khống chế hai con c·h·ó vừa chém g·iết cũng không thấy khó khăn. Chỉ sau vài chiêu, con c·h·ó hoang đã bị Phương Chính chém c·hết.

Ba tiếng s·ú·n·g vang lên, lập tức có ba con trúng đ·ạ·n. Một con b·ị b·ắn trúng đầu, c·hết ngay tại chỗ. Một con b·ị b·ắn trúng ngực, văng ra phía sau, cũng ngay lập tức c·hết đi. Con còn lại kịp thời tránh ra, viên đ·ạ·n bắn vào đùi sau của nó, tuy không c·hết ngay, nhưng cũng không thể tiếp tục chiến đấu.

Thân côn bằng sắt lúc này đã có không ít vết nứt, trên thân côn còn có dấu răng. Những dấu vết này có trong quá trình Phương Chính đánh nhau với đàn c·h·ó, nhất là ở cửa thứ mười. Hiện tại cây côn này đã gần như phế, chỉ cần Phương Chính dùng lực đánh xuống, thân côn thế nào cũng sẽ gãy. Cho nên nó đã mất đi tính thực dụng, Phương Chính giữ lại không có ném cũng chỉ là giữ lại để đe dọa mà thôi.

Mà bên phải lại có một cái bóng người màu đen. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dư lại một con c·h·ó hoang, Phương Chính liền tự mình tới xử lí.

Tam Vương gồm Khuyển Vương là nô đạo cổ sư, Tín Vương là luyện đạo cổ sư, Bạo Vương là viêm đạo cổ sư. Cho nên truyền thừa của họ cũng là nhằm vào những cổ sư chuyên tu ba loại lưu phái này.

Hoàn thành cửa thứ mười, trong tay Phương Chính lúc này đã có ba mươi hai con c·h·ó.

Phương Chính lúc này tự nói, đứng im để sức mạnh của thiên địa đem mình đưa vào cửa tiếp theo.

Bất quá Phương Chính lại không theo lối cũ ra bài, hắn động ý niệm, con c·h·ó thứ hai liền xông tới, tham gia vào vòng chiến, cùng con c·h·ó thứ nhất hợp tác đánh với một con c·h·ó hoang.

Cho nên trong mười cửa đầu, có thể loại bỏ được vô số cổ sư tạp nham tìm tới nhặt chỗ tốt.

Tuy không đến mức biết rõ Tam Vương truyền thừa như lòng bàn tay, nhưng Phương Chính cũng biết được một số tình báo quan trọng. Này đó tình báo, đều lấy từ nguyên tác mà ra.

Ở trong này, cổ sư không dùng được cổ trùng tự thân, cho nên chênh lệch giữa hai bên chỉ còn lại trình độ nô đạo. Mà đây lại là lợi thế của Phương Chính.

Lợi thế này không phải ở cảnh giới nô đạo, mà ở chỗ cổ sư cũng chỉ là người bình thường.

Phương Chính đem côn cấm ở một bên, sau đó rút kiếm treo ở bên thắt lưng ra, cùng con c·h·ó hoang còn lại giao chiến.

Bên tay trái Phương Chính có một đoàn ánh sáng màu vàng, giống như có ai đó đang đốt đèn lồng. Bên trong còn truyền ra tiếng c·h·ó kêu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 164: Cửa ải trong truyền thừa